Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hành Tư vốn mặt mày hầm hầm đi ra nhìn quần chúng nhìn lén, nhưng ngại chủ mưu lại là hai vị sư phụ đại nhân, hắn đương nhiên không dám nói gì, lập tức cùng Dực San đi đến trước cửa Chuyển Sinh điện
Đám người kia đương nhiên cũng vui vẻ ra ngoài xem náo nhiệt
Trước đại môn Chuyển Sinh điện, không khí cực kỳ khẩn trương
Tất Trì nhìn hai nhóm người đứng trước cửa, trong lòng thầm nói không tốt
Không biết vì nguyên nhân gì, Diêm La Vương và Thiên Không Chiến Thần cầm đầu hai nhóm người đứng trước Chuyển Sinh điện. Phía sau Diêm La Vương là Phi Dung, Tang Cách cùng một đám thủ hạ; còn sau lưng Thiên Không Chiến Thần là mấy thiên binh thiên tướng tùy tùng.
Thiên đình địa phủ đều biết quan hệ của Diêm La Vương và Thiên Không Chiến Thần không được hài hòa, không phải vì bọn họ có thâm cừu đại hận gì mà chỉ vì dù âm tào địa phủ khí thế phô trương cỡ nào cũng vẻ thấp hơn thiên đình một bậc, nhiều thần tiên tâm cao khí ngạo liền không để quỷ thần địa phủ vào mắt, tuy bình thường nước giếng không phạm nước sông nhưng nếu có gặp mặt, ngoài sáng trong tối châm chích nhau là khó tránh khỏi. Tích lũy qua cả trăm ngàn vạn năm, nói thiên đình và địa phủ không có oán hận chất chồng là không thể nào. Mà Thiên Không Chiến Thần lại là người đứng đầu trong những thần tiên tâm cao khí ngạo, cho nên thân là nhân vật đứng đầu âm tào địa phủ, Diêm La Vương liền nhìn Thiên Không Chiến Thần không thuận mắt. Nhưng bình thường bọn họ ở hai nơi khác nhau, mấy ngàn năm cũng chưa chắc có cơ hội gặp mặt một lần, vì thế lần này cả hai cùng xuất hiện trước đại môn Chuyển Sinh điện, thật đúng là làm cho người ta khó hiểu
Cũng không biết trước đó hai người bọn họ đã nói những gì, Hành Tư châm chước một lát, quyết định hỏi người lẽ ra không thể nào có mặt ở đây trước “hôm nay Thiên Không Chiến Thần đột nhiên đến Chuyển Sinh điện là có việc gì?”
Thái độ của Hành Tư khá khách khí nhưng Thiên Không Chiến Thần lại không như vậy, hừ một tiếng, sắc mặt giận dữ “ngươi và Dực San đã làm chuyện tốt gì, trong lòng các ngươi rõ nhất, còn giả vờ hỏi ta vì sao đến đây? ngươi nghĩ ta thích đến địa phủ chướng khí mù mịt này như ngươi sao?”
Không đợi Hành Tư mở miệng, Diêm La Vương đã mắng “không thích thì cút đi cho lão tử, ai cầu ngươi tới chỗ này?”
“Ngươi…”
Trong ấn tượng của Dực San, Diêm La Vương tuy diện mạo uy vũ nhưng luôn bày ra vẻ mặt vui tươi hớn hở, chưa bao giờ thấy hắn nghiêm mặt mắng người như thế, mới đột nhiên cảm nhận được khí thế của một Diêm Vương
Hành Tư nhíu mày hỏi ‘Thiên Không Chiến Thần là vì Phù Tuyên mà tới đây?”
Nếu Hành Tư không nhắc tới, Dực San đã quên Nhạc Thác nói cho nàng biết Phù Tuyên sáng nay sinh non
Cho nên Thiên Không Chiến Thần vì chuyện này mà đến tìm nàng khởi binh vấn tội?
Năm xưa nàng từng theo Ngũ Cực Chiến Thần học võ nghệ, tính ra Thiên Không Chiến Thần cũng xem như là sư phụ của nàng, tuy đã hơn hai trăm năm nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn nên có
Tuy nhiên, Dực San vừa nói ra hai chữ sư phụ đã bị Thiên Không Chiến Thần khiển trách ‘câm miệng. Lúc trước ta dốc lòng dạy ngươi, kiếm thuật của ngươi cũng do ta truyền thụ, kết quả đổi lại là ngươi dùng kiếm đả thương Phù Tuyên, ngươi còn có mặt mũi gọi ta là sư phụ?”
Dực Sạn bị mắng đến ngẩn người, Thiên Không Chiến Thần lại chỉ tay vào nàng, giận dữ mắng tiếp “năm đó ngươi suýt chút nữa hại chết Phù Tuyên, bị đánh vào lục đạo cũng không biết hối cải, còn chưa nói đến chuyện gần đây ngươi dây dưa không rõ với Nhạc Thác nhưng vừa hồi thiên đình đã mang theo đao kiếm tới cửa trả thù, Phù Tuyên vì thân mình suy yếu, vất vả lắm mới có thể mang thai, ngươi lại đe dọa uy hiếp nàng, làm cho nàng chấn kinh mà sinh non, vất vả mang thai mà đứa nhỏ sinh ra chưa được một canh giờ liền chết đi. Nữ nhân tâm địa rắn rết như ngươi, rốt cuộc là muốn hại Phù Tuyên đến mức độ nào nữa mới bằng lòng bỏ qua? hôm nay ta không vì Phù Tuyên lấy lại công đạo, tuyệt không dễ dàng bỏ qua cho ngươi”
Hai trăm năm trước, Thiên Không Chiến Thần cáo trạng với Ngọc Đế Thiên Quân đòi công đạo cho Phù Tuyên như thế nào, Dực San không có ở đó nên nay nghe hắn nói năng sắc bén như vậy, làm nàng có chút khó thừa nhận, theo bản năng hỏi lại ‘đứa nhỏ chết yểu?”
Bình tĩnh mà suy xét, dù nàng có ân oán khúc mắc thế nào với Nhạc Thác và Phù Tuyên cũng chưa bao giờ nghĩ hại đứa nhỏ của bọn họ, nếu không khi vì chuyện của Thủy Mặc mà đi tìm Phù Tuyên, nàng đã không chỉ chặt gãy một chân tháp quý phi như thế.
Thiên Không Chiến Thần cười lạnh nói “lúc này lại giả vờ giật mình ngoài ý muốn? đây không phải là kết quả ngươi muốn sao? Uổng cho Trường Sinh Đại Đế là Đế quân đứng đầu lục ngự sao có thê dưỡng ra một cháu gái độc ác máu lạnh như ngươi. Hôm nay ta sẽ bắt ngươi đến trước mặt Thiên Quân nói lý, hai trăm năm trước, tội của ngươi vốn nên đền mạng nhưng vì Thiên Quân, Vương Mẫu thiên vị ngươi, hôm nay ta muốn xem bọn họ làm thế nào bảo hộ được ngươi?” nói xong tiến lên, muốn bắt Dực San
Hành Tư lập tức chắn trước người nàng, lạnh giọng chất vấn “xin hỏi Chiến Thần, Phù Tuyên đã chết?”
Thiên Không Chiến Thần ngẩn người, càng thêm phẫn nộ “ngươi nói vậy là có ý gì?”
Hành Tư không chút nhượng bộ “không ý gì cả, nếu Chiến Thần luôn miệng nói tội San San nên đền mạng, vãn bối liền muốn hỏi có phải Phù Tuyên đã chết, nếu không sao lại có chuyện mạng đền mạng?”
“Hành Tư! Đừng tưởng rằng ngươi là cháu ngoại của Thiên Quân thì có thể nói năng lỗ mãng. Ta và sư phụ ngươi là cùng một thế hệ, nói chuyện nên suy nghĩ một chút cho ta. Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngày đó ngươi cũng có mặt, còn trợ Trụ vi ngược, giúp nữ nhân này làm chuyện ác. Phù Tuyên tính tình nhu nhược nên dễ dàng bị các ngươi khi dễ nhưng ta tuyệt không để cho các ngươi nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật”
Lúc Hành Tư vừa trở về, gặp được Thiên Hoàng Đại Đế mang theo Ngũ Cực Chiến Thần đến gặp mặt Ngọc Đế Thiên Quân. Thiên Quân nhất thời quật khởi, để Ngũ Cực Chiến Thần cùng Hành Tư luận bàn võ nghệ lại không ngờ Hành Tư lấy một địch năm mà cùng Ngũ Cực Chiến Thần bất phân thắng bại, tuy sau này Hành Tư thoái thác nhưng Thiên Không Chiến Thần tự xưng là đệ nhất chiến thần lại bị thất bại bởi Hành Tư nên trong lòng có khúc mắc với hắn
Hành Tư không hể để ý những gì Thiên Không Chiến Thần nói, trầm giọng đáp “Chiến Thần một mực chắc chắn ngày đó chúng ta đến uy hiếp đe dọa Phù Tuyên, chẳng lẽ Chiến Thần không biết Phù Tuyên tự tiện áp giải tiên tỳ của Ngọc Tiêu phủ, còn bảo San San tới cửa nhận người sao?”
“Bớt lấy chuyện đó làm cớ đi, các ngươi chẳng qua là mượn đề tài để nói chuyện của mình, bắt một tiên tỳ nho nhỏ, các ngươi lại vũ đao lộng thương, suýt nữa gây ra tai nạn chết người, căn bản là không muốn buông tha”
Sắc mặt của Hành Tư trở nên âm trầm “lời này của Chiến Thần thật có khí thế. Nếu người bắt Thủy Mặc về là Chiến Thần ngươi thì đúng là chỉ là một tiên tỳ nho nhỏ mà thôi, nhưng Chiến Thần thân ở địa vị cao nhiều năm hẳn nên biết được tôn ti lễ tiết, trật tự tiên giai. Phù Tuyên chỉ là một phu nhân, lại dám bắt Thủy Mặc có tiên giai cao hơn mình giam vào thủy lao trong phủ, còn mốn Dực San điện hạ tự mình tới cửa nhận người, hành động không tôn ti trật tự như thế, San San ngại Phù Tuyên đang mang thai nên tạm thời không so đo, Chiến Thần lại muốn dùng chuyện này để đến truy cứu San San? thứ cho vãn bối nói lời không khách khí, vãn bối còn đang muốn tới chỗ Thiên Quân đòi công đạo cho San San, nếu hôm nay Chiến Thần đã chủ động tìm tới cửa, không ngại đến chỗ Thiên Quân đem chuyện này nói cho rõ ràng”
Thiên Không Chiến Thần bị Hành Tư nói đến không thể chống đỡ được. Hành Tư lại hướng trên không trung duỗi tay một cái, trong tay liền xuất hiện một trục giấy, đưa đến trước mặt Thiên Không Chiến Thần ‘Chiến Thấn đến đây, vãn bối lại nhớ tới một chuyện, cần phải báo cho Chiến Thần biết. Khi San San còn làm phàm nhân, từng tạm trú ở địa phủ, Phù Tuyên đã chỉ thị thị nữ Mạnh Dung bên người Mạnh Bà, muốn ném San San khi đó không có sức kháng cự xuống Nại Hà cho hồn phi phách tán, Mạnh Dung đã cung khai tất cả, đây là bản ký nhận tội của nàng”
Thiên Không Chiến Thần vừa nhìn thấy trục giấy liền nổi trận lôi đình, xé nát bét, chỉ vào Hành Tư, cả giận nói ‘Phù Tuyên tri thức hiền thục lại hiểu lễ nghĩa sao có thể làm ra chuyện này, ngươi rõ ràng là thiên vị Dực San, ác ngôn vu hãm, mặc kệ các ngươi nói thế nào, ta cũng muốn lấy lại công đạo cho Phù Tuyên”
Nhìn thấy trục giấy bị xét nát, Dực San hô lên một tiếng, Hành Tư liền trấn an nàng “đây là ta dùng pháp thuật sao lại một bản, bản gốc đang ở chỗ Mạnh Bà”
Sau đó quay người, nghiêm nghị nói với Thiên Không Chiến Thần “xem ra Chiến Thật thực ra cũng không biết tình hình thực tế. Vãn bối cũng không có bản lĩnh lớn tới mức làm cho Mạnh Bà hùa với ta vu hãm Phù Tuyên, Chiến Thần vẫn nên trở về hỏi nàng cho rõ, xem nàng đã gạt trưởng bối các ngươi làm ra những chuyện gì” nói xong lại đưa một trục giấy khác đến trước mặt Thiên Không Chiến Thần “bản ký nhận tội của Mạnh Dung,Chiến Thần cứ mang về cho Phù Tuyên xem thử. Dù lúc trước San San thực sự có đâm Phù Tuyên một kiếm thì nàng cũng đã bị đánh vào lục đạo luân hồi hai trăm năm, cũng đã chịu xong án phạt hay là Phù Tuyên cho rằng bảo Mạnh Dung đẩy San San khi làm phàm nhân xuống Nại Hà cũng là chịu phạt cho một kiếm kia? Chiến Thần muốn lý luận với ta, vậy chúng ta sẽ luận sự. Phù Tuyên sai người đẩy San San xuống Nại Hà, nghĩa là muốn đẩy nàng vào chỗ chết, luận thân phận, luận địa vị, San San đều cao hơn Phù Tuyên nhiều, nàng làm vậy là dĩ hạ phạm thượng; nếu chỉ luận nhân mạng thì việc Phù Tuyên làm cũng là tội ác tày trời, tội đáng muôn chết. Nay nhân chứng rõ ràng, Chiến Thần còn thiên vị một bên đó mới là khăng khăng một mực, uổng cho một tôn thần tiền bối”
Thiên Không Chiến Thần trừng mắt nhìn hắn, vẫn không phục ‘chỉ dựa vào lời nói một phía của Mạnh Dung là không thể…”
“Ai bảo chỉ là lời nói từ một phía” Vô Thân, Vô Khâu không cam lòng chỉ làm quần chúng xem diễn, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, đẩy Tất Trì và Tây Tề qua, cắt ngang lời Thiên Không Chiến Thần ‘chúng ta cũng là nhân chứng ah, khi Mạnh Dung lôi kéo San San, chúng ta đều nhìn thấy, may nhờ có Tây Tề đến cứu San San. Chúng ta đều có thể làm chứng ah”
Thấy lão đại nhà mình rơi vào thế hạ phong, các thiên binh thiên tướng đứng sau Thiên Không Chiến Thần đã có chút không kiềm chế được, rút kiếm xông lên, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Thái Thượng Lão Quân rốt cục nhịn không được, một tay vuốt râu, tay kia thì nhẹ nhàng vung lên, mấy thiên binh thiên tướng liền bị mạnh mẽ quăng ra ngoài đến mấy trượng, hồi lâu vẫn không thể đứng lên
“Ai da, có chuyện gì nên hảo hảo nói, không nên động thủ động cước, người trẻ tuổi bây giờ sao lại xúc động như vậy. Đao kiếm không có mắt, hòa khí vốn đã bị tổn thương lại thương thân nữa thì không đáng”
Rất khó xác định Thái Thượng Lão Quân nói vậy là vì giảng hòa hay muốn lửa cháy đổ thêm dầu
Thiên Không Chiến Thần tức giận, chỉ tay vào mọi người nói ‘các ngươi là đang ỷ thế đông người?”
Nghi Địch vẫn nhàn nhã xem diễn. phát hiện mình cũng bị gom vào mắt, bất mãn nói “chúng ta rõ ràng chuyện gì cũng chưa làm, chính ngươi đuối lý lại trách chúng ta. Lão nhân ngươi sao da mặt dày như vậy? nha đầu ngươi cũng thật là, người nào cũng bài làm sư phụ, ngươi bảo vi sư ta tính thế nào đây?”
Nhìn Thiên Không Chiến Thần tức giận phẩy tay áo bỏ đi, Vô Thân và Vô Khâu liền đưa ra kết luận: Hành Tư và Dực San đã không dễ chọc, mà hai vị sư phụ của bọn họ càng tuyệt đối không thể chọc
Sau khi Thiên Không Chiến Thần rời đi, đại môn Chuyển Sinh điện thanh tĩnh rất nhiều
Thái Thượng Lão Quân bày ra vẻ mặt thỏa mãn vì xem diễn đủ, trêu tức nói “vừa rồi, nha đầu San San thủ vai mềm yếu ủy khuất thật xuất sắc, có điều Hành Tư ah, ngươi đi theo vi sư nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy ngươi kích động như thế nha, ngôn hành, chà chà, xem ra Thiên Quân lo lắng ta dạy ngươi thành con mọt sách là dư thừa rồi, ta giúp ngươi nói với Thiên Quân”
Hành Tư trán nổi gân xanh nhưng không thể làm gì ‘vậy làm phiền sư phụ”
Khó có lúc thấy Hành Tư vân đạm phong khinh bị kích thích, trong lòng Dực San cảm thấy vô cùng vui sướng nhưn mọi chuyện còn chưa chấm dứt, đành phải nín nhịn.
Sau đó, lực chú ý của mọi người tập trung vào đám người còn lại vẫn đứng trước cửa
Diêm La Vương xem diễn đến nhập tâm, lúc này mới phục hồi tinh thần, tiến lên nói ‘ta là mang hai bọn họ đến xin lỗi, không khéo lại gặp phải lão hỗn đản Thiên Không Chiến Thần kia, liền ở ngoài cửa ầm ĩ hai câu”
Diêm La Vương và Thái Thượng Lão Quân giao hảo tốt, nhiều năm không gặp liền hàn huyên một hồi.
Tang Cách đi đến trước mặt Dực San “thì ra Thần nữ năm đó dùng kiếm đâm Phù Tuyên chính là ngươi”
Dực San nhìn vẻ mặt hưng phấn của nàng không giống như kiếm chuyện hay khiêu khích như trước kia, có chút mờ mịt. Tang Cách lại cầm tay nàng, kích động nói ‘làm quá tuyệt vời. Năm đó xảy ra việc này, ta đã muốn kết giao với ngươi, nào ngờ chuyện bị áp chế, ta cũng không biết người nào đến địa phủ mới là ngươi”
Làm quá tuyệt vời?
Thái Thượng Lão Quân trêu chọc Diêm La Vương ‘nhiều năm không gặp, nha đầu nhà ngươi vẫn chứng nào tật đó ah”
Diêm La Vương ho khan một tiếng, không tiếp lời hắn
Tang Cách vẫn hưng phấn nắm tay Dực San nói liên miên, rốt cuộc Dực San cũng hiểu được ý của nàng. Đại khái là thật lâu trước kia, có một lần hội Bàn Đào được tổ chức, Tang Cách khi đó còn nhỏ, theo trưởng bối đi dự tiệc, lại vì là tân khách đến từ địa phủ, lại ngồi gần tiên gia tiểu thư Phù Tuyên không để người địa phủ vào mắt, hơn nữa nàng cũng không kiên nhẫn, bị Phù Tuyên trào phúng vài câu liền lập tức lật bàn. Với bản lĩnh giả vờ yếu ớt của Phù Tuyên, có thể hiểu được người cuối cùng không hay ho chính là Tang Cách
Dực San đâu ngờ Tang Cách và Phù Tuyên lại có ân oán như vậy, nghe mà có chút ngốc
Nghi Địch cười tủm tỉm, nói với Tang Cách ‘vậy ngươi có nhớ lần tham gia hội Bàn Đào đó, đã tới tửu diếu của ta uống rượu sao?”
Tang Cách sửng sốt, nhìn Nghi Địch hồi lâu, lại quay sang nghiên cứu Dực San một hồi, đột nhiên mặt biến sắc, hất tay nàng ra ‘thì ra là ngươi”
Thấy Tang Cách lại bắt đầu nổi lên địch ý, Dực San càng thêm ngây ngốc. Nàng ta như thế này là sao?
Nghi Địch vỗ vai Dực San, lắc đầu thở dài “chuyện này có thể ngươi cũng không nhớ rõ”
Thì ra hội Bàn Đào lần đó Tang Cách tham dự cũng chính là lần Nghi Địch vừa mới thu Dực San làm đồ đệ. Lúc đó Dực San vào tửu diếu của Nghi Địch uống rượu lần đầu, mà Tang Cách bị Phù Tuyên chọc tức cũng đánh bậy đánh bạ mà xông vào đây. Tang Cách ôm một bụng lửa giận mượn dụng cụ nấu rượu trong viện làm nơi phát tác, âm thanh ầm ĩ chọc cho Dực San đang ở phía sau uống rượu tức giận, mang theo tửu biều hùng hổ chạy ra. Hai tiểu ác bá xấu tính trong tình huống như vậy, không đánh nhau mới lạ. Nhưng lúc đó Tang Cách không đánh lại Dực San đã uống say, bị ép buộc đến chật vật không chịu nổi, cuối cùng còn bị Dực San nhấn vào thùng rượu, uống no một bụng rượu, khi đó Nghi Địch ở trên cây xem náo nhiệt đủ rồi mới nhảy xuống ngăn cản Dực San, bằng không e là Tang Cách đã bị hôn mê trong thùng rượu
Dực San ngây người “việc này sao ta một chút ấn tượng cũng không có?”chẳng lẽ không phải nàng lúc đó uống say rồi ngủ sao?
“Ngươi khi đó lần đầu tiên uống rượu đã chọn Trần tửu ngon nhất của ta, còn uống nhiều như vậy, sao chịu nổi, khi ngươi tỉnh lại đã không nhớ rõ mọi chuyện, ta cũng lười nói với ngươi”
Hèn chi lúc đó nàng tỉnh lại lại thấy cả người vô lực, tay chân ê ẩm, còn tưởng do uống rượu, không ngờ là say rượu đánh nhau
Tang Cách nhìn Dực San vẻ mặt vô tội, cái gì cũng không nhớ ra, cảm thấy phát điên “thảo nào mỗi lần ta nhìn thấy mặt ngươi là cả người không thoải mái” lại quay đầu nói với Nghi Địch “khi đó nàng làm hỏng không biết bao nhiều thùng rượu của ngươi, sao ngươi không bắt nàng đền lại bắt ta đền cho ngươi?”
Nghi Địch đương nhiên nói “nàng làm đồ đệ ta, giúp ta ủ rượu, đương nhiên không tính. Ngươi bị San San ép buộc một lần, sau này ngửi được mùi rượu liền váng đầu, ta đương nhiên không thể trông cậy ngươi giúp ta ủ rượu, không bắt ngươi đền, vậy chẳng phải ta thua thiệt lớn sao?”
“Ngươi thử đút đầu vào thùng rượu đến nửa sống nửa chết thử xem” Hiển nhiên là Tang Cách năm đó bị Dực San ép buộc đã bị ám ảnh tâm lý, ngữ khí không chút ghét bỏ của Nghi Địch đã chọc tức nàng
Diêm La Vương không muốn nhắc lại nghiệt duyên năm xưa của hai tiểu bá vương, thong thả cùng Thái Thượng Lão Quân nhìn trời, Phi Dung vội kéo Tang Cách trở về, dỗ dành nàng.
Dực San vẫn đang cố gắng chuyện cũ, Hành Tư lại hồi tưởng ‘ta nhớ San San uống rượu xong, dường như phẩm tính vẫn rất tốt, say là ngủ thẳng đến hừng đông, không thể ép buộc đến vậy”
“Đó là do công lao nhiều năm dạy dỗ của sư phụ như ta”vẻ mặt của Nghi Địch từ chua xót chuyển sang tươi cười, ý tứ không rõ ‘có điều hiện tại tửu lượng của nha đầu không tệ. Ngươi còn có thể khiến nàng uống say? còn biết nàng uống say là ngủ thẳng đến hừng đông?”
Dực Lam chịu đả kích liên tục, nghe những lời này của Nghi Địch lại suy nghĩ miên man, cố gắng kiềm chế, lấy ngữ khí ôn hòa nhất hỏi Dực San ‘lão muôi, ngươi và Hành Tư rốt cuộc đã tiến triển tới mức nào rồi?”
Lập tức hàng loạt ánh mắt tập trung nhìn về phía Dực San
Dực San nhìn bọn họ rồi nhìn Hành Tư, khó xử hồi lâu, rốt cuộc nói ra ý niệm trong đầu ‘đồng giường cộng chẩm”
Bốn chữ ngắn ngủi lại không chỉ làm một mình Dực Lam bị đả kích.
Này ngắn ngủn bốn chữ, tạp toái không chỉ là dực một người nội tâm.