Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Mặt hoa đào là lành, mặt kiếm gỗ đào là dữ.” Mộ Thanh Dương tung Đào Hoa Tệ trong tay lên cao, tiếp đó giơ tay bắt lấy. “Đại gia trưởng, ta nghĩ lần này không cần phải tính.”
“Ồ?” Tô Xương Hà cười nói.
“Chắc chắn là mặt kiếm gỗ đào.” Mộ Thanh Dương giơ tay nhìn thân kiếm, cười khổ nói: “Dữ tới không thể dữ hơn.”
“Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong khó giết tới vậy ư?” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
“Nói ra thì đúng là dọa người, còn khó giết hơn hoàng đế một chút.” Mộ Thanh Dương thu hồi Đào Hoa Tệ: “Dù sao ngoài đệ nhất quân ngũ Bắc Ly ra, hắn còn một thân phận khác, đệ tử chân truyền của thiên hạ đệ nhất năm xưa, Lý Trường Sinh, còn là tiểu sư huynh của người có khả năng là thiên hạ đệ nhất hiện tại, Bách Lý Đông Quân.”
Tô Xương Hà vuốt ve chòm ria của mình: “Bách Lý Đông Quân, ta cũng từng gặp.”
“Ồ? Hắn ra sao?” Mộ Thanh Dương hỏi.
Tô Xương Hà nheo mắt: “Năm xưa thiếu chút nữa cho hắn một kiếm giết chết.”
Mộ Thanh Dương sửng sốt: “Đại gia trưởng dũng mãnh vậy sao?”
“Ha ha ha, năm xưa hắn còn không biết võ công, ta chỉ giơ tay là giết được hắn. Đáng tiếc lúc đó bên cạnh hắn còn có gia chủ Ôn gia, Ôn Hồ Tửu nên ta không ra tay. Không ngờ chỉ vì nhẫn nhịn nhất thời mà lại tác thành cho một thiên hạ đệ nhất.” Tô Xương Hà ra vẻ cảm khái nói.
Mộ Thanh Dương nhún vai với vẻ khinh thường: “Đại gia trưởng, người ta có thể trở thành thiên hạ đệ nhất là vì bái lạy Lý Trường Sinh làm sư phụ chứ không phải vì ngươi. Nói ngược lại, nếu năm xưa ngươi ra tay, thế thì thiên hạ
đệ nhất bây giờ vẫn là hắn, nhưng đại gia trưởng của Ám Hà bây giờ lại không phải là ngươi.”
“Ha ha ha ha, khinh thường thủ lĩnh của ngươi quá đấy. Thế này đi, ngươi bói một quẻ cho chúng ta, xem xem nếu lúc đó ta ra tay, bây giờ sẽ thế nào?” Tô Xương Hà hỏi.
Mộ Thanh Dương khẽ lắc đầu: “Chuyện bói toán có thể tính tương lai chứ không thể thấy khả năng trong quá khứ.”
“Nếu đã có bói toán thì có giải quẻ không? Ngươi nói chuyến này chúng ta lên đường sẽ là đại hung, vậy phải làm sao để gặp dữ hóa lành?” Tô Xương Hà giơ tay nhận đồng Đào Hoa Tệ trong tay Mộ Thanh Dương, giơ lên ánh mặt trời, quan sát kỹ lưỡng.
“Đáng tiếc, ngay cả người tạo ra Đào Hoa Tệ này cũng không thể giải quẻ đối với vận mệnh của bản thân.” Mộ Thanh Dương đi tới lấy lại Đào Hoa Tệ: “Đại gia trưởng, ta chỉ có một câu hỏi?”
“Nói đi.” Tô Xương Hà quay người, định rời khỏi.
“Ta có thể không đi không.” Mộ Thanh Dương nói đầy chua xót.
“Không thể.” Tô Xương Hà lắc đầu nói: “Trong Ám Hà chỉ có ngươi theo ta tới Thiên Khải Thành, ta đi chịu chết, đành kéo ngươi theo đỡ lưng.”
“Triết thúc cũng ở Thiên Khải Thành mà? Hắn đánh đấm tốt hơn ta nhiều.” Mộ Thanh Dương nói.
Tô Xương Hà mỉm cười: “Triết thúc đã không còn là người của Ám Hà chúng ta, hắn cũng có cuộc sống của hắn.”
“Ài.” Mộ Thanh Dương duỗi lưng: “Ta cũng muốn có cuộc sống của mình.” Học đường.
Trần Nho vốn nằm trên giường trúc nghỉ ngơi, đột nhiên ngửi thấy mùi trà, hắn hít mũi một cái, ngồi dậy khỏi giường, nhìn bóng người đã lâu không gặp đang ngồi bên bàn gỗ đun trà.
“Nhược Phong, sao ngươi lại tới đây?” Trong học đường không có cái gọi là tôn ti địa vị, cho nên Trần Nho gọi thẳng tên của hắn.
Tiêu Nhược Phong quay đầu sang: “Trần tiên sinh, đêm qua ta đột nhiên nằm mơ thấy sư phụ và các sư huynh, nên muốn về học đường xem thử.”
“Mơ thấy gì?” Trần Nho xuống giường, tới ngồi trước mặt Tiêu Nhược Phong. Hắn còn nhớ lần đầu tiên gương mặt Tiêu Nhược Phong, Tiêu Nhược Phong vẫn là thiếu niên khí phách hăng hái, sau khi uống bảy binh rượu Tinh Dạ ở Điêu Lâu Tiểu Trúc là phá cảnh. Nhưng sau này vẻ u sầu giữa hai hàng mi của Tiêu Nhược Phong càng dày đặc, đến giờ thì Tiêu Nhược Phong ngồi đó thôi đã khiến người ta có cảm giác nặng nề tiêu điều.
Tiêu Nhược Phong rót cho Trần Nho một chén trà: “Không phải mơ thấy chuyện gì đặc biệt, chỉ là một số cảnh tượng rất đỗi bình thường trong học đường năm xưa mà thôi. Khi đó Đông Quân còn chưa bái vào sư môn, Cố sư huynh cũng chưa trở lại Sài Tang Thành. Ngày nào hắn và nhị sư huynh cũng tranh nhau uống rượu, Liễu Nguyệt sư huynh và Hiểu Hắc sư huynh lúc nào cũng đội nón che, nhưng nón che cũng không chặn được họ châm chọc lẫn nhau. Còn Lạc Hiên sư huynh luôn lẳng lặng ngồi một bên thổi sáo, xưa nay chưa từng tham gia vào mấy chuyện hỗn loạn đó.”
“Còn ngươi thì sao?” Trần Nho nhấp một ngụm trà, hỏi.
“Ta?” Tiêu Nhược Phong suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta và sư phụ ngồi với nhau, ta muốn đánh với sư phụ ván tiếp theo, nhưng sư phụ không đồng ý. Ông nói với ta, lạc đường.”
Trần Nho ngạc nhiên, buông chén trà xuống: “Đừng nghĩ quá nhiều, ngươi chỉ nhớ bọn họ mà thôi. Hay là tìm một cơ hội nào đó đoàn tụ với bọn họ. Cứ trở lại học đường này đi. Hành tung của Lý tiên sinh thì khó tìm, cứ để tế tửu học đường ta đây chủ trì cho các ngươi nhé?”
Tiêu Nhược Phong im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Mọi người đều có lựa chọn riêng của mình, cuộc sống riêng của mình, nếu bọn họ thấy ta hiện giờ, có lẽ sẽ rất thất vọng.”
“Ngươi là đại anh hùng của Bắc Ly, đại anh hùng của thiên hạ, không một ai thất vọng về ngươi, kể cả Lý tiên sinh cũng không có tư cách đó.” Trần Nho trầm giọng nói: “Ta chỉ hy vọng ngươi đừng thất vọng về mình.”
“Cám ơn tiên sinh.” Tiêu Nhược Phong khẽ gật đầu, uống chén trà: “Trong Thiên Khải Thành này, người có thể nói vậy với ta càng lúc càng ít.”
“Bằng hữu bên cạnh ngươi, hoặc tâm tư quá đơn thuần, ví dụ như vợ chồng Lôi Mộng Sát; hoặc tâm tư quá phức tạp, ví dụ như cái gã đeo mặt nạ kia.” Trần Nho thở dài một tiếng: “Còn ta, lại không thể coi là bằng hữu của ngươi.”
“Tiên sinh là người ta kính trọng.” Tiêu Nhược Phong trả lời.
“Đã bao giờ hối hận chưa? Vốn dĩ ngươi còn có một con đường khác có thể lựa chọn, đi vào giang hồ, ngươi sẽ không bị nhốt trong vòng tròn hoàng thành hoàng tộc này nữa, sẽ được phóng khoáng sung sướng hơn.” Trần Nho hỏi: “Giống như các sư huynh của ngươi.”
“Tới giờ, mỗi khi nhớ tới chuyện đó ta lại thấy mất mát. Trong những giấc mộng, ta cũng có thể cầm kiếm thúc ngựa, phóng qua biển hoa, đi tới trước mặt người con gái mà ta yêu thương.” Tiêu Nhược Phong đứng dậy, khoác tấm áo choàng đen lên: “Nhưng nếu tất cả mọi người đều ở giang hồ, như vậy giang hồ cũng không phải giang hồ hiện tại.”
“Từ đầu ta đã biết, tuy ngươi tiếc nuối, nhưng không hối hận.” Trần Nho cười nói.
“Có một số việc, dù sao cũng phải có người làm.” Tiêu Nhược Phong khẽ thở dài: “Cũng xin cảm tạ tiên sinh, mấy năm nay đã trả giá vì học đường.”
“Ta cũng sắp rời khỏi học đường, có một vị sư điệt của ta sẽ đến nhận chức tế tửu một thời gian, hắn từng sánh vai với ngươi làm Bắc Ly bát công tử.” Trần Nho nói.
“Là Tạ Tuyên à.” Tiêu Nhược Phong mỉm cười.
“Đúng vậy, nhưng hắn sẽ không ở lại trong học đường quá lâu. Còn học đường, thật ra cũng tới lúc nó nên cáo biệt với mọi người.” Trần Nho chậm rãi nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");