Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thỏ
Thấy tôi đến gần, sư phụ nở nụ cười thần bí: “Bọn họ dám giấu diếm chuyện chôn cất thì chịu thiệt là bọn họ. Thời gian hạ huyệt cần phải dựa trên nguyên do qua đời của người chết để xác định, ốm chết, chôn cất giờ nào, chết già chôn ra sao đều được ghi trong sổ. Bọn họ báo sai, lúc đấy hỏng giờ linh thì xui xẻo tự chịu.”
Tôi nửa hiểu nửa không gật đầu: “ Sư phụ, không ngờ lão hiểu chuyện như thế.”
“Phí lời!” Lão đầu mạnh mẽ đánh vào đầu tôi. “Ta bận chút việc, mi chớ phiền ta đấy.”
Tôi nhanh chóng gật gật: “Lão bận cả ngày cũng được, con tuyệt đối không phiền.”
Lão đầu tự nhốt mình trong phòng, tôi mừng rỡ nhàn hạ, cầm quạt cói úp lên mặt, nằm trên xích đu dưới mái hiên che nắng, kẽo kẹt đong đưa.
Không biết ngủ bao lâu, mơ màng tôi chỉ cảm thấy trước mắt dường như có bóng người. Tôi dụi dụi mắt muốn nhìn rõ người kia, đó là một người đàn ông cao lớn vận hỉ phục quay đầu về phía tôi. Gương mặt y tựa như bị bóng tối bao phủ, ngoại trừ dung mạo thì những chỗ khác tôi đều thấy rõ ràng, kể cả đôi tay buông lơi của y, móng tay đen kịt, vừa dài vừa nhọn.
Vầng trăng trên cao tỏa ánh sáng màu xanh quỷ dị, chiếu trên thân thể người kia càng làm nước da y tái nhợt. Tôi sợ hãi nhìn y, toan muốn đứng lên nhưng làm thế nào cũng không đứng được, mồ hôi lạnh xuôi theo trán chảy ròng.
Tôi mấp máy môi nửa ngày cũng không phun ra một chữ. Tên quỷ kia đột ngột duỗi hai tay thẳng tắp ra bóp lấy cổ tôi khiến tôi sợ hãi hô to: “Trần Lập Châu!”
Mới vừa gọi một tiếng, nháy mắt tôi đã ngồi dậy, nhận ra mình vẫn đang nằm dưới mái hiên, bên cạnh làm gì có nam quỷ nào. “Thì ra là mơ.” Tôi thở hắt ra một cái, lau mồ hôi sau gáy, chợt nhận ra cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
“Sao lại ra bộ dạng này?” Lão đầu ngậm tẩu thuốc từ trong phòng đi ra, thấy tôi đang còn sợ hãi. “Gặp ác mộng?”
Tôi hoảng hốt gật đầu: “Làm con sợ gần chết, còn tưởng Trần Lập Châu muốn giết con.”
“Sợ quá.”
Tôi lườm lão một cái: “Lão biết hai bữa nay con bị dọa bao nhiêu lần chưa?”
“Cũng tốt, sợ mãi cũng thành quen.” Lão đầu cợt nhả đùa.
“Được rồi, mau dậy ăn cơm, cơm nước xong đem cái này đưa đến Hoàng gia.” Dứt lời đưa tôi một tờ giấy.
Tôi liếc mắt nhìn, đã biết sư phụ chọn xong huyệt mộ cho ông ta.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Hôm nay âm u quá, mới 6 giờ mà.”
“Trời sắp mưa, mi đi sớm về sớm.”
“Mai đưa không được sao?”
Lão đầu liếc tôi: “Vậy cơm hôm nay sao không để mai ăn?”
Tôi nghe xong, hết cách thỏa thuận.
Vội vã lùa hai chén cơm, cầm theo bánh bao, tôi nhét tờ giấy vào ngực rồi đi về hướng Trương gia thôn.
Từ đây đến đó cũng mất nửa giờ đi bộ, đi nhanh có thể tới sớm hơn. Tôi ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy, chỉ hi vọng tới kịp lúc. Chờ tôi đến cổng nhà Hoàng viên ngoại thì sắc trời cỡ tám, chín giờ rồi.
Trước cổng nhà treo hai lồng đèn trắng, cửa chính đóng chặt.
Tôi vội vàng gõ cửa.
“Ai đó?” Bên trong vang lên tiếng người.
Tôi vội đáp: “Sư phụ tôi Phùng lão đạo sai tôi mang đồ tới nhà vị đây.”
Người kia vừa nghe liền gấp gáp mở cửa, ra cửa chính là một người đàn ông chừng 40, 50 tuổi vận quần áo ngắn, vừa nhìn đã biết tôi tớ trong nhà. “Mời vào trong, hôm nay không tốt lắm.”
Tôi vội gật đầu: “Đúng vậy, chưa chi đã mưa.”
Tôi thò tay vào ngực áo muốn đưa đồ cho hắn, ai ngờ hắn lại xua tay một cái: “Vật này ta không thể nhận, cậu phải đưa nó cho quản gia.”
Tôi cười thầm trong bụng, chuyện này đúng là phức tạp, trên mặt cũng cười theo: “Vậy được, chú mau dẫn tôi đi đi, trời sắp mưa nhưng tôi không mang ô.”
“Vâng vâng.” Người kia cũng biết, vội vàng đưa tôi đi gặp quản gia.
Nhà Hoàng viên ngoại đúng là lắm tiền nhiều của, trong sân ba cửa vào, ba cửa ra, lát sân bằng gạch xanh, trong nhà tôi tớ đi tới đi lui, họ đều mặc đồ tang màu trắng. Vừa mới bước vào ngoại viện, một người đàn ông trung niên liền ra đón, ông ta vẫn mặc xường xám lụa đen, bên ngoài khoác thêm một áo lanh trắng. Vừa trông thấy tôi ông ta đã chắp tay thi lễ: “Đây là cao đồ của Phùng đạo trưởng đúng không?”
Tôi từ khi nào thành cao đồ chứ, tôi ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu: “Nào dám, nào dám, Tần tổng quản, tôi thay sư phụ đưa đồ vật cho ông.” Nói xong móc ra tờ giấy.
Tần tổng quản vội vàng đưa hai tay tiếp nhận: “Thật làm phiền tiểu sư phụ phải đến đây một chuyến. Đây là tiền thưởng, cậu giữ kỹ nhé.” Sau đó đưa cho tôi một túi bạc nhỏ, tôi sờ sờ nó, đúng là không ít tiền đâu, quả nhiên là nhà giàu.
Tôi cười khom người nói: “Thế tôi không quấy rầy nữa, sư phụ còn đợi tôi trở về.”
Tần tổng quản nghe xong: “Được rồi, ta cũng không giữ cậu.”
Vừa dứt câu, chỉ nghe ngoài trời vang lên tiếng sấm, sau đó mưa lộp bộp rơi. Tôi rầu rĩ nhìn, lần này thật hết cách.
Tần tổng quản mở lời: “Trời mưa to lắm, không thì tiểu sư phụ cứ ở đây trú mưa, đợi trời ráo hẵng về.”
“Cám ơn Tần tổng quản.”
Ông ta sắp xếp cho tôi một căn phòng ở ngoại viện, sai người bưng lên điểm tâm và nước trà, sau đó vội vàng rời khỏi.
Tôi ngồi trong này ăn ăn uống uống, chờ mưa dứt rồi phủi mông đi.
Nhưng dường như cơn mưa không điểm dừng, tôi ăn hơn nửa hộp điểm tâm mà vẫn mưa như vậy. Mắt nhìn ngoài cửa sắc trời càng tối, cả một tia sáng cũng biến mất. Lòng dạ có chút buồn rầu, trời tối như thế, tôi không dám qua đêm ở ngoài đâu.
Bên ngoài Hoàng phủ đã thắp đèn lồng, khắp nơi sáng rực. Bên này một tiểu nha hoàn nói Tần tổng quản mời tôi đi ăn cơm.
Tiểu nha hoàn cầm đèn lồng trắng đi trước dẫn đường, tôi và nàng mỗi người một chiếc ô. Mưa đánh vào ô tí tách, tí tách. Tiểu nha hoàn bước nhỏ nhưng rất nhanh, nàng đi một đoạn bèn chờ tôi một chút. Tôi thấy hơi ngượng ngùng nên tìm chuyện để tán gẫu.
“Cô tên gì?”
“Tôi tên Thúy Châu.”
“Cô làm ở đây bao lâu rồi?”
“Hai năm.”
Tôi và tiểu nha hoàn một hỏi một đáp, bước chân cũng chậm lại, bỗng trong không gian dường như vang lên một ít thanh âm đứt quãng.
Tôi lắng nghe một chút, cười hỏi: “Giời ơi, nhà các cô mời con hát ấy à?”
Tiểu nha đầu phút chốc nhìn tôi: “Đâu phải, con hát ngày mai mới đến.”
Tôi sững ra giây lát, bên tai rõ ràng nghe thấy giọng phụ nữ đang hát hí khúc, giọng hát kia uyển chuyển, bi thiết, nghe qua rất đỗi thê lương.
“Mộng hồi oanh chuyển, loạn sát niên quang biến.
Nhân lập tiểu đình thâm viện.
Chú tẫn trầm yên, phao tàn tú tuyến, nhẫm kim xuân quan tình tự khứ niên?”
*(Tạm dịch: Tỉnh mộng vàng oanh, thời thế đảo điên
Người đứng nơi tiểu đình biệt viện
Hương tàn khói tận, ném bỏ dây thêu, ngẫm xuân này nhớ tình xuân năm ngoái?)
Nghe xong cả người tôi run lên, cười khan hai tiếng: “Cô không nghe có ai hát hí khúc ư?”
Tiểu nha đầu thấy bộ dạng tôi không giống đùa giỡn, nét mặt nàng cũng có chút lạ lùng: “Anh đừng làm tôi sợ nha, tôi chẳng nghe thấy gì hết.”
Tôi nuốt nước bọt: “Hay là chúng ta đi xem thử? Âm thanh phát ra từ hướng này.” Nói xong, tôi chỉ vào vườn hoa cách đó không xa.
“Đừng đi!”
“Sao vậy?”
Tiểu nha đầu mặt mũi trắng bệch, lắc lắc đầu: “Chỗ đó từng có người chết.”