Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Mộ Vũ vung trường kiếm, lại bị một dược nhân xuất chưởng đánh văng trở lại. Hổ khẩu của Tô Mộ Vũ chấn động, trường kiếm trong tay suýt nữa văng ra.
Đại Lực Kim Cương Chưởng! Tô Mộ Vũ thầm hô trong lòng, tập trung quan sát kỹ mới thấy bốn nam tử áo xám này đều để đầu trọc, trên đầu có chín vết giới, đều là người trong Phật môn. Đang lúc suy tư, ba dược nhân còn lại cũng đánh tới, võ công sử dụng lần lượt là Long Trảo Thủ, Niêm Hoa Chỉ, Thiên Thủ Như Lai Chưởng. Nội lực của họ chất phác, công pháp thuần thục, là người của Phật môn chính tông. Tô Mộ Vũ vừa đánh vừa lùi, lạnh lùng nói: “Chư vị đại sư là người trong Phật môn, sao lại đi giúp kẻ ác!”
Bốn người kia như hoàn toàn không nghe thấy, thế công ngày ngày càng sắc bén.
Bạch Hạc Hoài nhắm mắt lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, một khi bị chế thành Kim Thân dược nhân, bọn họ đã mất đi ý thức, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Dạ Nha.”
“Nếu Dạ Nha chết thì sao?” Tô Mộ Vũ hỏi. “Thế thì bọn họ sẽ dừng lại!” Tô Mộ Vũ trả lời.
“Ừ.” Tô Mộ Vũ tiếp tục vung kiếm chống lại bốn hòa thượng, tiếp đó ánh mắt liếc nhìn Dạ Nha ở trong góc. Nhưng thế công của bốn hòa thượng vẫn như cuồng phong vũ bão, hơn xa đám dược nhân vừa rồi. Trong lúc nhất thời hắn mang theo Bạch Hạc Hoài cũng khó lòng thoát vây.
Dạ Nha cười lạnh nói: “Bốn hòa thượng này bị chế thành dược nhân, đã không biết mệt mỏi. Ngươi để chúng đánh cả đêm cũng được, đánh tới đứt tay gãy xương, đánh tới trầy da tróc thịt cũng không ngừng. Nhưng vị công tử này, ngươi có thể vung kiếm cả đêm không?”
Tô Mộ Vũ không buồn để ý tới hắn, chỉ nói nhỏ với Bạch Hạc Hoài: “Phật môn có một môn công pháp, có thể soi sáng tâm linh, cho dù là người đã ngã
vào địa ngục cũng có thể gọi tâm thần trở về nhân gian trong chớp mắt, ta muốn thử xem.”
Bạch Hạc Hoài nghi hoặc: “Ngươi còn biết võ công Phật môn?”
“Môn công pháp này vốn không khó, chỉ có điều yêu cầu nội lực hơi cao.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Che tai lại.”
“Đã nhắm mắt lại còn che tai.” Bạch Hạc Hoài dở khóc dở cười nhưng vẫn giơ tay lên che hai tai mình lại.
Tô Mộ Vũ lập tức nín thở, vận nội lực toàn thân lên ngực, tiếp đó há miệng gầm lên một tiếng: “Gào!” Một tiếng Sư Tử Hống thuần chất Phật môn phát ra, trực tiếp chấn tan mấy mảnh vỡ lu nước dưới đất, đồng thời một cơn gió mạnh thổi qua, ép dược nhân liên tục lui lại. Bốn hòa thượng dược nhân đột nhiên ngừng tấn công, ánh mắt hiện lên vẻ trong trẻo.
Dạ Nha kinh hãi: “Phật môn Sư Hống Công!”
Tô Mộ Vũ nhìn bốn đại hòa thượng đã ngừng tay, trong lòng vui vẻ, hóa ra Phật môn Sư Hống Công này có tác dụng thật. Hắn vội vàng mở miệng nói: “Bốn vị đại sư...’
“Keng keng keng...” Một tràng tiếng chuông vang lên, Tô Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Dạ Nha đã thối lui vào trong góc, tay lắc nhẹ một cái chuông bạc màu đồng thau.
Theo tiếng chuông vang lên, có hai hòa thượng dược nhân ánh mắt hóa thành hỗn độn, hai dược nhân còn lại nhìn nhau, tiếp đó hét lên một tiếng, đều đấm ra một quyền, gần như đồng thời đập nát ngực người đối diện. Cảnh tượng tàn nhẫn đó khiến cả Tô Mộ Vũ cũng thấy chấn động, nhưng hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, hai dược nhân còn lại đã đánh tới.
Tô Mộ Vũ thầm hạ quyết tâm, định cắt đứt tứ chi của hai người này kết thúc hoàn toàn trận chiến. Nhưng hai dược nhân kia mới xông lên vài bước thì thân thể đã tan vỡ, máu thịt bay tứ tung.
Lần này Tô Mộ Vũ không mang theo dù giấy, chỉ có thể thi triển kiếm phong ngăn cản, kéo Bạch Hạc Hoài thối lui tới trong góc, mặt đất trước mặt đã phủ đầy máu đen.
Khi Tô Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn lên, nơi đó đã không còn bóng dáng Dạ Nha.
Trong màn đêm của Nam An thành, Dạ Nha lao thẳng về phía cửa thành, vừa chạy vừa hạ giọng nói: “Kể cả hòa thượng Phật môn có ngoại công hộ thể cũng khó mà chịu được dược lực của Kim Thân dược nhân... Chẳng lẽ đúng như trong sách đã nói, chỉ có thân thể võ mạch bẩm sinh mới là phương pháp duy nhất để đạt tới Kim Thân dược nhân.”
“Tô Mộ Vũ.” Bạch Hạc Hoài trong sân đột nhiên hạ giọng gọi một tiếng.
“hả?” Tô Mộ Vũ khẽ cúi đầu, sau đó thấy ở cổ Bạch Hạc Hoài có một giọt máu đen, hắn kinh hãi nói: “Sao lại thế này!”
Bạch Hạc Hoài toàn thân suy yếu kiệt sức, ngã thẳng vào lòng Tô Mộ Vũ: “Bên hông ta có một bình ngọc, giúp ta lấy thuốc ra.”
Tô Mộ Vũ vội vàng gỡ cái bình khỏi người Bạch Hạc Hoài, đặt một viên thốc màu trắng vào trong miệng Bạch Hạc Hoài. Bạch Hạc Hoài khó khăn lắm mới nuốt được vào: “Đưa ta về dược trang, sân sau có một con bồ câu đưa thư mà ta nuôi. Thả nó ra, nó sẽ đưa tin về Dược Vương Cốc, Tân Bách Thảo sẽ đến đây. Bảo hắn tới đây cứu ta.”
“Được!” Tô Mộ Vũ bế Bạch Hạc Hoài chạy thẳng về Hạc Vũ dược trang. Bước vào trong Hạc Vũ dược trang, Tô Xương Hà và Tô Triết đã dọn dẹp sạch sẽ thi thể, lại thấy Tô Mộ Vũ cõng Bạch Hạc Hoài chạy vào. Tô Triết vội vàng lao tới: “Đã xảy ra chuyện gì? Hạc Hoài làm sao vậy?’
Tô Mộ Vũ lao vào trong nhà, đặt Bạch Hạc Hoài lên giường, hắn trầm giọng nói: “Thần y trúng độc. Do ta không bảo vệ được cô ấy.”
Tô Triết ngạc nhiên: “Trúng độc, không thể nào? Con bé là con gái của Ôn gia Độc Nương Tử, sư thúc của Dược Vương Tân Bách Thảo, thân thể bách độc bất xâm, độc nào mà hạ độc được con bé?”
Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng, ra khỏi căn nhà: “Độc dược nhân.”
“Cái gì? Độc dược nhân?” Tô Triết hít một hơi lạnh: “Phải làm sao bây giờ?”
Tô Mộ Vũ đi tới sân sau, thấy con bồ câu đưa thư mà Bạch Hạc Hoài để đó. Trên đùi con bồ câu có để một ống tre, trong ống tre đã đặt thư sắn, xem ra Bạch Hạc Hoài đã chuẩn bị từ trước. Hắn thả con bồ câu đưa thư ra rồi chạy ra sân trước cầm cây dù giấy trong góc.
Bạch Hạc Hoài nằm trên giường, mơ mơ màng màng kéo vạt áo Tô Triết bên cạnh: “Cha ơi, đừng để hắn ra ngoài, cứ ở đây chờ Tân Bách Thảo tới.”
Tô Triết nhìn thoáng qua Tô Mộ Vũ bên ngoài gian nhà, Tô Mộ Vũ quay đầu nhìn lại.
Tô Triết khẽ thở dài: “Được.” Tuy đáp là được nhưng Tô Triết không nói gì với Tô Mộ Vũ, vì hắn biết tuy bề ngoài Tô Mộ Vũ ôn hòa lễ độ, nhưng một khi đã quyết định, bất cứ ai cũng không thay đổi được.
Tô Xương Hà nhướn mày: “Có muốn ta đi cùng ngươi không? Tên Dạ Nha kia trông có vẻ không dễ đối phó. Ta đi đưa ma cho hắn. Yên tâm đi, trước khi giết chết hắn, ta sẽ lấy bằng được thuốc giải.”
Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: “Không cần.” Hắn lại nhìn vào trong phòng, tiếp đó tung người nhảy ra ngoài.
Tô Xương Hà nhớ lại ánh mắt của Tô Mộ Vũ lúc vừa rồi, vuốt ve hàng ria mép của mình: “Đã lâu lắm rồi không thấy biểu cảm đó của hắn, khi hắn có vẻ mặt đó tức là đang muốn giết người. Ám Hà Chấp Tán Quỷ, khi thật sự muốn giết người, còn đáng sợ hơn cả Tống Táng Sư ta đây.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");