Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thỏ
Cổ họng tôi khô khốc, nửa ngày mới phun ra một câu: “Mình đi cứu cổ.”
“Không được.” Tiểu Hà khẽ lắc đầu. “Em không thể đi.”
“Tại sao?”
“Chỉ có đại thiếu gia mới có thể cứu tiểu thư.”
Tôi không hiểu lắm.
“Đừng dài dòng, em hãy tìm đại thiếu gia đi.”
“Chị thì sao?”
“Chị chờ em nơi này.”
“Vì sao không đi cùng em?”
“Chị đi, sẽ chết.” Tiểu Hà lắc đầu một cái, nắm tay tôi, cầu khẩn: “Tiểu Duẫn, nhớ kỹ rằng ngoại trừ đại thiếu gia, ai cũng không thể nói là chị nhờ em đi.”
Tuy rằng tôi không hiểu đầu đuôi nhưng thời gian không cho phép nên chỉ đành biết gật đầu.
“Mau lên!” Tiểu Hà đẩy tôi một cái, tôi trượt ra khỏi phòng, vừa quay đầu lại đã thấy cô nhìn tôi bằng ánh mắt đau thương. Cánh cửa kia bỗng nhiên đóng lại, ngăn cách tôi và cô ấy. Tôi cắm đầu chạy thục mạng về phía trước, thâm tâm chỉ gọi một cái tên, nó không ngừng cào vào lòng tôi, không ngừng xoay chuyển trong vòm họng.
“Trần Lập Châu.”
“Trần Lập Châu.”
“Trần Lập Châu!”
Xa xa xuất hiện một cái bóng người quen thuộc, tôi chấn động trong lòng, liều mạng lao tới, nhưng dường như đôi chân muốn bay lên. Mắt thấy sắp đến gần y, đôi chân bỗng nhiên mất thăng bằng. Tôi ngã nhào xuống đất, cằm và miệng đều có cảm giác nhói đau, tâm trí cũng hơi choáng váng. Người kia đỡ lấy tôi: “Tiểu Duẫn.”
Tôi ú ớ nói: “Nhanh, nhanh, đi cứu tam tiểu thư, trong vườn hoa đó!”
Tôi vừa há mồm, máu liền trào ra khóe môi. Muốn lặp lại lần nữa nhưng thần trí liên tục quay mòng mòng, mắt tối sầm lại rơi vào hôn mê. Chờ tôi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Tam tiểu thư đột nhiên điên rồi…
Là một tiểu nha hoàn báo tin cho tôi biết, nói tam tiểu thư ở trong phòng nàng ấy, phát điên rồi. Nàng dùng móng tay cào cả người đẫm máu, toàn thân không chỗ nào lành lặn, hơn nữa vừa trông thấy đàn ông sẽ phát điên và gào thét, ngay cả đại thiếu gia cũng không thể vào.
Lúc cô ta kể, gương mặt đầy sợ sệt.
Mọi người không ai biết vì sao một tiểu thư đang sống tốt lại phát điên?
Thế nhưng cũng không ai biết chuyện vườn hoa nguyệt quý.
Tiểu Hà cũng không thấy đâu.
Trần Hà cho hạ nhân lật tung toàn bộ Trần gia cũng không tìm ra Tiểu Hà.
“Bọn họ đều nói nàng sợ hãi nên bỏ trốn.” Tiểu nha hoàn vừa nói vừa lộ ra vẻ căng thẳng, “Tam tiểu thư quá đáng thương.”
“Đại thiếu gia đâu?” Vừa mở miệng đã xót không chịu nổi.
“Cậu ấy đi tìm nữ bác sĩ cho tiểu thư, nghe nói chỉ có bệnh viện ở huyện Dương mới có nữ bác sĩ.”
Tôi nghe xong vén chăn lên, muốn xuống giường.
“A, anh làm gì vậy?”
Tôi nhìn cô ta phất tay một cái, sau đó chạy về gian phòng lúc tôi và Tiểu Hà chia ly. Vừa đẩy cửa ra, một luồng tro bụi liền xộc vào mũi. Tôi bị sặc phải ho khan vài tiếng, động đến vết thương trong miệng khiến tôi đau đến hít hà. Tôi đảo tới đảo lui cả nửa ngày trời vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Hà đâu.
Căn phòng này đã không ai quét dọn rất lâu, nhìn cách bày trí thì biết đây là phòng chứa đồ, trên mặt đất cũng phủ đầy bụi bặm. Tôi cúi xuống chỉ thấy dấu chân của mình, nhưng dấu chân Tiểu Hà lại không có.
Chuyện quái gì vậy?
Tôi trợn to mắt, tâm lý có chút sợ hãi.
Bỗng nhiên cánh cửa phía sau tự đóng sầm. Quay người nhìn xem đã thấy cửa chính đóng chặt, cả gian phòng rơi vào bóng đêm. Tôi vội vàng đẩy nó ra, nhưng cố sức kiểu gì cũng không mở được.
“Tiểu Duẫn…” Một âm thanh yếu ớt của nữ giới bỗng vang lên sau lưng tôi.
Tôi sợ quay phắt lại, đã thấy Tiểu Hà da dẻ tái nhợt đứng trước mặt mình.
“Chị Tiểu Hà!” Tôi vui vẻ gọi, đang muốn bước lên thì cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Ngó xuống, mặt đất vốn khô ráo bỗng tràn đầy nước, nhìn kỹ thì dường như nước từ chân Tiểu Hà đang loang rộng. Tôi sững sờ, chậm rãi nhìn lên trên. Cả người cô ướt đẫm, tóc đen bết nước buộc túm bên vai, bộ quần áo màu vàng dính chặt trên người, giọt nước tí tách, tí tách từ cơ thể rơi xuống đất.
Tôi lùi về sau hai bước, nhìn gương mặt tái xanh ấy, run rẩy kêu: “Chị Tiểu Hà…”
Tiểu Hà nhìn tôi cười cay đắng: “Tiểu Duẫn, đừng sợ.”
Tôi trợn to đôi đồng tử, “Vì… sao?”
“Không có vì sao, đây là số mệnh.”
Ánh mắt tôi trở nên mơ hồ, tay nắm chặt thành đấm: “Là ai làm!”
Tiểu Hà cười cười bất đắc dĩ cười cười: “Là ai đã không quan trọng. Chị đã thấy chuyện không nên thấy, chắc chắn không sống lâu.”
“Em không tin! Chị nói cho em biết ai làm, em đi nói cho đại thiếu!” Tôi kích động nhìn cô, nội tâm như cháy lên một đám lửa.
“Không, chị không nói được, sẽ hại chết em đó.” Tiểu Hà chậm rãi cười thê lương, cô lắc đầu, một giọt nước mắt chậm rãi tuôn rơi từ hốc mắt. “Em có thể giúp chị một chuyện chăng?”
“Thi thể của chị chìm trong giếng hoang nơi hậu viện, em có thể kêu cha mẹ đến nhận xác chị không? Chị muốn về nhà, chị không muốn ở đây.” Dòng lệ kia không ngừng lăn trên đôi gò má, từng giọt từng giọt như nhỏ vào lòng tôi.
“Vâng…” Tôi nghẹn giọng, gật đầu. “Em nhất định báo thù cho chị.”
“Không, chị không mong em giúp chị báo thù.” Tiểu Hà khóc lóc phản đối, “Nhất định em phải mang theo bí mật ở vườn hoa ngày đó giấu cho kỹ! Coi như cạy miệng thì cũng không được nói, hiểu chưa?”
“Không!” Tôi cắn môi, lắc đầu, máu từ miệng lại chảy ra: “Chị Tiểu Hà…”
“Nhớ kỹ, Trần gia này phu nhân làm chủ, dù là đại thiếu cũng không thể cứu nổi em.”
“Cảm ơn em, Tiểu Duẫn, vĩnh biệt.”
Tôi nước mắt mông lung nhìn Tiểu Hà dần dần tan biến, không một tiếng động, mặt đất cũng trở nên khô ráo như ban đầu. Tôi giận dữ đẩy cửa, xông ra sân. Vừa hay gặp được Trần Lập Châu từ bên ngoài trở lại.
Y rất mệt mỏi, đôi con ngươi giăng đầy tơ máu. Trông thấy tôi, y liền dừng chân.
“Tiểu Duẫn.”
“Trần đại thiếu!” Tôi tóm lấy tay áo của y. “Chị Tiểu Hà, chị ấy chết trong giếng hoang ở hậu viện. Chị ấy không trốn, chị bị người ta hại chết!” Tôi vừa nói vừa không kìm nén được nữa, ôm y khóc òa.
Nửa ngày, Trần Lập Châu mới đưa tay vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Ta đã biết, em yên tâm, nhất định ta sẽ điều tra rõ ràng.”
Nghe xong tôi ngẩng lên nhìn y: “Em nghe thấy.”
“Cái gì?”
“Ngày đó, lúc tam tiểu thư ở vườn hoa, em có nghe thấy tiếng nói của đàn ông. Nhưng không biết đó là tam tiểu thư nên em đã chạy.”
Trần Lập Châu nắm chặt lấy bả vai tôi: “Em nói sao?” Vẻ mặt kia có chút dọa người.
“Tiểu Hà nhìn thấy cho nên đã chết rồi. Em không nhìn thấy nhưng em biết hắn là ai!”
Sức lực trên đôi bàn tay Trần Lập Châu càng ngày càng mạnh, suýt chút bóp gãy xương tôi. Mà đáy mắt của y dường như có thứ gì đó chờ chực dâng trào, điều này làm tôi cả kinh, không kìm được mà run rẩy.