Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong Tứ đại phán quan, trừ Lục Kiên vì công việc nên có diện mạo hung ác uy vũ, những người khác đều là hình tượng nho nhã, cho nên ấn tượng của Liễu San San với bọn họ cũng không tệ
Cừ Mạc cười thành tiếng “cuồng kết hôn, haha, tiểu nha đầu ngươi đúng là có chút can đảm”
Lục Kiên xem như có quen biết với Liễu San San, tiếp lời “lá gan lớn mới có thể sống tốt ở đây”
Vực Quy cười có chút bí hiểm “ta rất mong chờ kết cục của ngươi”
Nghe không có câu nào tốt nhưng xét thấy đối phương đều là tầng lớp cao ở âm tào địa phủ, Liễu San San dù trong lòng không muốn, ngoài mặt vẫn duy trì quy củ, mỉm cười, lấy bất biến ứng vạn biến
Thôi Ngọc thoạt nhìn nho nhã, trầm ổn nhất cũng lên tiếng, nói với Diêm La vương ‘vừa rồi Phi Dung quân đưa tin tới, nói ngài chậm chạp không chịu đáp ứng hôn sự của hắn và Tang Cách, hắn vì biểu đạt thành ý mà đến âm tào địa phủ một chuyến”
Thôi Ngọc vừa dứt lời, không biết Tang Cách bị Diêm La vương quăng đi nơi nào, lúc này đột nhiên từ trên cao hạ xuống, nhảy đến trước mặt Thôi Ngọc, khuôn mặt vì kinh hỉ, hưng phấn mà toát ra kim quang “thật sự? Phi Dung nói muốn tới chỗ chúng ta? hắn chờ không kịp muốn thúc hôn? khi nào hắn đến? Thôi phán quan, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, mau nói cho ta biết”
Liễu San San bị dọa rất nhiều lần, không ngừng nhắc nhở mình, tại âm tào địa phủ quý quái có thể bay tới bay lui, đổi tới đối lui này, mặc kệ đối phương có xuất hiện trước mặt nàng bằng hình thức nào, cho dù là cả người nguyên vẹn hay lấy từng bộ phận lắp ráp vào thì nàng cũng không thể giống như một nông dân mà kinh ngạc
Tang Cách khẩn trương đến suýt chút nữa là bóp cổ Thôi Ngọc. Thôi Ngọc kiên nhẫn chờ nàng bình tĩnh lại mới chậm rãi nói “ta không tính thừa nước đục thả câu, nhưng ngươi gấp như vậy làm sao ta nói được?”
Tang Cách lập tức ngậm miệng
Thôi Ngọc nhìn vẻ mặt chờ mong của nàng, rũ tay áo, nhìn trời nói “ngày”
“Ừ” Tang Cách gật đầu, tỏ vẻ nàng đang nghe, bộ dáng cực kỳ ân cần
“Hắn còn chưa nói.”
Lần đầu tiên Liễu San San chứng kiến phương thức nói chuyện bình tĩnh cũng có thể khiến người ta hộc máu
Mặt của Tang Cách lập tức đen như đít nồi “họ Thôi, ngươi là vương bát đản ah”, thái độ của nảng cũng lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ
Diêm La vương vừa nghe nói Phi Dung quân sẽ đến, khuôn mặt bình tĩnh liền hiện lên vẻ thương hải tang điền, hiển nhiên biểu hiện của Tang Cách làm hắn tổn thương, đau đầu nói với đám người Hành Tư “mặc kệ bọn họ, chúng ta đến phòng bếp đi”
Đám người Hành Tư đương nhiên rất thức thời, làm như cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, theo Diêm La vương rút lui khỏi chiến trường, để lại Tam đại phán quan xem Tang Cách đuổi giết Thôi Ngọc thế nào.
Khúc nhạc đệm này khiến cho việc luận bàn trù nghệ vốn không được chú ý càng bị lu mờ, dù sao Diêm La vương cũng chỉ vì giải sầu, chỉ quan trọng quá trình không đặt nặng kết quả. Vì thế Liễu San San rốt cuộc cũng thấy cảnh Diêm La vương mặc tạp dề, tay cầm xẻng, vui vẻ nấu cơm xào rau trong khói bếp mịt mờ
Nhìn Diêm La vương thuần thục nấu đồ ăn, bày biện ra bàn, cuồi cùng còn tiện tay chùi dầu lên tạp dề, Liễu San San quả thật muốn khóc. Một Diêm Vương uy vũ như vậy lại có động tác của một cô nương, quả thật rất dọa người…Nàng mải mê nhìn Diêm La vương nấu cơm, cho nên đã làm cháy phần thức ăn của mình.Nhưng cũng chẳng sao, không ai để ý tới kết quả, hơn nữa nàng thua có thể khiến tâm tình của Diêm La vương tốt hơn, như vậy an toàn của nàng cũng được đảm bảo hơn. Quả nhiên Diêm La vương thử qua, tâm tình tốt hơn rất nhiều, không so đo kết quả liền sai người thu dọn sạch sẽ, lại bày điểm tâm và rượu mà uống với Hành Tư
Liễu San San nghĩ rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ liền yên tâm đứng cạnh Vô Thân, Vô Khâu
Diêm La vương tự tay rót rượu cho Hành Tư, áy náy nói “ngươi vừa tới địa phủ, vốn nên lấy rượu quỳnh cho ngươi tẩy trần nhưng ngươi cũng biết chỗ chúng ta từ lâu không còn loại rượu này, chỉ phải lấy ra thứ bình thường, ngươi chịu khó một chút”
Liễu San San tuy không biết chuyện thiên giới nhưng rượu thì vẫn hiểu một hai, ngửi hương rượu tràn ngập khắp phòng liền biết rượu kia cũng không phải bình thường như Diêm La vương nói, có lẽ ngự tửu của hoàng đế nhân gian cũng không bằng. Nàng tò mò, thấp giọng hỏi Vô Khâu “là Diêm La vương khiêm tốn hay do âm tào địa phủ các ngươi có rượu ngon hơn? rượu như vậy mà chỉ là bình thường sao?”
Vô Thân nghe vậy, kinh ngạc hỏi “ngươi cũng biết về rượu”
Liễu San San khiêm tốn đáp “nhận ngược đãi của đại tẩu nên khi còn sống, ta là tạp vụ kiêm nhưỡng rượu sư của tiệm rượu trong nhà, đối với rượu cũng có chút hiểu biết”
Vì bố cục ở âm tào địa phủ gần giống dương gian, Diêm La vương phái đi làm việc đều có bộ dáng như người thường, hồn phách phàm nhân ở trong thành cũng duy trì cảm giác khi còn sống, cho nên Liễu San San ngay từ đầu không tiến vào trạng thái hư không, thường xuyên quên mình đã là hồn phách ở âm phủ. Vì thế Vô Thân nghe nàng nói như vậy liền ngẩn người, vui mừng nói “cuối cùng ngươi cũng nhớ là mình đã chết, so với còn sống mà bị ngược đãi thì ở chỗ chúng ta nhất định tốt hơn”
Liễu San San nhớ tới biểu hiện vừa rồi của hắn ở ngoài cửa liền hận đến nghiến răng “so với ở cùng một đám không có tình đồng nghiệp thì những ngày bị tẩu tử ngược đãi vẫn làm ta hoài niệm hơn”
Thấy đề tài càng lúc càng xa, Vô Khâu liền nói tới chủ đề chính “hiện tại đây đã là rượu ngon nhất âm tào địa phủ rồi, nhưng so với rượu quỳnh thì đúng là chỉ là bình thường”
“Quỳnh tửu?”
Vô Thân bổ sung “chính là rượu ngon không thể thiếu trong hội Bàn Đào của Vương Mẫu Nương Nương, trước kia hàng năm Vương Mẫu Nương Nương đều sai thiên quan mang một ít đến âm tào địa phủ cho các vị Diêm Vương và quan chức, thiên giới và địa phủ vẫn quen gọi là quỳn tửu, các ngươi ở thế gian gọi là quỳnh tương ngọc dịch”
Liễu San San gật đầu, lại nghe Vô Khâu tiếc hận nói ‘Quỳnh tửu là loại rượu do thần nữ ở thiên giới ủ ra, trước kia Hợp Nghiêm Quân từng cho chúng ta uống thử, đúng là tiên lộ ah. Nhưng hình như vị thần nữ kia phạm lỗi nên bị trách phạt, lại không có ai kế thừa được bản lĩnh ủ rượu của nàng nên đã mấy trăm năm nay không có ai ủ rượu, nghe nói hội Bàn Đào của Vương Mẫu Nương Nương đã sắp không có Quỳnh tửu để đãi khách, âm tào địa phủ càng đừng mong có mà uống”
Nghe vậy, Liễu San San liền có chút thất vọng, vừa nghe âm tào địa phủ có quỳnh tươn g ngọc dịch, nàng vốn tính toán làm cách nào để nếm thử quỳnh tương ngọc dịch để tăng thêm kiến thức cũng không uổng công nàng ngây ngốc ở đây một năm, không ngờ hàng tồn kho đã tiêu hao gần hết.
Đột nhiên lúc này có một người mặt mày hầm hừ xông vào, theo sau là bốn người bộ dáng thản nhiên. Liễu San San vừa nhìn thấy Tang Cách liền không còn hứng thú nói chuyện, vội trốn sau Vô Thân và Vô Khâu
Tang Cách và Tứ đại phán quan, không vừa ý là đánh nhau không phải là chuyện lạ, mọi người đã sớm quen. Có lẽ vừa rồi Tang Cách cùng Thôi Ngọc đánh nhau đã không chiếm được lợi thế còn bị Tứ đại phán quan cười nhạo. Diêm La vương liếc nhìn Tang Cách tóc tai có chút tán loạn, không để ý tới nàng mà Tứ đại phán quan cũng làm như không có việc gì,nhàn nhã đứng bên cạnh Diêm La vương.
Tang Cách không có chỗ phát tác, vốn muốn mượn chuyện lão cha nàng xuống bếp để xả giận, nào ngờ tiến vào đã thấy bọn họ thu dọn xong, đang nói chuyện vui đến bất diệc nhạc hồ, lúc này càng thêm tức giận, đảo mắt nhìn một vòng liền nhắm vào Liễu San San, đi qua, cả giận nói “ngươi là nha đầu nông thôn không biết cấp bậc lễ nghĩa, từ lúc đến cho tới giờ cũng không chào hỏi ta một tiếng, Chuyển Sinh điện mướn người mà không quản giáo sao?”
Liễu San San buồn bực mà không có chỗ nói, đã trốn vậy rồi vẫn bị nhằm vào. Nàng rõ ràng đã nói nhĩ hảo, chỉ tại Tang Cách không để ý mà thôi, khẳng định là nàng ta xem nàng là tôm tép không có bối cảnh không có bản lĩnh nên mới lấy nàng làm chỗ trút giận thôi. Tuy vậy nàng vẫn miễn cưỡng cười nói “Tang Cách cô nương”
Tang Cách vẫn không hài lòng, nhăn mày hỏi ‘ngươi gọi ta là gì?”
Liễu San San ngẩn người, gọi Tang Cách cô nương có gì không ổn sao?liếc mắt nhìn Vô Thân, Vô Khâu, thấy bọn họ cũng là thần sắc mơ hồ
“Ngươi dám gọi ta là cô nương?” Tang Cách đột nhiên nhảy dựng lên, dọa Liễu San San giật mình
Không gọi cô nương, chẳng lẽ kêu nàng công tử?
Liễu San San đột nhiên tỉnh ngộ, có lẽ Tang Cách còn có danh hiệu tôn quý gì đó, tựa như thế gian, đối với người làm quan phải gọi là đại nhân, hoàng tử công chúa thì xưng là điện hạ…Nàng dù sao cũng là nữ nhi của Diêm La vương.
Nhưng Liễu San San còn chưa kịp khiêm tốn thỉnh giáo danh hiệu của Tang Cách, đã thấy Tang cách vẻ mặt giận dữ chỉ tay vào nàng, nói “ta ghét nhất người khác gọi ta là cô nương” lửa giận còn nhiều hơn lúc trước.
Liễu San San chưa kịp hiểu vì sao nàng lại giận đến vậy thì Tang Cách đã giơ tay lên, chung quanh người Liễu San San vang lên nhiều tiếng nổ to nhỏ khác nhau, khiến nàng sợ tới mức tim muốn ngừng đập. Nháy mắt ánh lửa tung tóe, cơ hồ tạo thành một cái võng bao lọc lấy Liễu San San, nóng bỏng đau đớn như bị pháo bắn trúng người, cũng không biết là Tang Cách dùng thuật pháp gì. Tuy Liễu San San biết mình sẽ không bị thương nhưng bị pháo bắn trúng cũng không vui vẻ gì, nàng không chút suy nghĩ mà chạy về phía Hành Tư, luôn miệng kêu cứu
Ánh lửa và tiếng nổ cũng đi theo nàng, hai tai của Liễu San San gần như sắp điếc, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, khi nàng suýt chút nữa ngã quỵ xuống thì cánh tay bị người dùng lực túm lại mới đứng vững thân mình, ánh lửa cùng tiếng nổ cũng biến mất
Liễu San San nhắm chặt mắt hồi lâu mới mở ra, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ mọi vật.
Tang Cách đang căm tức trừng nàng “ngươi thật đáng ghét, ta tuyệt không thích ngươi”
Diêm La vương chạy tới quát lớn ‘Tang Cách, còn không mau xin lỗi”
Liễu San San đỡ lấy người đang túm mình, thản nhiên nói với Tang Cách “không sao, ta cũng không thích ngươi chút nào”
Lúc này Liễu San San mới nhận ra người vừa cứu nàng khỏi bể khổ chính là Hành Tư. Nàng nhớ lúc ở ngoài cửa, hắn đã cam đoan sẽ bảo vệ nàng, liền cảm thấy mình tuy không có bản lĩnh nhưng có núi lớn để dựa vào, nếu không e là hôm nay nàng thực sự phải bay trở về
Tang Cách nghẹn khuất, không muốn đụng chạm với Hành Tư, ánh mắt đảo trên người Liễu San San, khinh thường nói “hừ, phàm nhân đúng là phàm nhân, tùy tiện dọa một chút đã chật vật như thế”
Liễu San San tuy không bị thương tổn gì nhưng ép buộc như thế khiến cho nàng khá chật vật, cảm thấy Tang Cách đúng là không thể nói lý, nộ khí công tâm liền không quản được miệng của mình “nói nghe thật hay, ngươi thử buộc pháo lên người mình rồi đốt thử xem”
Tang Cách thấy nàng dám cãi lại, muốn xông lên lại bị Diêm La vương kéo trở về, tức giận mắng “nha đầu chết tiệt ngươi, trách người ta không chào hỏi ngươi đến khi người ta chào hỏi ngươi thì ngươi lại trở mặt khi dễ người. Đây chính là khách ta mời đến, ngươi muốn lão tử mất mặt phải không?”
Ngày thường Diêm La vương không rảnh để quản Tang cách, nếu nàng gây họa cũng mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng chuyện gì cũng phải có giới hạn, cứ lặp lại nhiều lần như thế thì sẽ phản tác dụng, huống chi là vào lúc Diêm La vương đãi khách mà khi dễ khách của hắn.
Tang Cách bị lão cha nắm không thể giãy ra, không phục, hừ lạnh một tiếng, ra vẻ ta thích như vậy đó.
Liễu San San được an toàn liền nhớ tới câu nói khiến Tang Cách nổi bão, liền hỏi “vì sao ngươi ghét người khác gọi ngươi là cô nương?”
Nhìn bộ dáng Tang Cách ở thế gian cũng chỉ là nha đầu ở lứa tuổi thanh xuân phản nghịch, nhưng dù vậy cũng không đến nỗi phản cảm với giới tính của mình, còn phản ứng thái quá như thế.
Tang Cách hung tợn trừng mắt nhìn Liễu San San một cái, hầm hừ quay đầu, không chịu trả lời
Liễu San San đột nhiên nghĩ tới một khả năng “chẳng lẽ ngươi không muốn làm nữ nhân”. Tuy ở thế gian cũng có rất nhiều nữ tử muốn làm nam nhân nhưng vừa đòi lấy chồng lại không chịu làm nữ nhân thì cho tới giờ nàng chưa từng thấy qua.
Liễu San San còn đang hoài nghi mình đoán lầm, đã thấy Tang Cách lại giương nanh múa vuốt hét lớn “ngươi mới không muốn làm nữ nhân, cả nhà ngươi đều không muốn làm nữ nhân”
Không khí yên tĩnh, tiếng rống của Tang Cách như có một đàn quạ đen bay ngang, âm thanh cạc cạc vang vọng trong lòng mọi người
Liễu San San thành khẩn nói với Tang Cách “thực ra ở chỗ chúng ta đã không mắng người như vậy nữa, nơi này thời gian qua mau hơn ở thế gian, ngươi hẳn nên chú ý mà theo kịp sự tiến bộ của thời đại mới đúng”
Tang Cách mặt đen như đít nồi “ngươi dám nói ta không theo kịp thời đại? có bản lĩnh ngươi mắng vài câu đang là trào lưu ở chỗ các ngươi cho ta nghe?”
Liễu San San ngạc nhiên hỏi “vì sao ta phải dạy ngươi mắng ta?”
Tang Cách nghẹn khuất, mãi không tìm được lý do liền trút giận sang lão cha nàng “buông ra, hỗn đản. Người khác khi dễ nữ nhi ngươi, ngươi còn làm như không thấy”
Liễu San San nghĩ tới một màng vừa rồi, sợ tới khóe miệng co rút. Rốt cuộc là ai khi dễ ai? nàng hẳn là người nên được sự đồng tình của mọi người ah
Diêm La vương để mặc Tang Cách đánh mắng nhưng không lên tiếng cũng không buông tay, dù sao nàng cũng không thể đánh trúng hắn
Những người khác thì vui vẻ đứng bên cạnh xem náo nhiệt. Thân là Tiểu Diêm Vương hoành hành ở địa phủ đã lâu, Tang Cách chưa từng bị một hồn phách tới địa phủ không bao lâu lại chẳng có bản lĩnh gì mà ép buộc đến độ muốn báo thù cũng không thể. Đương nhiên cũng do Diêm La vương và Hành Tư nhung tay vào nhưng quả thật hồn phách phàm nhân mới tới này đúng là không sợ chết, làm cho người ta thật chờ mong
Cừ Mạc đẩy đẩy Thôi Ngọc, thấp giọng nói “Tiểu Diêm Vương rốt cuộc gặp phải sát tinh”
Thôi Ngọc cũng cười “hi vọng là thế, có nàng thu hút sự chú ý của Tang Cách, cuộc sống của chúng ta cũng thoải mái hơn”
Liễu San San đâu biết mình đã trở thành vật hi sinh cho hạnh phúc của các vị tầng lớp cao, nghe Tang Cách mắng phụ thân của nàng liền nhìn không được, nhớ tới mình từ nhỏ đã mất cha còn Tang Cách có phụ thân yêu thương mình như vậy, có phúc mà không biết hưởng, liền nói “tốt xấu gì cũng là phụ thân sinh ra ngươi, nuôi ngươi, đối với ngươi không tốt một chút, ngươi đã nhục mạ trưởng bối trước mặt mọi người, có biết quá đáng lắm không?”
Tang Cách vốn vì phụ thân bênh vực người ngoài mà tức giận, Liễu San San còn thêm dầu vào lửa, lập tức mắng “ngươi câm miệng cho ta, đừng tưởng lúc này ngươi chiếm thượng phong liền cho rằng ta ăn cơm lớn lên mà dễ khi dễ”
Liễu San San ngạc nhiên hỏi “vậy ngươi ăn cái gì lớn lên? chẳng lẽ món chính ở âm tào địa phủ không phải là cơm?
Mặt Tang Cách tái lại, vặn vẹo y như nuốt phải ruồi bọ, nghe Tứ đại phán quan cười nhạo, sắc mặt của nàng càng xanh hơn.
Vì tự bảo vệ mình mà phải tránh sang một bên, Vô Thân rốt cuộc không nhịn được nữa, nghẹn cười nói với Vô Khâu “ta đoán Tang Cách vừa rồi muốn nói là ngươi nghĩ ta ăn chay lớn lên nên dễ khi dễ nhưng vì tức quá mà nói nhầm”
Vô Khâu gật đầu “cho nên Tang Cách đúng là bi kịch”
Bị ánh mắt của mọi người nhìn, sắc mặt của Tang Cách rốt cuộc như mở phường nhuộm rồi đột nhiên phục một tiếng, một màn sương đen hiện lên, đã không thấy thân ảnh của nàng đâu nữa
Lục Kiên ngạc nhiên nói “ah, tức đến nỗi bỏ chạy”
Vực Thông gật đầu “văn sở vị văn, ta thực chờ mong chuyện phát triển về sau”
Cừ Mạc cũng tham gia náo nhiệt “có cần cá một ván không? xem ai là người thắng cuối cùng”
Ba người liền nhất tề quay đầu nhìn Thôi Ngọc, hắn xưa nay đứng đắn bình tĩnh, chưa chắc sẽ thích tham gia chuyện này nhưng mà chỉ có ba người cá với nhau thì không vui
Thôi Ngọc liếc bọn họ một cái, thản nhiên nói “trước mặt Diêm La vương, có được không?”
‘Đương nhiên không. Đến,chúng ta ra ngoài bắt đầu. Diêm La vương, Hành Tư,chúng ta đi trước ah”