Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 59
"Anh uống có vẻ hơi nhiều rồi đấy! Ổn chứ?" giọng nói trầm trầm của Đàm Chiêu bất chợt truyền đến khiến Giang Triết Hàn tỉnh táo lại đôi chút. Hắn không nhìn người đối diện, chỉ lẳng lặng bước tới trước rồi lướt qua thân ảnh nhà dược sĩ trẻ.
Đàm Chiêu khép mắt khẽ buông ra một lần thở dài, anh gỡ cặp kính của mình xuống, cẩn thận dùng khăn tay lau nhẹ rồi hỏi: "Anh dự định sẽ thế nào với cô ta?"
Bước chân Giang Triết Hàn chợt dừng, yết hầu hắn mặc nhiên trượt xuống. Hắn bây giờ thực sự đang rất cố gắng giữ cho bản thân chút ít sự bình tĩnh cuối cùng, sau tất cả mọi chuyện thì lòng dạ hắn đã bị xáo trộn rối tung cả lên rồi.
Hắn không quay lại, nét mặt toát lên sự mâu thuẫn, lạnh lùng đáp: "Chuyện của tôi, không cần anh quản!"
"Ngày mai là đại thọ của lão gia. Tôi cũng sẽ có mặt...Vậy còn anh?" Đàm Chiêu đeo lên cặp kính, chậm rãi xoay người hỏi thêm lần nữa. Trong ánh mắt rộ lên tia nghi hoặc nhìn thẳng vào bóng lưng phía trước.
Giang Triết Hàn chỉ cần nghe nhắc đến Giang Cầm, lập tức sắc diện đã chuyển xấu khó coi vô cùng. Ở trong lòng hắn chỉ tồn tại một ngọn lửa thống hận mỗi khi nghĩ về ông. Hắn đưa mắt hướng về phía phòng của Trạch Lam, lặng im như đang suy tính điều gì đó. Rồi trong chốc lát, nơi rãnh môi nở nụ cười ẩn ý, hắn nói: "Không những đến, tôi còn mang cho ông ta một món quà bất ngờ..."
Câu nói chấm dứt, bóng lưng cô độc xa dần rồi khuất hẳn. Không gian trở nên tĩnh lặng đến ngột ngạt, chẳng có gì đọng lại ngoài âm thanh từ chiếc đồng hồ quả lắc rất to phía bên dưới đại sảnh.
Đàm Chiêu mệt mỏi lẫn ngán ngẫm thay cho người bạn của mình. Bên cạnh vừa là bạn, vừa là một nhà dược sĩ thân cận. Bao nhiêu năm qua tận mắt anh đã chứng kiến những gì bất hạnh nhất của Giang Triết Hàn. Anh biết ngoài mặt hắn lúc nào cũng tỏ ra bản thân rất kiêu ngạo, bất cần. Nhưng thực chất bên trong lớp vỏ bọc ấy là một hình ảnh đơn độc đến đáng thương.
Anh không biết lí do vì sao Giang Triết Hàn lại mang lòng hận thù sâu sắc đến khó tin với chính bố đẻ của hắn. Khoảng thời gian trở lại cách đây hơn năm năm, có một lần Giang Triết Hàn hắn đã nổi điên đến mức nhắm thẳng nòng súng hướng về phía Giang Cầm. Nhưng vẫn chưa đến mức tồi tệ là nổ súng...
Về sau, hắn rất hạn chế trong việc tiếp xúc với ông. Hắn quả thực rất hận ông, lại càng hận không thể làm gì ông khi hai người là bố con ruột. Hắn chỉ còn biết chọn cách bỏ đi, sống tách biệt với Giang gia - nơi mà chỉ vì cái được gọi là danh dự, là sự tôn nghiêm của bản thân mà đánh đổi cả mạng sống của người khác.
"Đúng là danh gia vọng tộc, bí mật ở đằng sau có trời mới biết được là gì. Giang Triết Hàn, anh tính sống như vậy đến hết đời hay sao?"
***
"Cẩn thận một chút, cái này đắt tiền lắm đấy..."
"Đặt bình hoa đó ở đây. Tất cả nhanh tay lên, vẫn còn rất nhiều thứ để chuẩn bị nữa. Chậm trễ là không kịp cho buổi tiệc tối nay đâu..."
Tiếng người này réo người kia vang vang khắp cả không gian, xen lẫn là tiếng bước chân dồn dập tới lui của đám người làm. Tất cả bọn họ đều đang rất vội vã sắp xếp, bố trí cảnh vật cho buổi tiệc đại thọ tối nay của Giang Cầm.
Quang cảnh nhộn nhịp bởi người ra kẻ vào, người chạy ngược chạy xuôi bên dưới cũng không làm cõi lòng ai đó khỏi ưu tư. Trên gương mặt già nua xuất hiện một sự trầm lặng vô cùng. Ánh mắt nhìn vào trung tâm bên dưới sân lớn, Giang Cầm chỉ thấy trong lòng là một mối lo ngại thật lớn đang nghẽn lại.
Ông xoay người đưa mắt nhìn vào bức ảnh chụp gia đình được treo trong phòng, nhìn cậu bé đuoc ông ôm trong lòng đang cười rất tươi mà
đau lòng tự hỏi: "Rốt cuộc ta phải làm thế nào thì con mới hiểu...Tất cả mọi thứ ta làm chỉ vì một mình con."
"Lão gia! Tiểu thư đến..." tiếng một người làm từ ngoài cửa nói vọng vào cắt ngang cơn đau đang dấy lên trong lòng. Giang Cầm đi đến bên ghế sofa chậm rãi ngồi xuống, nâng tách trà nóng nhấp một ngụm.
Cửa mở ra, Giang Triết Mỹ bước đến ngồi xuống bên cạnh, cô thấu đáo quan sát sắc mặt của ông rồi cười nói: "Con đã nói với anh hai rồi, bố cứ yên tâm...Đừng suy nghĩ nhiều quá làm gì. Hôm nay là ngày đặc biệt của bố, bố không nên để những việc này làm ảnh hưởng bầu không khí xung quanh."
Giang Cầm đặt tách trà xuống bàn, hai tay đan nhau để hờ trước bụng. Ông ngã lưng ra sau, mắt hướng xa xăm lên trần nhà, thở dài mệt mỏi: "Triết Hàn...nó sẽ không đến đâu. Phí công thôi."
"Bố..." Giang Triết Mỹ buồn lòng nhìn ông, cô nắm lấy cánh tay ông mà trấn an: "Hôm nay là đại thọ của bố, không lý nào anh hai lại không đến. Dù giận cỡ nào nhưng ít ra cũng phải có mặt chứ...Bố, đừng bi quan như vậy có được không?"
Giang Cầm không đáp, trong ánh mắt thoắt ẩn thoắt hiện tia muộn phiền. Hơn bất kì ai, ông là người duy nhất hiểu được lí do vì sao Giang Triết Hàn lại hận ông đến như vậy. Hận đến mức tự cào vào mặt mình khi hắn không thể một phát súng bắn chết ông.
"Triết Hàn, con dám giương súng vào ta chỉ vì một người ngoài không hơn không kém sao chứ? Con mất trí rồi..." Giang Cầm giận dữ hét lên. Trước mặt ông, cách ông một khoảng không nhiều. Giang Triết Hàn một tay cầm khẩu súng lục nhắm thẳng vào ông.
Bàn tay siết đến khẩu súng cũng rung chuyển, Giang Triết Hàn hai mắt như long lên những đường gân máu, sự căm hận hiện hữu rõ trong tia nhãn khí bức người. Hắn nghiến răng: "Chỉ vì là người ngoài nên ông có thể không màn đến người đó sống hay chết sao? Chỉ vì là người ngoài, mà ông nhẫn tâm dồn người đó đến đường cùng. Đén mức chỉ có thể chết mới khiến ông hài lòng?"
"Ta phải nói bao nhiêu lần con mới chịu hiểu. Ta không hề ép cô ta, là tự cô ta..." Giang Cầm cố gắng giải thích, nhằm muốn xoa dịu cơn nóng giận của đứa con trai. Nhưng bất chợt, Giang Triết Hàn lại ôm tai mà gào lên: "Ông im đi, tôi không muốn nghe những lời giả dối của ông. Mọi thứ ông nói chỉ là bao biện cho tội ác của bản thân...Ông..."
Câu nói một lúc ngưng lại, nhưng sát khí nơi Giang Triết Hàn đột ngột tăng lên gấp bội. Hắn trừng mắt nhìn thẳng vào Giang Cầm, ngón trỏ cong lại khẽ bóp cò...
< Đoàng > một tiếng thật lớn, bức tranh đẹp đẽ ngay phía sau lưng Giang Cầm bị bắn rơi xuống đất vỡ nát.
"Tại sao...tôi lại là con của ông kia chứ? Tại sao...?" Giang Triết Hàn như phát rồ. Hắn gào lên trong sự căm hận lẫn uất nghẹn tột cùng. Bàn tay điên loạn hết tự nắm tóc rồi lại cào lấy mặt, để lại trên diện dung ấy hàng loạt dấu vết ngang dọc rớm máu.
"Triết Hàn, con làm gì vậy hả....Ngừng lại đi.." Giang Cầm nhào đến cố gắng ngăn cản hành động của Giang Triết Hàn. Nhưng sức già của ông làm sao bì lại sức mạnh của nam nhân như hắn. Ông bị hắn hất ra xa, suýt té xuống đất.
Đàm Chiêu từ bên ngoài đi vào chẳng hiểu chuyện gì, chỉ hốt hoảng đỡ lấy Giang Cầm.
"Lão gia, ông không sao chứ?" giọng Đàm Chiêu lo lắng hỏi. Nhưng bất thình lình, anh nhìn thấy thứ Giang Triết Hàn đang cầm trong tay là gì và cả bức tranh đã vỡ nát ngay bên dưới chân mình. Anh lúc này mới bàng hoàng sửng sốt mà nhìn vào Giang Triết Hàn, sắc diện của hắn quả thực đáng sợ hơn bất cứ thứ gì.
"Triết Hàn, anh điên sao? Mặt...mặt của anh...!!" Đàm Chiêu hoang mang lên tiếng. Giang Triết Hàn thở hỗn hễn, trông nét mặt không giấu được sự mệt mỏi vì tự thấy bản thân quá bất lực trước tình cảnh khó xử.
Hắn loạng choạng lùi về sau, bàn tay cầm khẩu súng khẽ đưa lên che đi một nửa gương mặt. Hắn cười như mất trí: "Nếu như ông không phải bố của tôi, thì hôm nay tôi đã một phát bắn chết con người tồi tệ như ông..."
"Bố...bố...!" tiếng gọi lẫn cái lay vai của Giang Triết Mỹ bất giác làm Giang Cầm giật mình. Ông đưa mắt nhìn quanh, bản thân nặng nhọc buông ra tiếng thở dài mệt mỏi. Chỉ trong giây lát mà ông như bước vào một cơn ác mộng trong vô số cơn ác mộng của đời mình.
Bao nhiêu hình ảnh đau lòng ngày đó ùa về trong tâm trí ông, đến cả những lời nãy giờ Giang Triết Mỹ luyên thuyên bên tai ông ông cũng chẳng nghe thấy.
Nhìn nét mặt đó của ông, Giang Triết Mỹ lại biết ông vừa nghĩ đến chuyện liên quan đến Giang Triết Hàn. Cô mím môi chạnh lòng, bàn tay vuốt ve bả vai gầy guộc của ông rồi nói: "Bố, đừng suy nghĩ về những chuyện không vui nữa. Hôm nay bố có thể toàn tâm toàn ý gạt hết tất cả mọi chuyện sang một bên, như vậy thì đại thọ mới cát lợi như ý."
Không nói lời nào đáp lại, Giang Cầm chỉ làm vui lòng con gái không muốn cô thêm phiền lòng mà cố gắng cười gượng. Còn về phần Giang Triết Mỹ, cô thực ra đang trăm đường lo lắng một chuyện khác.
Cả ngày hôm qua, cô không thể gặp mặt Giang Triết Hàn. Người của hắn canh giữ dinh thự quá gắt gao, điện thoại lại không thể liên lạc. Cô hoàn toàn hết cách chạm mặt để mà nói được một lời.
Hôm nay là ngày vui của Giang Cầm, cuộc đời ông đã đủ những chuyện buồn phiền rồi. Hơn nữa, đứa con trai này luôn là nguyên nhân làm cho ông ngày đêm ăn ngủ không ngon. Cô không thể nói thêm những lời khiến tâm trạng ông trở nên tồi tệ. Vì vậy, cô phải nói dối...
"Anh hai, em chỉ cầu xin anh...làm ơn hãy có mặt trong buổi tiệc tối nay đi. Ngay cả anh cả cũng đã về, vậy anh đành lòng làm bố đau lòng thêm nữa hay sao?" Giang Triết Mỹ thầm mong ước trong lòng, cô ngồi bên cạnh Giang Cầm, liên tục cười đùa vui vẻ với ông. Cố gắng mang hết những gì tốt nhất có thể làm cho ông khá hơn cô đều làm tất, chỉ mong rằng mọi chuyện tối nay sẽ ổn.
***
"Chị, chị ăn cháo đi. Hay để Phù Dung đút cho chị..."
Bàn tay nhỏ nhắn xanh xao của Phù Dung đưa chiếc thìa ngang miệng của Trạch Lam. Cô mỉm cười, vội đỡ lấy chiếc thìa đang nghiêng đến sắp rơi cả cháo ra bên ngoài mà bảo: "Được rồi. Để chị tự ăn..."
Húp một thìa cháo tổ yến nóng hổi vào miệng, vị ngọt dịu nhẹ thanh tao kèm theo hơi ấm trôi xuống cổ họng cũng khiến cái lạnh bên ngoài da thịt giảm đi đôi chút.
Cô đã ngủ suốt ngày hôm qua, đến trưa hôm nay cô mới có thể tỉnh dậy. Thay vì ngạc nhiên vì sao Tố Dĩ Dĩ lại có mặt ở đây thì cô lại thấy lo lắng hơn bao giờ hết.
Cô lo là cô bạn của mình lại giống như cô, bị bàn tay quyền lực của Giang Triết Hàn tóm cổ mà lôi về đây. Nhưng sau một lúc giải thích, Tố Dĩ Dĩ đã khiến cô an lòng hơn.
Ngồi ngay bên cạnh, Tố Dĩ Dĩ chải lại mái tóc rối của Phù Dung. Trước mặt con bé, trên nệm là vô số những chiếc chun cột tóc cùng kẹp tóc với đủ màu sắc đáng yêu vô cùng. Con bé cong môi lựa chọn, cầm lên một cái rồi hỏi: "Chị thấy cái này có đẹp không?"
"Đẹp, cái nào cũng đẹp!" Tố Dĩ Dĩ cười đáp. Tay bắt lấy chiếc chun mà Phù Dung vừa đưa ra, cô cột gọn gàng mái tóc dài chấm vai của con bé.
Trạch Lam trĩu mắt nhìn vào mớ phụ kiện mà Phù Dung yêu thích, cô vô thức hỏi: "Em thích chúng lắm sao?"
Phù Dung ngây ngô gật đầu, con bé móc hàng chục chiếc chun vào ngón tay trỏ, đưa lên trước mặt rồi nói: "Chị nhìn xem, cái nào cũng đẹp thì làm sao không thích được."
"Vậy..." Trạch Lam ngập ngừng đôi chút, chiếc thìa trong bát ngưng khuấy đảo, cô lại hỏi: "Vậy kẻ đã cho em những thứ đó thì sao? Em nghĩ kẻ đó là người tốt sao?"
Tố Dĩ Dĩ hơi lo lắng, cô nhìn sắc mặt Trạch Lam có phần kì lạ. Cô thúc nhẹ cánh tay vào người Trạch Lam, nheo mắt thì thầm: "Cậu sao thế? Nó chỉ là con nít, không hiểu chuyện gì đâu..."
"Phù Dung đã thử tin anh ấy..." giọng nói trong trẻo chợt xen ngang. Trạch Lam ngạc nhiên nhìn con bé, cô còn chưa kịp nói gì thêm thì Phù Dung lại tiếp tục.
"Hôm qua chị bệnh không thể đến gặp Phù Dung. Anh ấy đã có đến đó và hứa sẽ dẫn Phù Dung gặp chị vào ngày hôm nay. Anh ấy không nuốt lời, sự thật là bây giờ Phù Dung đã được bên cạnh chị." vừa nói, con bé vừa vùi đầu vào hõm vai của Trạch Lam.
"Anh ta đến gặp con bé...Rốt cuộc anh ta đang tính giở trò gì nữa kia chứ? Không nên tin! Con người như anh ta không đáng để bất kì ai đặt lòng tin cả." trong đầu Trạch Lam dâng lên một mối mơ hồ khó nghĩ.
Cô quả thực càng lúc càng không đoán được hành động của Giang Triết Hàn. Hắn ban đầu rõ ràng đã rất căm ghét chị em cô, hắn rõ ràng đã hành hạ, chà đạp cô đến mức nào. Nhưng vì lí do gì lại khiến con người hắn dạo gần đây đổi khác một cách kì lạ.
Hắn ân cần với cô, dù là vẫn một biểu diện lãnh đạm không biến sắc nhưng cử chỉ đã hoàn toàn trái ngược. Hắn thậm chí mỗi đêm đều muốn ôm cô vào lòng chỉ để ngủ một giấc đến sáng. Hắn hôn cô chẳng còn sự vồ vập, thô bạo như trước. Những cái hôn rất nhu tình, những cử chỉ mơn trớn rất đổi dịu dàng. Hệt như lúc đầu hắn dày vò cô bao nhiêu thì bây giờ hắn lại nâng niu cô bấy nhiêu...
Càng suy nghĩ đầu óc Trạch Lam càng như bị cuốn sâu vào một hố đen không đáy. Lúc này, Phù Dung chợt muốn nằm gối đầu lên bụng của cô thì đột nhiên Tố Dĩ Dĩ cản lấy con bé, còn hốt hoảng cao giọng thốt lên: "Không được..."
Nhận về cái nhìn khó hiểu của hai chị em Trạch Lam, Tố Dĩ Dĩ bèn bối rối giải thích: "Ý mình là bụng của cậu hôm qua có vẻ rất đau, cho nên mình lo là nó vẫn còn chưa khỏi..."
"Mình...đau bụng sao? Sao bây giờ mình thấy rất ổn mà..." Trạch Lam nhíu mày suy nghĩ. Tố Dĩ Dĩ chỉ còn biết cố cười trừ mà nói: "Không phải cậu thấy nó ổn là nó thực sự ổn đâu...Nghe lời mình, đừng để vùng này bị va chạm gì nhé."
Tố Dĩ Dĩ nói xong, cô chỉ biết đưa mắt nhìn sang nơi khác nhầm che giấu sự lúng túng trên mặt. Sáng nay, Tôn Nghị đã căn dặn cô. Hay nói đúng hơn là đe doạ...
"Chuyện cô ta có thai, tạm thời không được để cô ta biết. Nếu như cô dám mở miệng hé môi nửa lời, thì chuyện tiếp theo...cô Tố đây chắc tự biết sẽ ra sao chứ?"
Câu nói của Tôn Nghị phút chốc vang lên ong ong trong đại não, kèm theo đó là gương mặt với sự lạnh lùng gian trá làm cô chỉ còn biết cắn răng nuốt giận vào trong.
"Chị, bụng chị không khoẻ?" Phù Dung lấy ngón tay trỏ chỉ chỉ. Trạch Lam nghiêng đầu khó hiểu, cô nói: "Chắc có lẽ là vậy...Nhưng mà em yên tâm, bây giờ thì chị ổn cả rồi..."
"Thực sự ổn rồi chứ?" giọng nói với âm vực trầm khàn đặc trưng của Giang Triết Hàn bất chợt cất lên khiến cho ai nấy cũng đều một phen kinh ngạc.
Cửa phòng mở ra, trong bộ âu phục màu đen quen thuộc, hắn bước vào rồi ngẩng cao mặt về phía Trạch Lam, một tay cài lấy chiếc khuy bên cổ tay áo còn lại, hắn nói: "Nếu thực sự đã ổn...thì tối nay đi cùng với tôi!"