Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi cười lạnh một tiếng, "Lâm San San, cô cứ một mực nói tôi ngoại tình, vậy mà lại không đưa ra được bằng chứng, đây gọi là vu khống đấy, còn nữa, cô muốn ở bên ai thì tôi mặc kệ, dù là chồng, hay là con trai, tôi đều không cần nữa, cho cô hết."
Tôi gọi tài xế tới, bảo tài xế bê hành lý lên xe.
Lâm Thần chặn tôi lại, vẻ mặt lo lắng, "Mẹ, mẹ muốn rời đi sao?"
"Hóa ra con biết nói chuyện đấy à, mẹ còn tưởng con bị câm đấy!" Tôi nói với giọng bực bội.
Lâm Thần cúi đầu, nhỏ giọng nói với tôi: "Mẹ, xin mẹ hãy nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa, con cần thời gian."
Tôi biết nó đang nói gì.
Nhưng tôi không thèm phối hợp, sau khi bảo tài xế bê hết hành lý lên xe, tôi ngồi vào trong xe, bảo tài xế lái đi.
Những người hàng xóm đều ngây người ra, bọn họ tưởng tôi muốn đuổi Lâm San San đi, kết quả người rời đi lại là tôi, ngẩn ngơ một lúc, bọn họ cũng kịp phản ứng.
"Cô Lâm, làm người không thể như vậy được, cô chỉ là con gái nuôi, ép vợ cả của người ta phải bỏ nhà ra đi, còn lớn tiếng la hét nói người ta ngoại tình, làm người không thể vong ân bội nghĩa như vậy."
"Lâm tiên sinh đúng là cưng chiều cô, nhưng cô cũng không thể được voi đòi tiên, chẳng lẽ cô thật sự muốn làm bà Lâm sao? Cũng nên xem lại thân phận của mình đi chứ."
Người nói câu này hình như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt khó coi quay người bỏ đi, những người khác cũng dần dần giải tán.
Ngay tại chỗ, Lâm San San nắm lấy ống quần Lâm Thần, vẻ mặt tiều tụy khóc lóc, "Tiểu Thần, em không hề có ý đuổi mẹ đi, lần trước mẹ ngoại tình, em chụp ảnh lại, mẹ cứ ghi hận em mãi, em chỉ là con cháu, có gì không thể nói chuyện tử tế với nhau sao?"
Trong mắt Lâm Thần lóe lên sát ý, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên nói: "Mẹ đi rồi cũng tốt, ba người chúng ta sống với nhau cho thoải mái."
Chữ "thoải mái" kia, tuy nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại mang theo hận ý ngập trời.
Lâm San San lập tức chuyển sang cười, đứng dậy, ôm lấy cánh tay Lâm Thần, làm nũng nói: "Tiểu Thần, lần trước anh có tài trợ cho một cặp anh em nghèo khó đúng không? Bây giờ em không còn nhiều tiền nữa... Anh đừng hiểu lầm, em không phải xin tiền anh đâu, em là người tự lực cánh sinh, em hy vọng anh có thể nói giúp em vài lời tốt đẹp trước mặt ba, em muốn vào tập đoàn Lâm thị."
Cô ta cứ luôn miệng nói tự lực cánh sinh, nhưng thực tế mỗi đồng tiền cô ta tiêu đều là do ba con nhà họ Lâm cho, thẻ phụ của Lâm Phi Nhiên đều nằm trong tay cô ta, mặc dù vậy, cô ta vẫn tham lam không đủ, muốn vào tập đoàn Lâm thị, làm người trên người thật sự.
Lâm Phi Nhiên cũng kỳ lạ, anh ta cưng chiều Lâm San San là điều không thể nghi ngờ, nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều không cho phép Lâm San San vào tập đoàn Lâm thị, cho dù Lâm San San chủ động đề cập, anh ta cũng tìm lý do từ chối.
Ánh mắt Lâm Thần lạnh lẽo, cậu đã đoán được nguyên nhân Lâm San San hãm hại hai ba con cậu ta, chỉ là chưa tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau, cậu ta không tin người phụ nữ này có năng lực thao túng mọi chuyện, cho nên cậu ta cần thời gian để điều tra.
Để dụ rắn ra khỏi hang, Lâm Thần cười như không cười nói: "Được thôi, ba cưng chiều em như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của em đâu."
Lâm San San nhón chân lên, hôn lên má Lâm Thần một cái, sau đó cười chạy về biệt thự.
Cô ta không biết rằng, ngay khi cô ta vừa quay người đi, Lâm Thần liền lấy khăn tay ra, lau mạnh chỗ cô ta vừa hôn, ra vẻ như sợ dính phải vi rút vậy.
Về nhà ngoại không lâu, tôi đi khám.
Quả nhiên là tôi có thai.
Nhưng tôi không định giữ đứa bé này lại, tôi không muốn dính dáng gì đến Lâm Phi Nhiên nữa, dù là chồng, con trai hay đứa bé trong bụng, tôi đều không cần.
Sau khi chắc chắn mình có thai, tôi hẹn bác sĩ để phá.
Vậy mà bác sĩ còn chưa hẹn được, Lâm Phi Nhiên đã vội vàng chạy đến.
Anh ta không dám nổi giận với tôi, chỉ túm lấy cổ tay tôi, bảo tôi đi về cùng anh ta.
"Về làm gì? Nhìn sắc mặt con gái nuôi của anh à?"
"Cô ta sẽ sớm biến mất thôi, em đừng để ý đến cô ta."
"Cô ta biến mất thì những tổn thương cô ta gây ra cho tôi cũng biến mất theo sao?" Tôi hỏi ngược lại.
Lâm Phi Nhiên sững người, đầy vẻ áy náy nói với tôi: "Xin lỗi, là anh không xử lý tốt chuyện này, khiến em phải chịu ấm ức."
"Tôi hỏi anh, anh có từng động lòng với Lâm San San không?"
Họ là ba nuôi và con gái nuôi, nhưng cách họ giao tiếp đã vượt quá giới hạn.
Tôi không thể nào quên được những ấm ức mình phải chịu đựng trong bao năm qua.
Tại sao anh ta được sống lại thì tôi phải tha thứ cho anh ta?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");