Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhịp sống vùng sông nước luôn là kiểu an nhàn, là địa phương chẳng có việc gì to tát khiến người ta phải hao tâm tổn sức.
An Thường về đến nhà đã hơn một giờ sáng, đơn giản tắm rửa một cái, cô cũng không cảm thấy quá buồn ngủ. An Thường ngồi ở trước bàn sách, đem laptop mở lên, đăng nhập vào lại trang web tư vấn tâm lý kia.
Chậc, quả nhiên là kính nghiệp, giờ này mà họ vẫn online.
An Thường lại đau lòng tốn thêm 60 tệ, cô nhập nội dung vào khung chat: 【xin chào, tôi lại tới đây. 】
Chuyên gia tư vấn Chương Thanh: 【 Nam Tiên ảo giác lại xuất hiện nữa à? 】
Xem ra trang web này đều lưu lại hồ sơ bệnh án của bệnh nhân. An Thường không cần phải giải thích tình trạng của mình thêm lần nữa, điều này khiến cô thả lỏng hơn chút.
【 đúng vậy. 】
【 lần này là ở đâu? 】
【 ở trong phòng làm việc của tôi. 】
【 cùng cô khoảng cách càng ngày càng gần phải không? Lần này các cô có giao lưu không?】
【 À, cô ấy có nói chuyện với tôi. 】
【 nói cái gì? 】
【 hỏi tôi có hay không nhận ra cô ấy, tôi lại nói cho cô ấy nghe về hai giấc mộng xuân kia. Cô ấy giống như...cảm thấy thật hứng thú. 】
【 vậy cô có cảm giác gì? 】
【 tôi muốn hôn cô ấy. 】
An Thường nghĩ tới gương mặt kia hiện ra trước mặt mình, nghĩ tới đôi môi mỏng tỏa ra mùi hương mời gọi.
【... Không phải hỏi cái này, tôi muốn hỏi, cô có cảm thấy cô ấy là thật hay không?】
An Thường nghĩ nghĩ: 【 xét về cảm tính mà nói, tôi cảm thấy cô ấy mười phần chân thực, tôi giống như có thể nghe được mùi thơm trên người cô ấy, cảm nhận được làn da cô ấy tản ra mát lạnh nhiệt độ. Nhưng nếu xét về lý trí, tôi lại biết cô ấy không phải thật. Bởi vì một người bạn của tôi là fan của cô ấy, nói cho tôi biết rằng khoảng thời gian này cô ấy đang tập dợt cho show diễn sắp tới tại đoàn vũ kịch ở Bội Thành. 】
An Thường hỏi: 【 tình huống của tôi có phải là càng ngày càng nghiêm trọng không? 】
【 tôi đề nghị cô hãy đến khám bệnh trực tiếp một lần.】
Đối phương gởi cho cô địa chỉ phòng khám ở Hải Thành.
An Thường do dự một chút: 【 nếu như tôi khỏi bệnh rồi, ảo giác kia cũng sẽ biến mất đúng không? 】
【 nếu như tiến độ khôi phục của cô tốt lên thì đúng là vậy.】
【 vậy nếu như tôi vẫn luôn từ chối tiếp nhận trị liệu thì sẽ thế nào? 】
【 khuyến nghị cô không nên từ chối, có lẽ cô nhận biết chướng ngại sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô. 】
【 được, tôi biết rồi. 】
【 đề nghị cô mau chóng đi khám bệnh. 】
【 Vâng. 】 An Thường vẫn chưa xác đinh được một cái thời gian cụ thể, chỉ mập mờ nói: 【 đến lúc đó gặp. 】
Bệnh là muốn trị, cô mới 25 tuổi, cũng không muốn thật sự xuất hiện cái gì nghiêm trọng chướng ngại tâm lý.
Chỉ là cô yên lặng nghĩ, đợi đến sau khi Nam Tiêu Tuyết xuất hiện lần tiếp theo, lại đi Hải Thành tư vấn tâm lý.
Cô thật tò mò, cái kia nhìn có vẻ lãnh đạm bờ môi, hôn lên sẽ có cảm giác gì? Nam Tiêu Tuyết nhìn qua chân thật như vậy, hẳn sẽ không giống cái bóng, hôn đều hôn không được a?
Hôn được rồi, liệu có hay không giống cái bình ngọc xuân kia, trên nền sứ men xanh điểm một nốt chu sa hồng, nhìn như thanh lãnh nhưng lại toát lên nhè nhẹ mị ý.
Khoảng cách ảo giác Nam Tiêu Tuyết xuất hiện không cố định, có khi một hai ngày, có khi một tuần.
Sáng sớm hôm sau rời giường, An Thường đối Văn Tú Anh đề xuất một cái mạnh mẽ kháng nghị: "Không được lấy bánh đậu lừa gạt đổi thành bữa sáng nữa. Nếu bà không muốn làm điểm tâm, cháu mua bánh bao đông lạnh online cũng được."
Đi đến nhà bảo tàng, đúng lúc gặp phải Tiểu Uyển mang theo hai phần đồ ăn sáng: "chào buổi sáng, chị ăn gì chưa?"
"Em cho chị một phần nhé?"
An Thường lắc đầu.
Thật ra cô không quen cùng người quá mức thân thiện.
Duy trì mối quan hệ quân tử chi giao là tốt rồi, một khi giao ra toàn bộ tâm ý của mình...
Thôi, An Thường không muốn nhớ lại nữa.
Tiểu Uyển hỏi cô: "Nghe nói hôm nay trưởng trấn muốn dẫn đoàn tham quan, không biết đã tới chưa?"
An Thường: "Cậu em nói?"
Tiểu Uyển gật đầu.
Tiểu Uyển không phải người địa phương gốc ở Ninh Hương, nhà cô cũng xem như không xa lắm, bởi vì có cậu chuyển lên thành phố tuyến trên công tác, mới đem Tiểu Uyển an bài vào nhà bảo tàng ở Ninh Hương.
Cô so với An Thường còn trẻ, vừa tốt nghiệp đại học, 22 tuổi, đến nỗi còn trẻ như vậy vì cái gì cam nguyện đến Ninh Hương mai một thanh xuân, An Thường không có hỏi qua.
Phàm những ai trẻ tuổi mà nguyện ý ở lại Ninh Hương, thực chất đều có quá khứ không muốn nhắc tới.
An Thường không quá để ý có hay không đoàn tham quan nào.
Năm ngoái khi cô vừa trở về Ninh Hương, gia nhập nhà bảo tàng rồi kế thừa vị trí của Văn Tú Anh. Vì đã từng công tác ở Cố Cung, lúc đầu trưởng trấn còn gởi gắm kỳ vọng ở cô, trông cậy rằng An Thường sẽ tu sửa ra một cái có giá trị kinh thiên động địa văn vật, nhờ vậy mà thanh danh của nhà bảo tàng có thể truyền xa. Giả như có du khách nào ghé thăm thưởng lãm, An Thường sẽ đứng kế bên mà khen tặng, mà đàm luận.
Dù sao người trở về từ Cố Cung, đều từng thấy qua vô số bảo vật.
Kết quả phát hiện, An Thường trong công việc không có gì đặc biệt sáng tạo, trước kia Văn Tú Anh sửa chữa cái gì, cô cũng sẽ sửa thứ đó. Đến nỗi văn vật có giá trị lẫn độ khó cao hơn, cô đều để chất đống trong nhà kho, không hề đụng vào.
Giống như An Thường không có dã tâm gì quá lớn.
An Thường thực tế vô cùng kiệm lời, mỗi lần du khách đến đây, cô đều bị trưởng trấn kêu lên. Thế nhưng cô chỉ khoanh tay đứng ở một bên, lời nói giới thiệu thậm chí còn không nhiều bằng ông ta.
Trưởng trấn nếu có thúc giục, cô cũng chỉ nói: "Nhìn nhiều một chút đi, bản thân văn vật đều sẽ biết nói chuyện."
Từ đó về sau, trưởng trấn triệt để từ bỏ cô, cho dù là có đoàn tham quan, cô cũng chỉ nhốt mình trong phòng làm công việc tu sửa văn vật. Ngược lại so với cô đến sau hai tháng Tiểu Uyển, càng là linh hoạt chịu khó nói lời thuyết minh.
Một đầu tập trung vào công tác, cô liền đã quên việc có đoàn tham quan muốn tới. Vào giờ cơm trưa Tiểu Uyển mới nhắc một câu: "Đoàn tham quan sao còn chưa tới nữa?"
An Thường đang ăn cơm hộp tự mang từ nhà, nghĩ thầm cái món thịt băm của Văn Tú Anh làm ra, thật sự là mặn muốn chết.
Trời âm u cả ngày, vậy mà mưa lại không nổi. Ngược lại hoàng hôn lại xuất hiện lúc bốn năm giờ. Trong không khí bị bao phủ bởi một tầng sương mù, giống như chỉ cần đưa tay lên véo một chút, liền sẽ có giọt nước mang theo cố sự rơi xuống.
An Thường hôm nay đối thời gian như thế để bụng, là bởi vì đúng lúc cô muốn phối ra một loại thuốc màu cùng sắc trời hôm nay tương tự. Lúc cô chuẩn bị nguyên liệu, lại phát hiện có một loại thuốc màu không còn.
Cô cầm chìa khóa nhà kho, đi lấy một chuyến.
Trong nhà kho chất đầy các loại thuốc màu, bút vẽ, giấy lồng, sợi tơ. Lỡ hít mạnh một cái, liền hít đầy một bụng bụi bậm, đến mức khiến người ta lập tức nhảy mũi.
An Thường đối với nơi này quen thuộc cực kỳ, không bật đèn cũng có thể từ trong tủ lưu trữ chật chội tìm thấy bản thân cần lấy thuốc màu.
Cô khóa cửa, trở lại phòng làm việc, khẽ giật mình.
Trong phòng có một cái thon dài bóng người đứng thẳng, khoanh tay nhìn xem chiếc bình ngọc xuân trên bàn làm việc của cô, một bộ màu xanh sườn xám cùng lần trước có chút không giống, hoa văn chi tiết càng lộ vẻ tinh xảo.
Nghe thấy An Thường vào cửa, bóng người xoay mặt qua nhìn cô. Dẫu đang đứng trong không khí đầy sự bụi bậm, cũng không thể nào nhiễm bẩn gương mặt kia. Như là ngọn trúc xanh ẩn sau lớp tuyết lạnh, trắng muốt bông tuyết lại đang che giấu rất nhiều câu chuyện.
Đây là lần thứ nhất vào ban ngày An Thường nhìn thấy ảo giác về Nam Tiêu Tuyết.
An Thường nghĩ: Cái này sẽ không phải là biểu hiện của việc triệu chứng ngày thêm nghiêm trọng chứ?
Xem ra lần này "Thấy" xong Nam Tiêu Tuyết, cô nhất định phải đi Hải Thành tiến hành tâm lý trị liệu.
Nói cách khác, đây cũng là lần cuối cùng cô "Thấy" Nam Tiêu Tuyết.
Cô sững sờ, nhìn chằm chằm.
Nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết lạnh lùng gương mặt, sống mũi cao thanh tú, nhìn thấy cái kia có vẻ lãnh đạm bờ môi, không biết có cơ hội bị bất luận kẻ nào hôn đến ấm nóng hay không.
Nam Tiêu Tuyết mở miệng: "Cô nhìn tôi chằm chằm làm cái gì?"
An Thường trực tiếp đáp: "Tôi muốn hôn cô."
Dù sao đây chỉ là bản thân ảo tưởng, không nói nhanh một chút, một hồi ảo giác lại biến mất làm sao bây giờ?
Lúc này ngoài phòng mưa rốt cục rơi xuống, từng hạt từng hạt rơi ướt một khoảnh sân nhỏ trong nhà bảo tàng, rơi vào những nụ hoa trên tán cây lựu mà cuối mùa sẽ kết thành trái ngọt.
Mưa rơi lớn dần, trong không khí dần dần nổi lên rào rào tiếng mưa.
Thanh âm của Nam Tiêu Tuyết bị tiếng mưa lấn át, cô nhướng đuôi lông mày hỏi: "Cô nói cái gì?"
"Tôi nói, " An Thường ung dung nói: "Tôi muốn hôn cô."
Cô chậm rãi tiến lên, từng bước một tới gần Nam Tiêu Tuyết.
Cô hỏi: "Cô từng hôn ai chưa?"
Chiếc cổ thiên nga bị bọc sau cổ áo của Nam Tiêu Tuyết hơi thu lại: "Không có."
An Thường nghĩ, làm một cái khí chất trong trẻo lạnh lùng minh tinh cũng có chỗ khó.
Nam Tiêu Tuyết bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Chắc khoảng ba mươi đi, lại còn chưa hôn ai bao giờ.
Bất quá đây chỉ là ảo tưởng của cô. Cũng không biết chân thật Nam Tiêu Tuyết, là có hay không hôn qua ai.
Cô nhìn chằm chằm con ngươi đen láy ẩn sau đôi mắt phượng: " Vậy cô có muốn thử hôn môi không?"
"Cùng với tôi."
Nam Tiêu Tuyết mím chút khóe môi.
Lúc này bên ngoài liền vang lên thanh âm: "Em ở chỗ này à."
Tiếng nói nghe được vô cùng rõ ràng.
Nam Tiêu Tuyết ngước mắt, An Thường quay đầu, thấy một người phụ nữ mặc âu phục màu xám đậm đang khoanh tay tựa vào khung cửa, trên chân là 1m7 giày cao gót, lắc chân tinh tế vòng quanh cổ chân.
Tóc ngắn, lanh lợi, chói mắt nhất chính là khối đồng hồ vàng trên cổ tay, nhìn sơ cũng biết đây là kiểu người có khát vọng truy đuổi quyền lực.
Nam Tiêu Tuyết nói một tiếng: "Thương Kỳ."
Lại hỏi: "Mọi người nghe xong phần giới thiệu rồi?"
"Ừ."
Lúc này, trưởng trấn, Tiểu Uyển dẫn một đám người đi tới, Tiểu Uyển trên mặt không che giấu được vui mừng, đối An Thường chớp chớp mắt.
Trưởng trấn cười nói: "An Thường, cô còn không biết cái tin tức tốt này hả? Nam tiểu thư muốn ở chúng ta vùng sông nước quay chụp thực cảnh."
Thực cảnh vũ kịch, tên như ý nghĩa, chính là đem vở diễn vốn ở trên sân khấu truyền thống chuyển sang sân khấu thực cảnh*. Dùng phương thức giống quay phim để quay chụp. An Thường không chú ý giới giải trí, trước kia cũng không có nghe qua cách làm này, chắc là một loại ý tưởng mới.
Cái này không có vấn đề gì, vấn đề là ——
An Thường chậm rãi quay người nhìn Nam Tiêu Tuyết.
Nam Tiêu Tuyết hất mặt lên, mang theo chút hài hước, mỉm cười, đối với An Thường giơ lên trắng nõn lòng bàn tay: "An tiểu thư, xin chào."
Thương Kỳ cùng tất cả người phía sau lưng đều có chút bất ngờ: Luôn luôn để con mắt trên đỉnh đầu Nam Tiên, lúc nào như thế chủ động qua?
An Thường thất thần bất động.
Trưởng trấn ở sau lưng cô liều mạng hắng giọng, lại cười nói: "Đây là chuyên gia sửa chữa văn vật An Thường, hiện đang công tác tại nhà bảo tàng, rất lợi hại, trước đó ở Cố Cung công tác, là nhân tài được tiến cử quay về."
Hắn lại thúc giục: "An Thường, mau cùng Nam tiểu thư bắt tay."
Hắn lại giải thích: "An Thường là một chuyên gia rất lợi hại, suốt ngày vùi đầu trong đống văn vật, tất cả mọi người đều cười bảo cô ấy sửa văn vật sửa đến si dại, cá tính chỉ là có chút hững hờ, xin chớ để ý."
Trưởng trấn mau hỏng mất.
An Thường bất đắc dĩ nâng lên một cái tay, cùng Nam Tiêu Tuyết nhẹ nhàng nắm chặt lại.
Cô chấp nhận nhắm mắt lại: Con mẹ nó, ấm dữ vậy.
Cô vừa rồi thốt ra lời nói muốn hôn Nam Tiêu Tuyết, không phải là ảo giác, mà là thật.
Mà Thương Kỳ nghe tới An Thường trước kia là chuyên gia sửa chửa văn vật ở Cố Cung, tựa như phát ra một tiếng cười khẽ.
An Thường trong lòng hoảng hốt một chút: chuyện người ta nói "người đại diện của minh tinh trong giới giải trí đều có thể nhìn rõ 6 hướng, tai nghe 8 phương" đều là thật? Chẳng lẽ cô ta còn biết "sự kiên kia" có liên quan đến cô?
==============================
Chú thích:
1. Sân khấu thực cảnh: ví dụ dễ hiểu nhất là show "Ấn Tượng Hội An". Tức là thay vì biểu diễn trên các sân khấu truyền thống thì các vở diễn sẽ được thực hiện trên sân khấu ngoài trời, có bố cục - cảnh trí, được bố trí rõ ràng dựa theo kịch bản. Sân khấu thực cảnh có chi phí rất đắt vì phải dùng đến thiết bị âm thanh ánh sáng hiện đại, cao cấp. Cũng như số lượng nghệ sĩ vô cùng đông đảo. Ở Trung Quốc thì các sân khấu thực cảnh luôn thu hút khách du lịch. Ví dụ điển hình là các show như: Ấn Tượng Lệ Giang, Ấn Tượng Hàng Châu... của đạo diễn Trương Nghệ Mưu.