Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Gần đây trong Tứ Hoài thành có rất nhiều người tới?” Trong một gian nhà tại Vô Song thành, Lô Ngọc Địch lau trường thương trong tay, nói đầy ẩn ý.
Người đứng bên cạnh chính là quản lý của sòng bạc Thiên Hạ phường hiện tại, Hạo Nguyệt Quân. Hắn gật đầu nói: “Các đại phái trong thiên hạ dồn dập đi vào Tứ Hoài thành, nhiều không đếm xuể. Không ít người muốn vào Thiên Hạ phường lấy Vô Song Lệnh.”
“Là một khoản mua bán lớn.” Lô Ngọc Địch nhướn mày.
Hạo Nguyệt Quân khẽ thở dài: “Vốn là là khoản mua bán lớn, nhưng trong số người tới thậm chí còn có chưởng môn đại phái, kiếm khách nhất lưu nổi danh thiên hạ, bán ra nhiều Vô Song Lệnh như vậy cùng một lúc chắc chắn sẽ gây đại loạn, chúng ta... cũng sẽ bại lộ. Hơn nữa số cao thủ muốn lấy Vô Song Lệnh càng ngày càng ít.”
“Vì sao?” Lô Ngọc Địch hỏi.
“Bởi vì...” Hạo Nguyệt Quân khẽ nhíu mày: “Bọn họ cảm thấy người tới rất nhiều, nhiều tới mức Vô Song thành vốn không cản nổi. Ngươi nói xem, những người này trực tiếp công thành cũng đủ rồi, cần gì tới Vô Song Lệnh... Đến lúc đó, e là sẽ cực kỳ hỗn loạn.”
“Để ta nghĩ lại...” Lô Ngọc Địch nắm chặt lấy trường thương, sau đó đột nhiên lắc đầu: “Ai đang ở đó?”
“Ta.” Một giọng nói hùng hậu đáp lời.
“Keng” một tiếng, trường thương trong tay Lô Ngọc Địch rơi xuống đất, sắc mặt hắn hoảng sợ: “Sư... sư phụ.”
Tống Yến Hồi đẩy cửa bước vào, trên trán đeo băng vải màu trắng, vẫn còn đang để tang. Sau lưng hắn là Vô Song đang ăn kẹo hồ lô. Hạo Nguyệt Quân biến sắc, bàn tay vô thức nắm lấy lưỡi dao trong tay áo.
“Tốt nhất đừng để lộ.” Tống Yến Hồi nói với giọng lạnh băng: “Nếu đã tới địa phận Vô Song thành, còn lộ tẩy trước mặt ta, ta cũng không giữ được
ngươi.”
“Hạo Nguyệt, không được làm bậy trước mặt sư phụ ta.” Lô Ngọc Địch trầm giọng nói.
Hạo Nguyệt Quân hít một hơi thật sâu, rũ hai ống tay áo, hành lễ; “Bái kiến Tống thành chủ.”
“Ngươi chính là phường chủ hiện tại của Thiên Hạ phường?” Tống Yến Hồi đi tới nhặt trường thương dưới đất lên, giậm mạnh xuống đất, cắm trường thương vào mặt đất.
Hạo Nguyệt Quân gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy.”
“Chuyện ngươi giao dịch với đồ đệ ta, ta biết cả rồi.” Tống Yến Hồi chậm rãi nói: “Ta cũng chẳng muốn quản mấy chuyện này, nhưng không phải ta cho rằng các ngươi làm đúng. Chỉ là ta cảm thấy những việc đó quá bé nhỏ, không đáng kể. Bảo ta làm to chuyện vì việc đó, thật sự không đáng.”
Lô Ngọc Địch nửa quỳ dưới đất, cúi thấp đầu, trong lòng thoáng sợ hãi. Vị sư phụ của hắn xưa nay luôn nhân hậu, nhưng thường thì người nhân hậu như vậy một khi mà nổi giận, cơn giận đó sẽ cực kỳ dữ dội.
“Cái thứ không có tiền đồ này!” Tống Yến Hồi đạp một cái, đá Lô Ngọc Địch ngã lăn dưới đất: “Ta biết ngươi là loại rác rưởi, nhưng dù sao ngươi cũng là đồ đệ đầu tiên mà ta thu nhận. Cho dù sau này võ công của ngươi không thể gánh vác được tòa thành này thì ít nhất cũng có thể trợ giúp tòa thành này trong phương diện khác. Đừng dùng trí thông minh ít ỏi của ngươi vào mấy thứ tiền bạc dơ bẩn này.”
“Đồ nhi đã hiểu, đồ nhi đã hiểu.” Lô Ngọc Địch nói liến thoắng.
“Còn nhớ lúc trước ngươi gia nhập môn hạ của ta ra sao không?” Tống Yến Hồi hỏi.
Lô Ngọc Địch vội vàng nói: “Đương nhiên con còn nhớ. Năm đó quê quán Ngọc Địch bị hồng thủy cuốn trôi, người trong thôn chết sạch, chỉ còn lại mình con gắng gượng ôm thân cây. Sư phụ đi ngang qua, cứu được con, tuy tư chất luyện võ của con kém cỏi, nhưng sau này người luôn mang con bên cạnh. Con vẫn luôn đi theo sư phụ, tới tận ngày nay.”
“Ngươi sinh ra ở nơi dân dã, không quen cuộc sống trong Vô Song thành, ta vẫn luôn biết. Nhưng mạng của ngươi là ta cứu, vậy thì ngươi phải báo đáp ta.”
Tống Yến Hồi vỗ đầu Vô Song bên cạnh: “Chăm sóc tốt cho vị sư đệ của ngươi đi.”
Lô Ngọc Địch kinh ngạc, tiếp đó gật đầu: “Con vẫn luôn đối xử tốt với sư đệ.”
“Ý ta là sau này nó lên làm thành chủ, ngươi phải trung thành tuyệt đối với nó!” Tống Yến Hồi suy nghĩ một chút rồi lặp lại: “Thề trung thành với nó đến chết!”
Lô Ngọc Địch không dám có nghi vấn gì, chỉ cúi đầu nói: “Đồ nhi xin ghi nhớ!”
“Truyền lệnh xuống, ngày mai thử kiếm sau núi, Vô Song thành hoan nghênh các anh hùng trong thiên hạ, nếu muốn xem thì tới ghi chép đăng ký, hoan nghênh tới quan chiến. Nhưng kiếm quang không có mắt, sinh tử không biết chừng.” Tống Yến Hồi trầm giọng nói.
“Cái này...” Lô Ngọc Địch cả kinh “Chưa từng có tiền lệ như vậy...”
“Bọn họ muốn xem Vô Song thành suy yếu thì để bọn họ tới mà xem! Ta sẽ cho họ thấy, thứ họ muốn xem sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện.” Tống Yến Hồi quay đầu lại đi ra ngoài: “Tuy hiện tại Vô Song thành chúng ta không sánh bằng Tuyết Nguyệt Thành, nhưng bất cứ ai cũng không thể khinh thường.”
Vô Song ăn kẹo hồ lô đi theo, nói với theo: “Không thể khinh thường!”
Thấy hai người bọn họ đi khỏi, Lô Ngọc Địch lau mồ hôi lạnh: “Khiến ta sợ bằng chết, hôm nay sư phụ uống thuốc gì vậy.”
Hạo Nguyệt Quân hạ giọng nói: “Có phải Thành chủ phô trương thanh thế không, sao hắn chọn cả thành chủ đời tiếp theo rồi? Hơn nữa còn là một đứa bé.”
“Đừng coi thường đứa bé đó, sư phụ đã là đệ tử ưu tú nhất trong vài thế hệ gần đây của Vô Song thành. Nhưng người lại nói thiên phú kiếm đạo của đứa bé kia vượt xa người.” Lô Ngọc Địch thở dài: “Không phải như ta, ta vốn không hợp luyện võ, miễn cưỡng chiếm danh đại sư huynh mà thực ra chẳng có tác dụng gì.”
“Nếu truyền chức thành chủ cho thằng nhóc này, chúng ta...” Hạo Nguyệt Quân trong lờng hơi động, thần sắc vui sướng, làm dấu cắt cổ. “Thế là sau này toàn bộ tòa thành này đều là...”
“Rác rưởi.” Lô Ngọc Địch giơ tay đánh hắn một cái: “Tốt xấu gì ta cũng biết mình là tên rác rưởi, ngươi thì chẳng biết phân lượng của mình được bao nhiêu. Loại người như chúng ta chỉ có thể dựa vào cường giả, làm mấy chuyện lén lút chứ không thể khống chế cường giả. Nếu không hiểu đạo lý này, Thiên Hạ phường cũng chẳng cần ngươi nữa.”
Bên phía kia, Tống Yến Hồi cúi đầu hỏi Vô Song: “Ngươi cảm thấy đại sư huynh của ngươi ra sao?”
“Hơi ngốc.” Vô Song suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Về mặt võ học thì hơi ngốc một chút.” Tống Yến Hồi cười khổ: “Nhưng đối nhân xử thế thì cực kỳ giảo hoạt, ngay cả ta cũng không bằng hắn.”
“Sư phụ, hôm nay người thật kỳ quái.” Vô Song ngẩng đầu nói.
“Ta năm nay chưa qua ba mươi.” Tống Yến Hồi ngẩng đầu nhìn hoàng hôn: “Nhưng trước mặt đám người Bách Lý Đông Quân, ta luôn cảm thấy mình như người đời trước. Ta không có khí lượng như họ, không có vẻ ngạo nghễ của họ. Trận chiến với Trác Nguyệt An, ta không tự tin, thậm chí sợ rằng mình sẽ chết. Cho nên phải an bài chút chuyện trước, mới có thể yên tâm.”
“Sư phụ ơi.” Vô Song đột nhiên gọi. “Hả?” Tống Yến Hồi nhìn sang cậu bé.
Vô Song mở to đôi mắt vô tội, cắn miếng kẹo hồ lô cuối cùng: “Kẹo hồ lô ngọt lắm, mua thêm một cái nhé.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");