Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thỏ
Sắc trời dần tối, mặt trăng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong sân, táng cây hòe già bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa trong gió.
Tôi đứng ở giữa sân, sư phụ thì nhìn tôi bằng gương mặt đầy nghiêm nghị.
“Mi nhớ cho kỹ, tuy rằng đây là một cách nhưng một khi bị phát hiện, mi không còn đường để quay về.”
Tôi liếc nhìn dạ minh châu trong lòng bàn tay, trầm ngâm cả buổi mới gật đầu.
“Há mồm ra.”
Tôi ngoan ngoãn há miệng.
Lão đầu nhét viên ngọc vào miệng, lại đem bài vị của Trần Lập Châu đặt trong tay tôi.
“Tiểu Duẫn, quỷ đi âm lộ, người đi dương lộ. Đêm nay Trần đại thiếu đi chính là âm lộ, kiệu quỷ người sống không thể ngồi. Nhưng Trần đại thiếu đã đồng ý cho mi cùng đi, vậy mi chỉ có thể thay thế thi thể hắn, cùng hắn trở lại.”
“Nhớ kỹ, một khi mi ngậm lấy viên ngọc này, trên đường bất luận chuyện gì xảy ra mi cũng không thể há mồm phát ra dương khí, càng không thể lên tiếng. Chỉ cần lên tiếng, quỷ kiệu phu sẽ phát hiện ngay, lúc đó chúng sẽ bỏ mi lại âm lộ, đời này mi không cách nào về lại dương gian, hiểu chớ?”
Tôi tỏ ra bình tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng bàn tay thì đầy mồ hôi.
“Mi cũng đừng lo lắng, nhiều lắm một đêm là đến nơi. Mi cố chịu đựng qua đêm nay thì tốt, có người khiêng kiệu cũng nhanh hơn mà. Hê hê.”
Lão đầu cư nhiên còn bụng dạ cười, tôi lườm lão bằng con ngươi gắt gỏng.
Lão thôi cười, đưa tay vỗ vai tôi, ra hiệu tôi nằm một bên lên bàn. Chỉ nghe đồng hồ gõ mười hai tiếng, bên ngoài cũng đồng thời vang lên tiếng gõ cửa. Tôi và sư phụ nhìn nhau một cái, sư phụ gật đầu với tôi sau đó đi ra mở cửa.
Cửa vừa hé, một trận gió lạnh thấu xương thổi vào, khiến cả người tôi lạnh đến run cầm cập. Tôi cẩn thận nhìn ra sân, chỉ thấy bốn người đàn ông mặc xường xám màu đen đứng ở trước cửa, trên đầu đội mũ quả dưa ngốc nghếch đen thui, da dẻ trắng bệch, đôi mắt đen ngòm, cứ như vậy nhìn lom lom phía trước.
Thấy cửa chính mở, bốn vị liền khiêng quan tài sơn đen đi vào. Chỉ thấy bọn họ bước đi nhẹ hều, tốc độ cực nhanh, thoắt một cái đã đứng ở giữa sân.
Lão đầu chuẩn bị một bó nhang to trước đó, châm lửa cắm vào trong lư hương trước mặt bọn họ.
Bốn người lập tức buông xuống quan tài, vây quanh hít mùi nhang. Sư phụ thấy thế bèn lập tức ôm tôi bỏ vào quan tài, chỉ vì cơ thể tôi còn ấm không thể bị quỷ đụng vào, nếu không sẽ lộ diện. Bọn họ hít nhang rất nhanh, mới đó mà bó nhang to cháy rụi chẳng còn một mống. Bọn họ ‘ăn’ xong lập tức trở lại vị trí ban đầu, người đứng đầu hàng bên tay trái bỗng dưng thò mình sang đây, ngó vào tôi nằm trong quan tài.
Chỉ thấy gương mặt cứng đờ kia y hệt người chết tái mét, một đôi mắt khiến tôi sợ hãi tỉ mỉ kiểm tra bên trong. Tôi sợ đến nhắm tịt hai mắt, đôi tay nắm chặt bài vị của Trần Lập Châu, nào dám thở mạnh.
Trong sân yên tĩnh dọa người, chờ nửa ngày, không có động tĩnh. Tôi hơi mất kiên nhẫn mở mắt ra, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt xác chết kia cách tôi một khoảng rất gần, cánh mũi hít hít như đang đánh hơi thấy gì đó. Da đầu tôi trở nên ngứa ngáy, toàn thân như bị điện giật, gai ốc nổi đầy.
Sư phụ thấy thế bèn đốt một nùi tiền giấy, sau đó lẩm bẩm: “Giờ lành đã tới, mau lên đường thôi.”
Quỷ kiệu phu kia vừa nghe, lập tức nhấc lên, một tiếng kẽo kẹt đóng nắp quan tài, trước mắt tôi trở nên đen kịt.
Chỉ cảm thấy dưới thân nhẹ bẫng, quan tài bị nâng lên, lắc lư di chuyển ra ngoài. Quan tài ngăn cách tôi và thế giới bên ngoài, tuy vậy tôi vẫn loáng thoáng nghe thấy thanh âm của sư phụ.
“Đi sớm về sớm, đường quên dương lộ.”
Lúc vừa bắt đầu, tôi nằm bên trong rất hồi hộp. Xung quanh một mảnh tối đen, tôi không dám lên tiếng, sợ đến mức hít thở cũng quên. Không gian tĩnh lặng vô cùng, thậm chí tôi không hề nghe thấy tiếng bước chân hoặc âm thanh sột soạt của quần áo, giống như tôi vẫn luôn nằm im một chỗ. Bên ngoài kia thậm chí không có tiếng côn trùng kêu hay chim kêu, tôi nhận ra, đây không phải dương thế.
Đi một hồi lâu, tôi bắt thích nghi với loại yên tĩnh này, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bài vị. Thậm chí chữ nghĩa trên bài vị đều được khắc họa rõ ràng nhưng vẫn chưa đến Trần gia.
Ngay lúc tôi đếm đến số một trăm của đường nét trên bài vị, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Lòng tôi trở nên mừng rơn, lẽ nào đã tới nhà y?
Tôi vội vàng kề sát lỗ tai vào vách gỗ, tỉ mỉ nghe ngóng tình thế ngoài kia. Tựa như có tiếng kèn rộn rã? Tôi cảm thấy kỳ lạ, nghe thêm chốc nữa, mẹ nó đây chính là điệu nhạc mừng!
Không cần phải nói, khuya như vậy, đó chính là minh hôn!
Lòng tôi giật thót, thầm kêu khổ, số ông đây đúng là nhọ mà. Tiết tấu rộn ràng kia ngày một lớn, ngày một gần, tưởng chừng ập tới mặt tôi.
“Vì sao cản trở đường đi?” Một âm thanh cứng ngắc bỗng vang lên.
“Đêm nay chính là đại hôn của ta, ngươi mau tránh ra.” Người đàn ông lạnh lùng, khô khốc nói. “Bằng không, ngay cả ngươi và chủ nhân ngươi đều bị ta nuốt vào trong bụng.”
Tôi nằm trong quan tài sốt sắng cầm chặt bài vị Trần Lập Châu, thâm tâm không ngừng kêu tên y, mồ hôi lạnh vã ướt lưng.
“Tránh ra, canh giờ sắp đến rồi.” Quỷ kiệu phu cứng đờ nói.
“Rượu mời không uống thích uống rượu phạt!” Người đàn ông dường như nổi giận, một trận cuồng phong thổi tới khiến cỗ quan tài vốn kiên cố cũng bị thổi lung lay.
Tôi nằm bên trong muốn nôn ra ngoài, theo bản năng đưa tay muốn bám chặt thứ gì liền buông lỏng bài vị của Trần Lập Châu ra.
‘Cộp!’ Bài vị kia va vào quan tài, tôi sợ đến cả người run lên, nhanh chóng vươn tay đi mò bài vị.
Càng luống cuống càng không tìm được, cả người tôi đầy mồ hôi. Nhiệt khí không ngừng dâng lên, toàn thân cũng tỏa ra nhiệt khí bên ngoài.
“Ơ? Tại sao có mùi dương khí?”
Tôi cả kinh, tim như ngừng đập, tay cũng không dám nhúc nhích.
Ngừng một chốc, quan tài đột ngột bay lên phía trước, rầm một tiếng, rơi xuống đường.
Tôi bị tọng vào quan tài, đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Kẻ này thế mà dám giấu người sống bên trong.” Hắn ta đột ngột hét to.
Tôi vội vàng che miệng, hàm răng cắn chặt dạ minh châu, không kịp nghĩ ra điều gì nữa. Lẽ nào sư phụ đoán trúng rồi, rằng Khúc Tiểu Duẫn tôi hôm nay phải chết tại đây?