Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ai nghe đến hai chức vị này đều sẽ trực tiếp nghĩ là đi vào bằng cửa sau, nhưng hiện tại tôi không thể quản được nhiều như vậy.
Tần Hải Yến không quen nhìn như thế, đoạt lấy chiếc cốc trong tay tôi, "Thư ký là tớ đã tan tầm rồi, thì sao trợ lý thư ký như cậu vẫn phải pha cà phê ở đây hả?"
Cái con này, cậu ấy biết rõ tôi đang giúp người nào pha nước mà còn cố tình nói ra câu này, tôi bực bội giật chiếc cốc trên tay cậu ấy, cho nước vào rồi khuấy đều.
"Mộng Mộng à, cậu không nghe thấy tớ nói gì sao? Bây giờ chúng ta đều đã tan tầm rồi, chúng ta hãy đến nhà Gia Minh để học thuật Mao Sơn đi!"
"Giám đốc vẫn chưa cho phép trợ lý nhỏ là tớ tan làm đâu!”
Tôi tỏ vẻ ấm ức, hài lòng nhìn sắc mặt của Tần Hải Yến lập tức biến thành xanh mét, cậu ấy kích động hấp tấp muốn đi tìm lão già kia, nhưng bị tôi nhanh chóng kéo giữ lại, “Hải Yến, cậu đừng tức giận, thật ra tớ có lý do muốn tan tầm muộn đó. "
“Lý do là gì hả?” Tần Hải Yến bĩu môi, vẻ chán ghét giám đốc ở trong lòng đều viết rõ lên trên mặt.
Tôi nhìn xung quanh và chắc chắn rằng không có ai ở gần đó thì mới ghé vào tai Tần Hải Yến, "Tối nay tớ định đi bắt quỷ!"
“Tớ không rõ, mà không phải Lỗ Gia Minh cũng đã nói với cậu rồi sao, là xung quanh chúng ta, có quỷ ở khắp nơi.”
Tôi cố ý nói một cách âm dương quái khí, làm Tần Hải Yến sợ đến mức vội vàng dán vào người tôi, ánh mắt đảo nhanh qua lại, “Mộng Mộng à, cậu đã nhìn thấy qua quỷ bao giờ chưa? "
"Tớ chưa, cậu mau gọi điện cho Gia Minh và nói rằng chúng ta sẽ ngủ lại ở đây vào tối nay mà không quay về."
Dù sao mẹ của Tần Hải Yến đã nói trước đó, bên cạnh phòng nghỉ trên tầng cao của bà ấy có sắp xếp hai gian phòng nghỉ cho chúng tôi, chúng tôi có thể ở lại đây lâu dài đều được.
Tranh thủ lúc Tần Hải Yến gọi điện cho Gia Minh, tôi đi đưa cà phê cho giám đốc, sau khi đưa xong cũng là lúc làm xong việc.
Vừa thay quần áo đi làm ra, đã bị Tần Hải Yến chặn ở trong phòng, "Mộng Mộng à, nói cho cậu một tin tốt. Sư phụ đã phái Gia Minh tới giúp chúng ta."
"Là sư phụ nghi ngờ thực lực của tớ, hay là do cậu nhớ người của cậu hả?"
Nói thật thì đây là lần đầu tôi đi bắt quỷ nên cũng rất thấp thỏm, vốn là muốn đợi Lỗ Gia Minh đến để hỏi anh ta một số kinh nghiệm nhưng không ngờ là anh ta cũng là lần đầu đi bắt quỷ, hơ hơ, thế là vui moẹ rồi.
"Gia Minh, anh đưa Hải Yến trở về đi, tôi cảm thấy hai người ở đây gây cản trở cho tôi!"
"Lưu Mộng Mộng, ý của cô là? Dù sao tôi cũng là sư huynh của cô, nói cô đó đừng coi thường tôi, tôi nhất định phải bắt một con quỷ cho cô xem!" Lỗ Gia Minh vỗ ngực nói, quay người kéo Tần Hải Yến rời đi ngay.
Qua một hồi lâu mà tôi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần được, tôi là quan tâm họ đó, giờ này mà còn mặt mũi gì nữa trời?
Để tránh họ lộn xộn, xảy ra chuyện không hay, vì vậy tôi nhanh chóng bắt kịp Lỗ Gia Minh và chia sẻ thông tin tôi nhận được hồi chiều từ dì làm vệ sinh.
Theo lời kể của những người chứng kiến, hồn ma là một người phụ nữ mặc áo trắng, đầu tóc rối bù, sau 12 giờ đêm, nó sẽ tuần tra cửa sổ từng phòng như tìm ai đó hoặc sẽ gõ vang cửa phòng. Mà khi khách thuê phòng mở cửa ra lại chẳng thấy gì cả, chỉ thấy trên hành lang có vết máu.
Ngay cả sau khi Lỗ Gia Minh nghe thấy những tin tức này, anh ta vẫn cảm thấy rằng là có ai đó đang quấy phá, bởi vì con người không thể nhìn thấy ma quỷ nếu họ không lau qua nước mắt trâu.