Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thỏ
“Ai?” Trần Lập Châu bóp lấy vai tôi, hai mắt trừng to nhìn tôi chằm chặp.
“Thân hoa nguyệt quý rất cứng, cho dù người kia cẩn thận thì trên người hắn sẽ để lại dấu vết.” Tôi kích động trả lời.
Trần Lập Châu nhìn tôi, đột ngột thu tay về: “Theo ta.”
Tôi vội vàng đi theo sau y, còn chạy bước nhỏ.
Trần Lập Châu ngồi ở đại sảnh, lặng im nhìn ngoài cửa. Mà tôi thì đứng sau lưng y, nín thở chờ đợi.
Cửa chính cọt kẹt một tiếng, bị đẩy ra.
Trần Hà cúi đầu tiến vào, vừa ngẩng lên trông thấy dáng vẻ đó của Trần Lập Châu, hắn hơi sững sờ một chút.
“Đại thiếu gia.” Trần Hà liếc nhìn tôi, sau đó dời tầm mắt sang người Trần Lập Châu.
“Cởi quần áo.” Trần Lập Châu lạnh lùng ra lệnh.
Trần Hà lẳng lặng nhìn Trần Lập Châu, chưa động đậy gì.
Trần Lập Châu cũng không lặp lại lần hai, chỉ im lặng quan sát hắn.
Lòng tôi căng thẳng, thấy hai người đối diện một lúc sau, Trần Hà bèn giơ tay lên bắt đầu cởi cúc áo. Trần Hà mặc xường xám màu lam, chỉ thấy từng cúc, từng cúc được mở ra, tốc độ không nhanh không chậm, mặt hắn càng cúi thấp. Chờ cúc áo được mở hoàn toàn, Trần Hà đưa tay vạch áo ra, để lộ thân thể tinh tráng, sạch sẽ.
“Quay lưng.” Trần Lập Châu mở miệng.
Trần Hà tuân lệnh quay lưng, đằng sau cũng sạch sẽ không có dấu vết của hoa nguyệt quý.
“Mặc quần áo vào đi.” Y xoa nhẹ huyệt thái dương.
Trần Hà không do dự, nhặt xường xám mặc vào người, thẳng khi hắn mặc xong mới ngẩng đầu lên.
“Đừng trách ta, Trần Hà.”
“Sẽ không, đại thiếu gia.” Trần Hà nhẹ nhàng đáp.
“Bây giờ ngươi chặn hết các cửa, tập họp lại tất cả đàn ông trong nhà, bắt chúng cởi quần áo kiểm tra. Chỉ cần phát hiện trên người chúng có vết thương mới, dù chỉ một vết nhỏ cũng phải lập tức áp đến đây.”
“Vâng.”
“Một kẻ cũng không được bỏ sót.”
Trần Hà gật gật đầu, trước khi rời khỏi sảnh, hắn liếc nhìn tôi một cái nhàn nhạt, sau đó bước đi.
Tiểu Hà được vớt lên, cả người ướt đẫm, dường như cô đã hơi trương lên. Lúc cha mẹ cô đến nhận xác cũng không khóc lóc, vẻ mặt lạnh nhạt tiếp nhận thi thể của cô. Trước đó, Trần Lập Châu cũng cho bọn họ một bao tiền lớn. Nhìn thấy số tiền kia, biểu cảm bọn họ vô cùng mừng rỡ, cảm tạ khôn nguôi sau đó rời đi.
Tôi đứng một bên nhìn đến đau lòng, tuy rằng tôi là trẻ mồ côi nhưng cũng biết cha mẹ và con gái luôn có mối liên hệ thân thiết nhất. Tuy có người thân như vậy nhưng đối với Tiểu Hà mà nói, về nhà vẫn tốt hơn bị vùi lấp ở Trần gia gấp trăm lần.
Đưa chị Tiểu Hà đi xong, Trần Hà liền vội vã bước tới: “Bẩm đại thiếu gia.”
Trần Lập Châu xoay người lại.
“Đã điều tra, không có.”
Trần Lập Châu cau mày nhìn hắn: “Ngươi chắc chưa?”
“Ngoại trừ nhị thiếu gia…” Trần Hà thì thào bảo, “Phu nhân không cho quấy rối nhị thiếu gia.”
Trần Lập Châu liếc hắn một cái, sau đó bỏ ra ngoài. Tôi và Trần Hà theo sát y, đi tới cửa phòng nhị thiếu gia, chỉ thấy ngoài cửa có hai gia đinh cao to canh gác, trông thấy Trần Lập Châu thì vội vã gập người chào.
“Đại thiếu gia.”
“Tránh ra.”
Hai người họ liếc mắt, toan muốn mở miệng đã bị Trần Lập Châu một cước đá văng đi. Kẻ còn lại nhanh chóng nhường đường. Trần Lập Châu vừa đẩy cửa bước vào, một luồng rượu hôi hám đã xộc lên mũi. Sắc mặt y rất khó coi, nhanh chân bước tới tóm lấy Trần Lập Duy đang say xỉn không biết trời trăng. Y kéo gã xuống giường, ném lăn trên đất.
“Con mẹ nó thằng nào!”
Trần Lập Duy mở mắt, đập vào mắt gã là một Trần Lập Châu đầy vô cảm.
“Đại, đại ca.”
“Cởi quần áo.”
Trần Lập Duy vừa nghe đã ôm chặt cổ áo: “Muốn làm gì?”
“Trần Hà, cởi đồ nó cho ta.”
“Nhị thiếu gia, đắc tội.”
“Cút ngay! Cút ngay!”
Trần Lập Duy vừa kêu vừa muốn chạy ra ngoài cửa, tiếc rằng đôi chân gã mềm nhũn, chỉ có thể bò lê dưới đất. Trần Lập Châu thấy thế tóm cổ áo gã, dùng sức kéo y phục xuống, lộ ra hơn phân nửa tấm lưng. Chỉ thấy bên trên có những vết hoa đỏ tươi bé nhỏ, lẻ loi trải rộng trên toàn bộ phần lưng của kẻ này.
“Hai người các ngươi đi ra ngoài.” Trần Lập Châu gầm khẽ.
Tôi và Trần Hà nhìn nhau, không dám nhúc nhích.
“Đi ra ngoài.”
Trần Lập Duy nằm trên đất phát run.
“Vâng.”
Trần Hà quay lưng rời khỏi đó.
Tôi ngó gã một cái, lại ngó sang Trần Lập Châu, không dám không nghe lệnh.
Trần Lập Châu điên rồi.
Đó là ý nghĩ đầu tiên kể từ lúc Trần phu nhân nhìn thấy Trần Lập Châu.
Một gia đinh lén bẩm báo với bà ta, vì thế bà ta cũng nhanh chóng xuất hiện. Trần Hà và tôi canh giữ cửa chính, hai người trông thấy bà ta cũng không dám cản đường. Vừa đẩy cửa vào trong cũng là lúc Trần Lập Châu đang bóp chặt lấy cổ em trai, một bên vung tay, chốc chốc nện mạnh lên mặt gã.
“Dừng tay!” Trần phu nhân thất thanh hô to, cổ họng tràn đầy run rẩy.
Trần Lập Châu vừa quay lại, không chỉ dọa bà ta nhảy dựng một phát mà cũng làm tôi sợ muốn văng giới tính ra ngoài. Chỉ thấy dòng máu đỏ loét vương trên mặt y, một đôi đồng tử màu đen giăng đầy tơ máu như đang nhuốm đỏ làm người ta sợ hãi cùng cực.
Mà Trần Lập Duy dưới tay y đã thoi thóp xụi lơ trên đất, sống chết không hay.
“Con muốn đánh chết em trai của mình à?” Trần phu nhân thê lương hỏi.
Trần Lập Châu ngoảnh mặt làm ngơ, quay đầu giơ lên bàn tay đã dính đầy máu tươi đấm về phía Trần Lập Duy. Thấy thế, tôi và Trần Hà vội vàng nhào tới, mỗi người giữ y một bên.
“Đại thiếu, đừng đánh nữa, tiếp tục sẽ đánh chết người.” Trần Hà hô khẽ.
“Cút.” Đôi mắt y mơ hồ đỏ lên, trong tim tôi chợt dâng lên loại dự cảm bất lành. Bộ dạng này của y rất giống Trần ca, chẳng lẽ…
“Trần Lập Châu!” Tôi hô to một tiếng.
Trần Lập Châu ngừng giây lát nhưng lại vung tay lên muốn nện gã ta.
“Trần Lập Châu! Trần Lập Châu!”
Tôi liều mạng ôm lấy tay y, lớn tiếng gọi tên y, hi vọng có thể kéo lý trí của y trở về. Nắm đấm ấy ngừng giữa không trung. Nước mắt của tôi trào ra từ hốc mắt. “Đừng đánh nữa.”
Trần Lập Châu nhìn chằm chằm em trai nằm trên đất, khẽ nghiến răng. Cuối cùng y đành nhắm mắt, một dòng lệ từ khóe mi lăn dài, bàn tay kia buông lơi.
Y gục đầu, hôn mê bất tỉnh. Tôi ôm chặt lấy y, thâm tâm đau đớn khó chịu vô cùng, giống như bị một tảng đá đè lên khiến tôi không thở nổi. Trần Hà thấy thế bèn gọi người đưa nhị thiếu gia đi. Chân Trần phu nhân cũng mềm nhũn ra, ngồi mọp trên đất.
Tuy Trần Lập Duy không chết nhưng cũng thập tử nhất sinh, chung quy vẫn nhờ Trần phu nhân bỏ cả ối tiền để đoạt mạng gã từ tay Diêm Vương về. Sau khi ngất xỉu, Trần Lập Châu ngủ một ngày một đêm; tôi ở bên giường trông nom y cũng một ngày một đêm.
Toàn bộ Trần gia loạn cào cào, đám người hầu bàn tán xôn xao, đồn đãi bay đầy trời. Nhất thời lòng người hoang mang, từ trên xuống dưới Trần gia đều nhờ vào Trần Hà chống đỡ.
Sau khi Trần Lập Viện phát điên, cả ngày cứ ngốc nghếch trong phòng lảm nhảm, không cho bất cứ ai đến gần mình. Đương lúc Trần Lập Châu hôn mê, nàng chợt la hét muốn gặp đại ca. Không cho nàng đi, nàng liền cắn cánh tay của mình, một cánh tay vốn đẹp đẽ lại bị nàng cắn cho máu thịt be bét. Trần Lập Châu tỉnh lại, hay tin thì lập tức đến thăm nàng.
Trần Lập Viện trông thấy anh trai liền gào khóc ôm lấy chẳng buông.
Y cố nén đau thương, vuốt ve tóc em gái, còn không ngừng dịu ngọt dỗ dành Trần Lập Viện: “A Viện đừng khóc, đại ca nhất định giúp em đòi lẽ phải, nhất định.”
Tôi trốn ở sau tấm bình phong, nhìn bọn họ, đáy mắt xót xa.