Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tứ Hoài thành khóa thành?” Trong Vô Song thành, Tống Yến Hồi vốn đang luyện kiếm trong mật thất, kết quả Lô Ngọc Địch hoảng hốt chạy tới thông báo tin tức này.
Lô Ngọc Địch nửa quỳ dưới đất, đầu đầy mồ hôi: “Sư phụ, chuyện này không liên quan tới con!”
“Biết là không liên quan tới ngươi rồi, tuy ngươi to gan nhưng còn chưa to tới mức đó.” Tống Yến Hồi trầm giọng nói: “Ai làm?”
Lô Ngọc Địch lắc đầu liên tục: “Không biết. Con nhận được được hai con bồ câu đưa thư nối tiếp nhau, đều được đưa đi rất vội vàng. Con bồ câu đưa thư đầu tiên nói là trong thành có người dùng danh nghĩa Vô Song thành tìm kiếm Trác Nguyệt An, rõ ràng là cố tình bôi xấu Vô Song thành chúng ta và sư phụ. Con bồ câu đưa thư thứ hai nói là trong thành xuất hiện kỳ độc, bá tánh bình thường đều bị hôn mê, còn một số người có võ công thì mất sạch nội lực, không thể sử dụng chút sức lực nào.”
“Độc Hoa Tẫn Tán?”
Tống Yến Hồi ngạc nhiên: “Bảo Kiếm Sơn Nhạc tới gặp ta.”
“Kiếm trưởng lão...” Lô Ngọc Địch do dự một chút: “... tuyên bố quy ẩn.” “Thế thì bây giờ người quản lý là ai?” Tống Yến Hồi nhíu mày nói.
Trên trán Lô Ngọc Địch không ngừng đổ mồ hôi: “Xưa nay người quản lý Giảng Võ đường không phải Kiếm Sơn Nhạc mà là đường chủ Kiếm Vô Địch... Chẳng qua là Kiếm Vô Địch bế quan luyện kiếm lâu ngày nên giao hầu hết quyền lực cho Kiếm Sơn Nhạc. Mà nơi Kiếm Vô Địch bế quan lâu dài không phải trong Vô Song thành mà là ở...”
“Tứ Hoài thành.” Ánh mắt Tống Yến Hồi lóe lên một luồng hàn ý. “Sư phụ, chúng ta nên làm gì đây?” Lô Ngọc Địch hạ giọng hỏi.
Tống Yến Hồi cầm kiếm đi ra ngoài: “Ta tới Tứ Hoài thành một chuyến.”
Lô Ngọc Địch do dự một chút rồi lập tức nhấc trường thương lên đi theo: “Sư phụ, con đi với người.’
Trong Tứ Hoài thành, Trường Sinh môn.
Tô Xương Hà điểm mũi chân nhảy lên bức tường, nhìn về phía xa: “Vừa rồi Tứ Hoài thành còn náo nhiệt ồn ào, giờ gần như một tòa thành chết.”
“Liệu có phải chỉ còn chúng ta chưa ngã xuống không?” Cát Tu hỏi.
“Không đâu.” Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Chắc chắn sẽ có một nhóm người sử dụng thuốc giải từ trước. Ví dụ như Lôi Báo trong Bát Phương lôi Động vừa giao chiến với ngươi. Mà bây giờ những người này đang đi lại trong thành, chắc chắn đang thanh tẩy những người không trúng độc như chúng ta.”
“Có khách quý tới.” Tô Xương Hà cầm dao găm lên: “Đám người này thật kỳ quái, sao ai cũng mặc đồ màu bạc?”
“Đồ màu bạc?” Cát Tu ngạc nhiên: “Có cầm trường thương không?” “Đúng vậy. Ngươi nhận ra bọn chúng à?” Tô Xương Hà hỏi.
“Là Ngân Y Trường Thương môn. Huynh đệ của ta, huynh đệ ca ta, môn chủ Tư Đồ Trà cũng là một trong Bát Phương Lôi Động.” Cát Tu xua tay nói: “Mở cửa cho bọn họ vào!”
“Đợi đã!” Bạch Hạc Hoài quát lên một tiếng: “Vì sao bọn họ không trúng độc! Hỏi cho rõ ràng đã!”
“Được thôi!” Tô Xương Hà duỗi người, ném hai con dao găm trong tay ra, cắm trước mặt đám thương khách áo bạc: “Mấy vị huynh đệ, tạm thời đừng tiến tới.”
Người cầm đầu ngẩng đầu lên nhìn Tô Xương Hà, quát lớn: “Ngươi là người phương nào? Sao lại ở trong Trường Sinh môn? Ngươi làm gì hảo huynh đệ Cát Trường Sinh của ta rồi?”
“Còn trọng tình trọng nghĩa quá nhỉ.” Tô Xương Hà ném một sợi Khôi Lỗi Ti ra, trực tiếp kéo Cát Tu lên: “Ngươi tới nói với hắn đi!”
Cát Tu ngồi trên tường, phất tay với bên dưới: “Tư Đồ lão ca. Ngươi không sao chứ?”
“Dọc đường ta gặp bọn Lôi Báo, đánh một trận, chết mấy huynh đệ mới mở được một con đường máu.” Trên áo bạc của Tư Đồ Trà loang lỗ vết máu, chứng minh hắn không nói dối. Tiếp đó hắn hỏi: “Sau đó chúng ta phát hiện ra một
chuyện lạ, dọc đường đi của chúng ta tất cả đều ngất xỉu, chúng ta kiểm tra hơi thở, không chết nhưng có gọi thế nào cũng không tỉnh. Cát lão đệ, ngươi có sao không?’
“Ta, ta có cao nhân tương trợ.” Cát Tu trả lời: “Tư Đồ lão ca, sao ngươi không việc gì?”
Tư Đồ Trà ngạc nhiên: “Ta, ta cũng không biết!”
Tô Mộ Vũ liếc mắt nhìn Bạch Hạc Hoài một cái. Bạch Hạc Hoài nhíu mày suy nghĩ: “Nếu vừa vận công giao chiến với người khác, như vậy khí huyết lưu chuyển quanh người, đúng là có thể ngăn cản độc tố lan tràn.”
“Thế thì mau để huynh đệ của ta vào.” Cát Tu vội vàng la lên: “Ta và Tư Đồ lão ca đã cùng nhau trải qua sinh tử vài lần, có thể tin tưởng hắn tuyệt đối. Huống chi nếu hắn cố ý giấu ta, làm sao lại như hiện giờ, hỏi dăm ba câu là cái gì cũng đáp? Nếu để hắn ở ngoài, chỉ lát nữa thôi là trúng loại kỳ độc kia.”
Bạch Hạc Hoài nhìn Tô Mộ Vũ, Tô Mộ Vũ do dự một chút rồi gật đầu: “Dù sao cũng là chỗ của người ta, phải do chủ nhân quyết định rồi.”
“Đa tạ Tô công tử!” Cát Tu chắp tay, cất cao giọng nói: “Mở cửa, đón huynh đệ Trường Thương môn vào.”
Sau tiếng ra lệnh của hắn, môn nhân Trường Sinh môn lập tức đi tơi smở cửa. Các huynh đệ Trường Thương môn dồn dập đi vào. Người cầm đầu dáng vẻ khá tuấn tú, để chòm râu dài, sau khi vào cửa đã đi về phía Cát Tu: “Cát huynh đệ, trong Tứ Hoài thành xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên đóng cửa thành, ai nấy ngất sạch, cứ như có quỷ vậy?”
“Chắc là Giảng Võ đường khởi xướng nội loạn, nghe nói còn mời Ngũ Độc môn trợ giúp.” Cát Tu cũng đi về phía hắn.
Hai mắt Bạch Hạc Hoài trợn tròn, lập tức ném châm bạc trong tay ra. Cùng lúc, dao găm của Tô Xương Hà cũng cắm giữa hai người, Tô Mộ Vũ thì lắc người lao tới bên cạnh Cát Tu, nắm lấy bả vai hắn, đột nhiên kéo hắn ra ngoài.
“Sao vậy?” Cát Tu kinh hãi nói.
Bạch Hạc Hoài đột nhiên lắc đầu: “Những người này là mầm độc!” “Mầm... mầm độc?” Tư Đồ Trà giơ bàn tay, trên tay lấm tấm đốm đen.
Tiếp đó từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, tất cả môn nhân Trường Sinh môn vừa tới mở cửa đều ngã xuống đất, trên người hiện lên đốm đen. Bọn họ
nằm dưới đất giãy dụa đầy đau đớn, vừa kêu rên vừa gãi lên da, nhưng chỉ cào thành vệt máu.
“Là Huyết Trảo Tử.” Bạch Hạc Hoài hạ giọng nói: “Không cứu được họ rồi.”
Còn những đệ tử Trường Thương môn vừa vào cửa đều lộ vẻ hoảng sợ, nhưng hoàn toàn không biết nguyên nhân xảy ra chuyện này. Tiếp đó chân cẳng bọn họ mềm nhũn, ngã xuống dưới đất, không bao lâu sau đã hóa thành một vũng nước đen.
Hứa An chưa từng thấy cảnh tượng đáng sợ đến vậy, giờ phút này hai chân cũng mềm nhũn, nửa quỳ dưới đất, nôn khan một hồi.
Còn Tư Đồ Trà thì nhìn sang phía Cát Tu, môi run rẩy: “Ta, ta không...” Nhưng còn chưa nói hết lời, hắn đã ngã xuống đất, biến thành một vũng nước đen.
Cát Tu sợ tới mức đồ mồ hôi lạnh đầm đìa, nói năng lộn xộn: “Chuyện này...
Tư Đồ huynh... ta... không thể nào!”
Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: “Lần này không phải do hắn gây ra, hắn chỉ bị người ta hạ độc mà không phát hiện ra, bị quăng vào đây như mồi câu.”
“Thế thì kẻ địch chân chính sắp tới rồi.” Tô Xương Hà nhảy từ trên tường xuống.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");