Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạch Hạc Hoài cứ ngủ trên giường như vậy suốt một ngày, đến hôm sau cô xuống giường, sắc mặt đã hồng hào khỏe khoắn, có vẻ như không còn gì đáng ngại. Tân Bách Thảo lại bắt mạch giúp Bạch Hạc Hoài, cuối cùng mỉm cười gật đầu nói: “Không còn vấn đề gì rồi. Sư thúc, nếu sau này có gặp chuyện gì, cứ đưa thư cho ta là được.”
Bạch Hạc Hoài uống một chén nước trong, thở dài một tiếng: “Tiểu sư điệt à, tuổi tác của ngươi cũng cao rồi, sao đến giờ vẫn không có truyền nhân? Dược Vương Cốc chúng ta không thể tuyệt hậu như vậy được.”
Tân Bách Thảo bất đắc dĩ nói: “Không gặp được mầm mống tốt. Vốn dĩ ta định truyền y bát cho Tư Không Trường Phong, khổ nỗi người ta chướng mắt với danh hiệu truyền nhân Dược Vương Cốc, bây giờ đã làm tam thành chủ của Tuyết Nguyệt Thành, càng không có hy vọng gì rồi.”
Bạch Hạc Hoài nhìn qua Triêu Triều Nhan ngoài cửa: “Chỗ ta có một hạt giống tốt, đáng tiếc nhập môn quá muộn.”
“Ha ha ha, tư chất đúng là không tệ, hơn nữa cũng thanh tú xinh đẹp như sư thúc. Sau này ta tìm đệ tử cũng phải tìm một người như vậy, cho dù tư chất không đủ, ta cũng không nỡ mắng.” Tân Bách Thảo cười nói.
Bạch Hạc Hoài lại uống một ngụm nước: “Ý tưởng của ngươi không tệ, sau này Dược Vương Cốc của ta nhất môn tam mỹ nhân, cũng là cảnh tượng không tệ.’
“Sư thúc, vậy Bách Thảo xin cáo từ.” Tân Bách Thảo hành lễ, chậm rãi nói.
“Ài, nhớ lúc nhỏ, sư huynh còn chấp chưởng Dược Vương Cốc, sư phụ chưa quy tiên. Khi đó trong Dược Vương Cốc rất náo nhiệt. Nhưng từ khi Dạ Nha phản bội rời cốc, khung cảnh không còn náo nhiệt như xưa. Mấy năm nay sư điệt sống một mình trong cốc, chắc tịch mịch lắm nhỉ?” Giọng nói của Bạch Hạc Hoài đầy tiếc nuối.
Thần sắc Tân Bách Thảo hơi đổi: “Chuyện sư đệ, sau khi về ta cũng sẽ nghĩ cách giải quyết.”
“Hắn đã nghiên cứu thuật dược nhân tới mức độ cực kỳ đáng sợ. Tới lúc mấu chốt, ta mong ngươi đừng niệm tình đồng môn. Nếu có cơ hội...” Bạch Hạc Hoài giơ tay quệt qua cổ: “... thì lấy thân phận chưởng môn thanh lý môn hộ.”
“Ta hiểu.” Tân Bách Thảo khẽ gật đầu.
“Các ngươi lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, ta cũng biết. Năm đó hắn có thể rời khỏi cốc cũng là vì ngươi niệm tình...” Bạch Hạc Hoài lắc đầu nói: “Không nói tới chuyện đó nữa. Vậy chúc sư đệ sớm tìm được người tài, giúp Dược Vương Cốc chúng ta quay lại thời phồn vinh năm xưa.”
“Xin mượn lời chúc của sư thúc.” Tân Bách Thảo đẩy cửa đi ra ngoài.
Bạch Hạc Hoài đột nhiên nói với theo một câu: “Vừa vặn đang giờ ăn cơm, hay là sư điệt ở lại dùng thêm một bữa?”
“Cáo từ cáo từ, cáo từ cáo từ!” Tân Bách Thảo nhấc chân bỏ chạy.
Tô Mộ Vũ đang luyện kiếm trong sân, thấy Tân Bách Thảo cõng hòm thuốc định đi, cũng thấy hoang mang: “Sao tiên sinh gấp gáp thế?’
“Trong cốc còn có người cần chữa trị, khẩn cấp!” Khinh công của Tân Bách Thảo đột nhiên trở nên cực tốt, bước vài bước là chạy khỏi Hạc Vũ dược trang, chẳng bao lâu sau đã không còn bóng dáng.
Triêu Triều Nhan đang bê một quả dưa từ sân sau ra, cô đặt quả dưa lên bàn, ngày thường còn có Tô Xương Hà phụ trách cắt dưa, bây giờ hắn không có mặt, cô đành phải gọi Tô Mộ Vũ: “Vũ ca cho mượn một kiếm, cắt giúp quả dưa.”
Tô Mộ Vũ hơi ngạc nhiên, tiếp đó mỉm cười, trường kiếm vung nhẹ lên, quả dưa trên bàn đã được chia đều thành bốn phần.
Triêu Triều Nhan vui vẻ cầm một miếng lên: “Không tệ không tệ, còn chỉnh tề hơn Tô Xương Hà kia, Vũ ca đúng là Kiếm Tiên!”
“Kiếm của Kiếm Tiên mà lôi ra cắt dưa hấu à?” Tô Mộ Vũ thu kiếm, bất đắc dĩ mỉm cười.
Bạch Hạc Hoài đi vào trong sân, nhìn về phía Tô Mộ Vũ: “Hình như đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi luyện kiếm.”
“Đã có một quyết định, ta phải đi xa một chuyến.” Tô Mộ Vũ quay lại nói: “Tiếp đó phải cầm kiếm, đã lâu không luyện, sợ ngượng tay.”
Bạch Hạc Hoài không hề kinh ngạc, gật đầu nói: “Có một số chuyện dù sao cũng phải có kết thúc, nếu không trong lòng sẽ có khúc mắc, ngày thường có vui vẻ cao hứng đến đâu đi nữa, nhưng chỉ cần nghĩ tới khúc mắc đó là chẳng thể cười nổi. Ngươi cứ đi đi, chỉ cần không để tính mạng lại đó là được.”
“Đối với thần y mà nói, Dược Vương tiền bối là rất khác biệt.” Tô Mộ Vũ đột nhiên nói.
Bạch Hạc Hoài kinh ngạc, sau đó cười nói: “Tuy ta luôn trêu chọc hắn, gọi hắn là sư điệt, dùng bối phận ra lệnh cho hắn, nhưng thực ra đối với ta hắn vừa như huynh trưởng vừa như cha. Trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, hắn có thể coi là người nhà duy nhất của ta.”
“Cũng tốt, bây giờ ngươi đã có Triết thúc.” Tô Mộ Vũ điềm nhiên nói. Bạch Hạc Hoài quay đầu đi: “Không phải chỉ có Triết thúc.”
Trường kiếm trong tay Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng xoay thành một đóa kiếm hoa, không nói gì.
“Ngươi, Triều Nhan, đều có thể coi là người nhà của ta. Còn có cái gã khó đoán Tô Xương Hà, thi thoảng cũng có thể tính.” Bạch Hạc Hoài trả lời.
“Đa tạ thần y. Ta và ngươi giống nhau, từ lúc rất nhỏ đã mất người nhà. Bây giờ đã biết bí ẩn trong quá khứ, ta cũng phải làm chút chuyện cho người nhà của ta.” Tô Mộ Vũ chém một kiếm về phía trước, chỉ nghe “keng” một tiếng, một cái vòng vàng đánh lên lưỡi kiếm của hắn, lượn một vòng trên không trung rồi bay về. Tô Mộ Vũ quay đầu, chỉ thấy Tô Triết cầm phật trượng đứng cách đó không xa, vòng vàng bay về phật trượng, phát ra tiếng kêu leng keng. Bạch Hạc Hoài oán trách: “Cha, cha lại tới phá rối gì đấy.’
Tô Triết cười nói: “Từ khi rời khỏi Ám Hà đến giờ, đây là lần đầu tiên ta thấy Tô Mộ Vũ luyện kiếm. Nếu không có việc gì thì cần gì mài kiếm?”
“Phải tới một nơi, giải quyết một số tâm sự.” Tô Mộ Vũ cầm kiếm đi tới, đâm một kiếm về phía Tô Triết.
“Kiếm này của ngươi không mang ý giết người mà mang tiếng hỏi trong lòng. Ngươi nghĩ kỹ rồi, sau này làm một kiếm khách, không làm sát thủ nữa?” Tô Triết giơ phật trượng trong tay lên nghênh chiến, mười mấy cái vòng vàng bắn ra, đánh thẳng lên trường kiếm của Tô Mộ Vũ. Vòng vàng như nặng tựa ngàn cân, ép tới mức kiếm của Tô Mộ Vũ hạ thấp. Tô Triết lập tức tung cước đá tới đầu Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ giơ tay bắt lấy chân Tô Triết, tiếp đó nghiêng người, dốc toàn lực rút thanh kiếm bị ép trên mặt đất lên,Tay phải rung nhẹ, chấn văng mười mấy cái vòng vàng. Trường kiếm của hắn lại xoay một vòng một luồng kiếm khí cường đại nghênh đón một cơn gió cát: “Ít nhất trong thời gian tiếp theo, ta muốn thay một thân phận, hỏi một đáp án.”
“Ồ? Thân phận gì?” Tô Triết nhận lại vòng vàng, lùi liền năm bước. “Vô Kiếm thành, thiếu chủ.” Tô Mộ Vũ cất cao giọng nói.
“Thế thì hỏi đáp án gì?” Tô Triết tung người nhảy lên, đập thẳng phật trượng trong tay xuống đầu Tô Mộ Vũ.
“Vô Song thành thiên hạ vô song, chỉ riêng chữ kiếm, trước mặt Vô Kiếm thành, vô pháp vô song.” Tô Mộ Vũ giơ kiếm lên đỡ.
Tô Triết cười nói: “Ta hiểu rồi, ngươi muốn...” “... hỏi kiếm Vô Song thành!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");