Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ cửa sổ phòng nghỉ của tòa án thành phố nhìn ra là một góc trời xanh hơi âm u. Là kiểu vô cùng nhạt, giống như màu xanh của quần jean bị nước gột tẩy. Đây chính là thời tiết của Thanh Đài, cho dù hôm qua gió thổi điên cuồng, sau một đêm, được gió biển tắm gội, bầu trời lại khôi phục lại vẻ trong vắt vốn có.
Giống như sợ mình không nhìn rõ, Hoa Diệp lại đi về trước thêm mấy bước.
Bảy giờ sáng anh đã ra khỏi nhà, hôm nay công ty kiến trúc Cửu Châu và Viện hải dương học Thanh Đài có phiên tòa xét xử vụ án khất nợ khoản tiền còn lại của công trình khuôn viên trường mới, anh phụ trách đơn tố tụng của Viện hải dương học. Vụ án này văn phòng đã thụ lý cách đây hai tháng. Mới bắt đầu, luật sư hai bên cố gắng hòa giải, tranh thủ đạt được thỏa thuận ngoài tòa, nhưng người phụ trách của hai bên đều không chịu nhượng bộ, không thể không đưa ra tòa xét xử. Công trình khuôn viên mới đã hoàn thành sắp được một năm, dựa theo hợp đồng, Viện hải dương phải thanh toán hết khoản tiền ba triệu còn lại, nhưng Viện hải dương học vì thời hạn công trình của công ty Cửu Châu kéo dài thêm một tháng, một tòa lầu giảng dạy không phù hợp với tiêu chuẩn thiết kế, nên chỉ đồng ý trả một triệu. Số tiền nợ quá nhiều nên dẫn đến tranh chấp.
Thể loại án này, Hoa Diệp đã nhận vài trăm vụ, những văn bản, trình tự đó cũng không biết anh đã nhắm mắt luyện tập trong đầu bao nhiêu lần. Có lúc cảm thấy công việc của luật sư phụ trách các vụ án kinh tế thật sự là đánh trận bằng nước bọt, không thể dùng khía cạnh đúng sai về mặt pháp luật để đánh giá chính xác bất cứ bên nào, những tranh chấp, tranh cãi không có hồi kết, thua thì tâm trạng buồn bực, thắng thì cũng mệt mỏi không kém. Thông thường anh đều kiến nghị giải quyết ngoài tòa.
Mấy năm nay, sự nghiệp của văn phòng luật ngày một phát triển, danh tiếng của anh cũng ngày càng vang xa. Rất nhiều công ty lớn đều mời anh làm cố vấn pháp luật. Khi đồng nghiệp gặp nhau, trong lời nói đều để lộ sự ngưỡng mộ dành cho anh.
Nhưng anh không mảy may cảm thấy có chút cảm giác thành tựu nào. Lúc nhỏ, mơ ước của anh là trở thành người giống như bố.
Tính một đằng ra một nẻo.
“Luật sư Hoa, chúng ta nên vào trong thôi.” Thư ký Tiểu Trâu bước tới nói với anh.
Anh gật đầu, nhìn Tiểu Trâu một cái. Tiểu Trâu tốt nghiệp Học viện chính pháp Tây Nam vào năm kia, năm ngoái thi đậu vào tư pháp, hiện tại bằng luật sư đang treo ở văn phòng để kiến tập, vẫn chưa có tư cách một mình nhận án riêng, anh bèn để anh ta đi theo sau mình làm thư ký.
“Chủ tịch Nhạc của Thái Hoa vừa gọi điện, nói di động của anh tắt máy, chị ta hỏi anh có thể lập giúp một bản thỏa thuận trước khi kết hôn được không?”
“Chị ta sắp kết hôn?” Hoa Diệp nhíu mày. Chủ tịch Nhạc Tĩnh Phân của Thái Hoa sau khi ly hôn với chồng vào mấy năm trước thì vẫn luôn độc thân, có một cô con gái đang học ở nước ngoài, anh và chị ta từng ăn cơm cùng nhau vài lần, không nhìn thấy bên cạnh chị ta có “hộ hoa sứ giả” nào. Thật ra thì hộ hoa cái nỗi gì, một người phụ nữ năm mươi tuổi, sớm đã là hoa tàn của ngày hôm qua rồi.
(Hộ hoa sứ giả: ý chỉ người theo đuổi)
Tiểu Trâu cười, ghé sát tai anh, “Hình như vẫn là người ban đầu, là bị con gái ép. Con cái đều muốn có một gia đình hoàn chỉnh.”
“Ồ!” Anh ngây người, “Mai tôi sẽ liên lạc với chị ta, những việc này phải nói trực tiếp mới lập thỏa thuận được. Cậu cũng tắt di động đi.”
“Vâng!” Tiểu Trâu kẹp tài liệu giữa cánh tay, tay còn lại móc di động trong túi quần ra tắt máy.
“Không còn cuộc gọi nào khác tìm tôi sao?” Di động của anh đã tắt máy ở trên xe rồi.
Tiểu Trâu lắc đầu.
Anh khẽ nhắm mắt, hít vào thật sâu, gật đầu mỉm cười với thẩm phán đang ngồi ở trên, rồi bắt tay chào hỏi với luật sư của công ty kiến trúc Cửu Châu.
Lúc anh thức dậy, Đào Đào vẫn còn ngủ, mái tóc dài xõa trên gối, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, hàng mi dài vừa đen vừa dày, giống như một chiếc quạt che mất đôi mắt to tròn của cô. Anh đứng bên giường ngắm cô rất lâu, sau đó mới khẽ khàng ra khỏi phòng ngủ.
Lại một ngày không tập thể dục buổi sáng. Anh rót một ly sữa từ trong tủ lạnh, cho vào lò vi sóng quay một phút, uống xong liền xuống lầu.
Có thể đi muộn một chút, nhưng đột nhiên anh không biết phải đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ trong sáng của Đào Đào như thế nào.
Biểu hiện tối qua, khiến anh có cảm giác chán chường nói không ra lời. Là một người đàn ông, nếu không thể mang đến cho vợ mình khoái cảm trong chuyện ân ái, thì thật sự là một loại thất bại khó mở miệng.
Sau khi Đào Đào ngủ say, anh xuống giường đi tắm. Lúc trở ra không vội lau khô người, mà đứng trước gương thật lâu để đánh giá chính mình.
Tuy không có cơ bắp cuồn cuộn như vận động viên thể hình, nhưng vóc người của anh vẫn duy trì rất tốt. Cơ ngực rõ ràng, vòng eo thon gầy, dáng người hình tam giác ngược khiến anh trông rất thanh mảnh.
Anh không hề già, cũng không phải cơ thể mang bệnh. Chỉ là khi dục vọng cháy đến đỉnh điểm, trong đầu anh bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt dịu dàng mà buồn thương của Mộc Ca, giống như đang giữa trưa hè, bỗng một cơn mưa kéo đến, nhiệt độ giảm xuống, dù anh có ra sức cố gắng, cũng không thể lấy lại nhiệt độ.
Anh nhắm mắt lại, không muốn nhìn mặt cô, nhưng gương mặt của cô lại như được điêu khắc ở đấy, bất kể là mở hay nhắm mắt, đều rõ ràng đến thế.
Đầu anh đầy mồ hôi, cắn chặt răng, lý trí dù có tỉnh táo đến mấy, nhưng cơ thể anh lại không chịu nghe theo sự chỉ huy của anh.
Dư vị khó nói nên lời nơi đáy lòng này, thật không dễ hình dung.
Vội vàng cầu hôn Đào Đào ở quán bar, lúc đó Đào Đào đã từ chối anh. Anh cười nhàn nhạt, lịch sự đưa cô về nhà.
Đào Giang Hải mua một căn biệt thự ở đường Quế Lâm, một nhà ba người, hẳn là rất rộng rãi. Đào Đào ở lầu hai, ngoài phòng ngủ có một sân thượng nhỏ, đứng trên sân thượng, có thể nhìn rõ tổ chim trên cây ngô đồng.
Họ chia tay xong, cô trực tiếp vào nhà. Anh quay đầu xe, lúc lái ra ngoài, anh quay đầu lại, vẫn nhìn thấy một người đang đứng trên sân thượng, trong lòng từ từ dâng lên một nỗi đắng chát.
Anh hiểu suy nghĩ của Đào Đào, không có cô gái nào đồng ý yêu một người đàn ông trong lòng đang chứa đựng một người con gái khác, cô có quyền có được tình yêu trọn vẹn. Anh không thể lừa dối cô, chỉ có thể buông tay cô ra.
Anh và Mộc Ca yêu nhau bốn năm, sau khi quen được nửa năm thì dắt cô vào trong nhóm bạn của mình. Mộc Ca là một viên minh châu dù ném ở đâu cũng đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Những người bạn của anh, mắt đều mọc trên đỉnh đầu, con gái bình thường rất ít lọt vào mắt, Mộc Ca tham gia hai lần tụ tập, liền rất nhanh hòa nhập cùng họ. Thỉnh thoảng anh không tham gia, không ai hỏi gì nhiều, nhưng tới khi Mộc Ca không đến thì sẽ có rất nhiều người nhớ cô ấy. Ngay cả người hay bắt bẻ nhất là Kinh Nghệ, cũng bị Mộc Ca khuất phục.
Mộc Ca bỏ anh đi Pháp học, kết hôn, bạn bè đều rất ít chỉ trích cô, Kinh Nghệ thì luôn nói Mộc Ca có ước mơ của cô ấy, đừng dùng những thứ của thế tục để trói buộc cô ấy, cô ấy đã định sẵn không phải là một cô gái bình thường.
Còn ánh mắt đám bạn nhìn Đào Đào, giống như nhìn thấy một đứa trẻ không cẩn thận đi nhầm cửa, mỉm cười bao dung, khách sáo đưa mắt tiễn cô rời đi.
Có lẽ anh và Đào Đào thật sự không hợp nhau.
Lại qua hai tháng nữa, anh và Đào Đào không liên lạc. Có một trưa nọ đi ngang qua nhà hàng Hàn Quốc bên cạnh bách hóa Đại Dương, nhìn thấy cô và Diệp Thiếu Ninh cùng vài cô cậu bằng tuổi nói cười vui vẻ từ trong đi ra. Nắng rất gắt, cô đưa tay che nắng, trên mái tóc đen nhánh là ánh vàng rực rỡ, mắt híp lại giống như đang nhăn nhó.
Mãi cho tới khi chiếc xe đằng sau bóp còi, anh mới thu lại tầm mắt.
Dạ dày, một lần nữa bị xuất huyết vì kích thích của cồn, anh được đưa vào bệnh viện. Quý Manh Nhân đã đi Bắc Kinh biểu diễn, Trương Hoằng ra nước ngoài, những người bạn khác đều bận việc không thể dứt ra, một mình anh nằm trên giường bệnh truyền dịch. Sát vách là một đôi vợ chồng trung niên, người chồng bị ung thư dạ dày, bị cắt mất hai phần ba ruột, ngày nào người vợ cũng nấu thức ăn lỏng, đút từng muỗng cho chồng uống. Mỗi ngày anh đều nuốt cháo loãng không mùi vị ở bệnh viện, nhìn mặt trời mọc từ phía đông rồi lặn xuống.
Mỗi lần đến đúng giờ, trong lòng anh đều sẽ tự động đổi sang giờ Paris. Lúc này, Mộc Ca đang làm gì nhỉ?
Tim đau như bị rạn nứt.
Bạn bè tranh thủ thời gian đến thăm anh, mang theo hoa tươi và giỏ trái cây, màu sắc sặc sỡ chất đầy nửa phòng bệnh. Đào Đào không biết nghe ai nói anh bị bệnh, cầm một chậu lan trắng đang nở hoa đến thăm anh. Anh đã vô nước biển của ngày xong, đang định xuống lầu mua bữa tối.
Cô xung phong đi mua giúp anh, lúc bưng lên, anh phát hiện là một bát cháo bí đỏ đặc quánh, còn có một dĩa chà bông vàng ươm.
Anh ngước mắt nhìn cô.
Cô nhún vai, “Không cần phải cảm ơn em nhiều đâu, cũng là mua ở dưới đấy, có điều phải bỏ thêm vài tệ, hi hi, anh ngốc quá, không biết hỏi thêm một câu, nhà ăn người ta đều cung cấp bữa ăn dinh dưỡng đặc biệt mà.
Anh cười cười, cúi đầu ăn cháo. Anh biết cô đang nói dối, cháo trong nhà ăn anh đều mua hết rồi, loại cháo này chỉ có tiệm cháo bên ngoài nấu mới có. Nhưng anh không muốn vạch trần cô.
Sau đó mỗi ngày cô đều đến, giờ giấc không ổn định, sáng đến thì sẽ mang cho anh một ly sữa đậu, trưa thì sẽ mang đến một ly nước ép hoặc sữa và điểm tâm dễ tiêu hóa, tối thì sẽ là canh hầm.
Có lúc anh tưởng sáng cô sẽ đến, trời vừa sáng liền ngóng chờ, kết quả phải đến tối cô mới đến. Có khi tưởng tối cô sẽ đến, đặt sẵn bữa tối ở nhà ăn, muốn ăn cùng cô, kết quả sáng cô đến trình diện rồi chạy mất.
Một tuần sau, anh ra viện, lúc về đến nhà thông báo cho cô biết, điện thoại của cô luôn ở chế độ máy bận, gọi liền ba cuộc, vẫn đều như vậy.
Trương Hoằng tặng anh hai vé xem phim “Đại nghiệp dựng nước”, tình tiết bình thường, nhưng có rất nhiều diễn viên nổi tiếng, được quảng cáo thành phim bom tấn. Trương Hoằng bảo anh hẹn Thư tiểu thư đã đi xem mắt đi cùng. Thư tiểu thư có ấn tượng về anh rất tốt, không chỉ một lần thông qua Trương Hoằng muốn tiếp tục với anh.
Anh nhắn tin cho Đào Đào, đắn đo rất lâu, rồi gửi đi một dòng chữ, nói anh có vé xem phim “Đại nghiệp dựng nước”, hỏi cô có muốn xem không?
Cô trả lời rất nhanh. “Em xem hai lần rồi, rất bình thường.”
Anh vò tấm vé xem phim, cười. Cũng không chào hỏi, giờ tan làm trực tiếp lái xe đến công ty Đằng Diệu. Cô tan làm rất đúng giờ, không để anh đợi lâu, đã nhìn thấy cô ngay.
Anh dựa cửa xe hút thuốc, tay áo sơ mi trắng xắn lên nửa cánh tay, khẽ híp mắt nhìn cô từ trong làn khói màu trắng nhạt, cánh môi mang theo ý cười.
Đồng nghiệp đi cùng cô nhìn thấy anh, nháy mắt đầy mờ ám với cô, cô đỏ mặt, đẩy đồng nghiệp, “Đừng nói lung tung, không phải đâu!”
Cô tự nhiên lên xe của anh, cùng anh đi xem “Đại nghiệp dựng nước” lần thứ ba, rồi cùng nhau ăn khuya.
“Sáng thứ Bảy anh đến đón em.” Anh kéo cửa xe ra, cùng cô đi đến sân nhà.
“Có chuyện gì sao?”
“Hẹn hò!” Ngữ điệu vô cùng nghiêm túc.
Cô sững sờ, chớp chớp đôi mắt trắng dã, giọng hơi run run, lại tựa như khô khan trầm khàn, “Hoa Diệp, đừng đến gần hơn nữa. Em không muốn thích anh đâu, không phải anh không tốt, mà là… em rất sợ.”
Anh giơ tay lên xoa đầu cô, “Chín giờ được không?”
“Em…”
Anh dùng ngón tay ngăn cản lời cô muốn nói, “Mau vào đi, đừng đứng trên sân thượng, sương nhiều lắm, sẽ bị cảm lạnh đó.”
Cô ngây người nhìn anh, bỗng kêu lên một tiếng, quay đầu chạy vào trong.
Tám giờ bốn mươi phút sáng thứ Bảy, anh lái xe đến đường Quế Lâm, cô mặc một chiếc váy màu hồng xanh, yên lặng đứng dưới gốc cây. Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống người cô qua khe hở của tán cây, trông cô như đứng trong tia sáng ngũ sắc.
“Em mới ngủ dậy, chúng ta đi KFC ăn sáng đi!” Cô lên xe nói.
Họ ngồi trong quán KFC đối diện với thủy cung, cuối tuần, người lớn đưa trẻ nhỏ ra ngoài chơi rất đông, họ chen được một chiếc bàn nhỏ, cùng uống coca bằng ống hút, ánh nắng giữa trưa mạnh mẽ chiếu xuống qua cửa kính, cô ngồi đối diện cứ cười mãi, nói không ngừng nghỉ, ánh mắt sáng rực, mặt tươi như hoa.
Anh nhìn cô không chớp mắt, váy áo cô dường như được mạ một lớp vàng mờ nhạt, lông mi cũng mang theo một lớp vàng, lông tơ mềm mại trên má đón lấy thứ ánh sáng bóng loáng và trong suốt.
Trong lòng anh bỗng nhiên dâng lên một tia ấm áp, dường như nhìn thấy rất rất nhiều năm về sau, anh nắm tay cô, cô nắm tay con, ngồi trong quán KFC huyên náo, con đòi ăn khoai tây chiên giòn, hamburger, đùi gà, anh đanh mặt nói không có dinh dưỡng, cô trừng anh, nói cũng đâu phải ăn thường xuyên, hãy đồng ý đi!
Anh nhìn cô cưng chiều, bất lực móc ví tiền ra đi thanh toán.