Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Tô Xương Hà trở lại Phúc Thọ Lâu, thức ăn trên bàn đã bị càn quét sạch sẽ. Bạch Hạc Hoài, Triêu Triều Nhan và cả Dược Vương Tân Bách Thảo đều say mèm, gục xuống bàn. Tiểu nhị đang dọn mâm chuẩn bị đưa đồ lên lần hai. Tô Triết sắc mặt không đổi, ngồi bên cạnh cửa sổ hút từng ngụm thuốc một.
Thấy Tô Xương Hà lại ngồi xuống, Tô Mộ Vũ khẽ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tô Xương Hà mỉm cười: “Mấy con chó mèo nhân lúc ngươi với ta không có mặt, nhảy ra làm loạn thôi.”
Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày: “Là Tô Lai Đan?”
“Đúng là cái gã xấu xa đó!” Tô Xương Hà mắng: “Không tự ước lượng xem bản thân mình được mấy cân mấy lượng, lần này ta rời khỏi Ám Hà lâu như vậy là một khảo nghiệm đối với hắn. Đáng tiếc, có một số người không qua được khảo nghiệm.
Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng: “Đợi mai giúp Dược Vương chữa khỏi cho Bạch Hạc Hoài xong, ta sẽ theo ngươi cùng về Ám Hà.”
“Không cần, chỉ là chuyện vặt thôi, một mình ta là đủ. Ngươi làm xong chuyện ở Nam An thành thì vẫn còn chuyện khác cần làm.” Tô Xương Hà xua tay nói: “Chuyện đó ngươi không thể không giải quyết, tuy ta không biết ngươi sẽ lựa chọn ra sao.”
Tô Mộ Vũ cúi đầu im lặng một lát; “Ta không cãi cọ với ngươi. Như ngươi đã nói, phản loạn như vậy, ngươi có thể giải quyết dễ như trở bàn tay.”
“Nhưng chuyện của ngươi không phải trở bàn tay là giải quyết được. Thiên Hạ Vô Song thành, tuy hiện giờ vị trí thiên hạ đệ nhất đã bị Tuyết Nguyệt Thành thay thế, thậm chí Mộ Lương thành một mình một thành cũng không đặt nó trong mắt. Nhưng dù sao nó vẫn là Thiên hạ Vô Song thành, có rất nhiều trưởng lão với thực lực tiếp cận Kiếm Tiên, thành chủ hiện tại Tống Yến Hồi cũng chỉ cách cảnh giới Kiếm Tiên có một bước, không phải dễ đối phó.” Tô Xương Hà quay đầu lại hỏi Tô Triết: “Triết thúc, ngươi thấy sao?”
Tô Triết phun một ngụm khói đặc, nhếch miệng cười: “Ta là người ngoài, khó mà nói chen vào được.”
Tô Xương Hà cười lạnh một tiếng, uống một chén rượu.
Tô Triết lại nhìn Tô Mộ Vũ, khẽ mỉm cười: “Đợi tới lúc không còn là người ngoài mới cho ý kiến được.”
“Ha ha ha.” Tô Xương Hà cười ha hả: “Tới đây nào, để hai người ngoài chúng ta kính Triết thúc một ly.’
Tới khi bọn họ ra khỏi Phúc Thọ Lâu, bầu trời đã đầy sao. Tô Mộ Vũ hỏi Phúc Thọ Lâu mượn một chiếc xe ngựa, đặt Bạch Hạc Hoài, Triêu Triều Nhan và Tân Bách Thảo vào trong xe ngựa, Tô Triết đánh xe đi về Hạc Vũ dược trang. Còn Tô Xương Hà thì đi theo cạnh Tô Mộ Vũ, hai người sóng vai bước đi trên con đường ban đêm vắng vẻ của Nam An thành.
“Thầy giáo từng dạy chúng ta, ban đêm đi lại trên đường như vậy là chuyện rất nguy hiểm.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
Tô Mộ Vũ cười nói: “Thật ra khi các ngươi đã ngủ, ta thường xuyên đi lại một mình trong đêm tối. Gió mùa hè rất thoải mái, ta rất thích.”
“Ta biết.” Tô Xương Hà nhún vai.
Hai người không trò chuyện tiếp, cứ thế chậm rãi đi về Hạc Vũ dược trang. Tô Xương Hà ngâm nga môt khúc nhạc dân gian không biết tên, Tô Mộ Vũ thì lấy bánh hoa quế ra ăn từng miếng nhỏ, mãi tới khi đến trước cửa Hạc Vũ dược trang, Tô Xương Hà ngâm nga hết khúc nhạc, Tô Mộ Vũ cũng ăn xong bánh hoa quế.
Tô Mộ Vũ phủi mảnh vụn trên tay: “Lần này lên đường, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.”
Tô Xương Hà duỗi người: “Hiếm khi nhàn hạ, chẳng bằng làm kiếm khách.” Hai người cùng quay mình, đi vào phòng của mình.
Sáng sớm hôm sau, khi mọi người tỉnh dậy, tụ tập trong sân, đã không thấy bóng dáng Tô Xương Hà. Bạch Hạc Hoài cầm bánh màn thầu, hết nhìn trái lại nhìn phải: “Mới sáng sớm mà ông chủ Tô của chúng ta đã đi đâu rồi?”
Tô Mộ Vũ trả lời: “Hắn còn một số việc quan trọng cần xử lý nên về Ám Hà trước rồi.”
Bạch Hạc Hoài gật đầu như đang suy tư gì đó: “Hóa ra là thế, chẳng trách tối qua hắn lại đột nhiên thân thiện như vậy, hóa ra là phải đi.”
Tân Bách Thảo khẽ ho khan một tiếng: “Sư thúc, ta còn phải chữa đi chữa cho một số người. Hôm nay ta sẽ giúp sư thuốc ép độc ra, mai ở lại chăm sóc một hôm, không còn gì lo lắng thì ta lên đường.”
Bạch Hạc Hoài mặt hơi đỏ lên: “Triều Nhan, ngươi giúp ta chuẩn bị một thùng nước ấm. Cha, cha dán thông báo ngoài cửa, hôm nay dược trang tạm nghỉ.”
“Hiểu rồi!” Triêu Triều Nhan và Tô Triết lập tức ăn nốt đồ trong tay, chạy đi làm việc.
Sau đó khi Bạch Hạc Hoài vừa ngẩng đầu, Tô Mộ Vũ đã dùng một tấm vải đen che kín hai mắt mình.
Bạch Hạc Hoài và Tân Bách Thảo nhìn nhau, dở khóc dở cười nói: “Đâu phải gấp gáp như vậy...”
Hai canh giờ sau, Bạch Hạc Hoài ngồi trong thùng nước, đã cởi hết y phục, người cắm đầy châm bạc. Tân Bách Thảo đứng một bên, trán lấm tấm mồ hôi. Hắn trầm giọng nói: “Sư thúc, tiếp theo ta sẽ hạ châm ở mười ba nơi, chắc sư thúc cũng biết sẽ đau đớn ra sao, mong sư thúc cố nhẫn nại.”
Bạch Hạc Hoài không còn sức đáp lời, chỉ gật nhẹ đầu.
“Lên.” Tân Bách Thảo vung tay, mười ba mũi châm đã bay lên không trung. “Xuống!”
Sau tiếng hét đó, mười ba mũi châm bạc đồng thời đâm vào cổ Bạch Hạc Hoài. Bạch Hạc Hoài kêu khẽ một tiếng, cau mày, cắn chặt hàm răng, có vẻ cực kỳ đau đớn.
“Tô công tử!” Tân Bách Thảo khẽ thở hắt một hơi: “Mời công tử hạ chưởng.”
“Cẩn tuân pháp chỉ Dược Vương!” Tô Mộ Vũ vẫn lặng lẽ chờ bên cạnh nhẹ nhàng vươn tay, dừng trên đỉnh đầu Bạch Hạc Hoài.
“Chính ở nơi đó!” Tân Bách Thảo quát: “Chính là lúc này!”
“Được!” Tô Mộ Vũ không hề do dự hạ tay, đánh lên huyệt Bách Hội của Bạch Hạc Hoài. Chỉ thấy Bạch Hạc Hoài gầm lên một tiếng, khiến Tô Mộ Vũ cũng phải lùi lại một bước. Tiếp đó cô há miệng, một luồng khí đen phun ra.
không ngờ luồng khí còn tạo thành hình một con côn trùng hình dáng dữ tợn, nhưng một lát sau là tan biến. Bạch Hạc Hoài mở mắt, ngáp một cái: “Ta mệt rồi.” Nói xong đã dựa người vào thùng gỗ ngủ thiếp đi.
Tô Mộ Vũ vẫn đeo vải đen, hỏi Tân Bách Thảo: “Dược Vương tiền bối, mọi chuyện có thuận lợi không?”
Tân Bách Thảo gật đầu: “Yên tâm đi, không vấn đề gì. Không tin ngươi có thể lấy khăn ra mà xem.”
“Dược Vương tiền bối nói đùa rồi.” Tô Mộ Vũ quay người, đẩy cửa bước ra, sau đó mới tháo khăn đen bịt mắt, nói với Triêu Triều Nhan đang trực ngoài cửa. “Thần y ngủ thiếp đi rồi, muội vào đưa cô ấy lên giường.”
Triêu Triều Nhan gật đầu cười nói: ”Muội biết sẽ không có vấn đề gì mà.”
Lúc này Tân Bách Thảo cũng đi ra cửa, nhìn mặt trời trên không trung, đột nhiên phát hiện đã qua hai canh giờ. Bụng của hắn cũng kêu ọc ọc hai tiếng, hắn cười nói: “Đói bụng rồi.”
Tô Mộ Vũ hai mắt sáng lên: “Dược Vương tiền bối có muốn ăn ớt xanh xào trứng gà không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");