Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Hạ tuy không hiểu nhưng cũng không dám làm khác đành quỳ xuống đợi xem mình đã làm gì khiến cha tức giận như vậy
''đọc điều đầu tiên trong tổ huấn''
Từ Hạ nhìn cha đọc to đây là điều ai trong nhà cũng phải học thuộc từ nhỏ của nhà họ
''điều thứ nhất trong tổ huấn có ân tất báo có thù tất trả''
đợi con gái đọc xong Từ Ngĩa mới ngồi xuống từ nhỏ ông đã rất yêu thương con gái mình nhưng mà chuyện này không thể không phạt
''được vậy hãy nói ta biết ý ngĩa 2 chữ trước nhà ta''
Từ Hạ thấy vẫn ngoan ngoãn
''TRUNG NGHĨA cha đã dạy con rằng hết mực trung thành 1 lòng vì việc nghĩa''
Từ Ngĩa thấy con gái còn nhớ mới đưa cây roi lên đánh mạnh vào lưng cô bất ngờ bị 1 roi cô bị mất thằng bằng ngã về phía trước thấy vậy Từ Nam vội chạy lên đỡ cô
''ba con bé quá yếu nếu như đánh vậy nữa sẽ không chịu được chủ tử đã để ta tự mình giải quyết cũng có ngĩa ngài ấy chỉ muốn con bé hiểu ra cái sai mà thôi''
nghe vậy Từ Ngĩa cũng hiểu con trai nói đúng nếu ngài ấy giận thật sẽ tự mình ra tay ngài ấy chỉ muốn mọi người biết vị trí của chủ mẫu quan trọng ra sao mà thôi
''bây giờ ta hỏi con con có biết trưởng phòng người mà con muốn gây chuyện là ai không''
Từ Hạ cố nén cơn đau nước mắt không ngừng chảy
''dạ con không biết nhưng con nghĩ đó là 1 người đàn bà rất tâm cơ tiếp cận anh Thiên có mục đích không tốt''
Từ Ngĩa nghe vậy cũng muốn nổi giận nhưng chưa vội
''vậy con có biết người mà chúng ta từng kể với con cứu cả nhà ta là ai không''
Từ Hạ nghe ba hỏi vậy đầu bắt đầu xâu chuỗi sự việc không lẽ Hạ Như Yên nhưng không thể người cứu họ là chủ mẫu nhưng nghe nói chủ mẫu đã thoát ly và sẽ không trở về nữa mà với lại chủ mẫu sao lại chạy đến chỗ bé tý đó chứ
''dạ là chủ mẫu ạ''
''vậy con biết chủ mẫu là ai không''
''dạ không con còn nhớ ba và anh từng nói sau này có thể chủ mẫu sẽ không xuất hiện lại nữa sao ạ và chủ mẫu cũng không được tiết lộ dù là con ạ''
Từ Ngĩa thấy đứa con vẫn nhớ tất cả chỉ là vô ý phạm lỗi mới nói
''chủ mẫu tên Hạ Như Yên''
nghe cái tên đó Từ Hạ liền ngơ ra đó là chủ mẫu là người đã cứu cả nhà cô vậy mà chỉ vì sự kiêu ngạo và lòng đố kị liên tục khiêu khích người đó thậm chí cô ta còn tính thuê người nghĩ đến đó cô ta vội lấy điện thoại ra mặc cho ba và anh đang trước mặt
''alo không được đụng đến người đó''
''đúng tuyệt đối không được đụng''
nghe cuộc điện thoại Từ Ngĩa đã đoán ra con gái muốn làm gì rồi chỉ sợ người đó cũng đã biết nên mới làm vậy thế là lại 1 roi quất lên con gái mình lần này cái roi quất xuống còn mạnh hơn
''ba ba làm gì vậy con bé đã biết lỗi rồi mà''
Từ Nam và Từ Đông luôn yêu thương đứa em gái này nên cũng rất bao vệ cô thấy cô bị vậy không nỡ lòng nào mà chạy đến che cho cô, nhìn bóng lưng anh trai mình Từ Hạ liền cố gắng cắn răng gạt 2 anh ra
''anh em đáng bị vậy mà ba con xin lỗi''
Từ Ngĩa cũng hừ lạnh
''người mày xin lỗi không phải tao ngày mai mày hãy xin lỗi người mày muốn làm hại đấy nếu người đó không tha thứ mày cũng không cần về nữa''
Từ Nam thấy ba đã hết giận lúc đi còn để lại 1 trai thuốc liền đỡ em gái dậy
''không sao đâu chủ mẫu rất dễ nói chuyện em chỉ cần chân thành cô ấy sẽ không trách em''
''dạ''
Từ Hạ không nói gì nhiều từ lâu cô đã nghe nói về chủ mẫu rất nhiều lần người có thể khiến cho chủ tử phải 1 lòng 1 dạ còn là thiên tài về nhiều lĩnh vực cô đã rất muốn gặp nhưng không ngờ gặp lại vậy.
chiếc xe của Long Hạo Thiên đã về đến cổng nhà nhưng lại chỉ có tài xế và cô giúp việc đứng đó không hề có ý định gọi 2 người kia dậy mà 2 đứa trẻ cũng đã được cho đi ngủ đúng lúc này xe của Giang Lai chở Tạ Duyệt Dung đã chạy lại
''ủa sao 2 người đứng đây Như Yên đâu rồi''
nghe cô nàng vừa xuống miệng đã bô bô 2 người kia liền ra tín hiệu đừng nói
''sao vậy không lẽ còn trong xe''
nói rồi định đưa tay mở cửa Giang Lại thấy có gì đó sai sai liền đưa tay cản quay lại hỏi tài xế
''anh ấy có chuyện gì sao''
tài xế thật lòng trả lời
''ngài ấy đang ngủ chúng tôi không dám gọi''
Giang Lai nghe vậy liền hỏi gấp
''bao lâu rồi''
tài xế đưa đồng hồ lên nhìn rồi nhẩm tính
''đã 5 tiếng 37 phút rồi ạ''
nghe vậy Giang Lai ánh mắt liền lóe lên còn Tạ Duyệt Dung lại giằng tay ra
''đừng nói Như Yên cũng ngủ trên đó nha tôi phải gọi cậu ấy vào nhà ngủ vậy sẽ bệnh đó''
nghe vậy Giang Lai liền kéo cô ra 1 góc
''này sao đây muốn đánh nữa à''
Giang Lai nghe vậy chỉ biết đen mặt này cô có phải con gái không vậy người bình thường thấy anh ta đều muốn kéo lên giường còn cô ta lại toàn muốn đánh nhau là sao
''để yên cho anh ấy ngủ chút đi''
''này sao không để họ vào nhà ngủ vậy''
''thôi được rồi cô cũng tính người mình tôi cho biết vậy''
Tạ Duyệt Dung nghe vậy hơi khó chịu cái gì mà người mình chứ
''thật ra anh ấy bị mất ngủ nghiêm trọng từ lâu rồi ngày chỉ ngủ 3-4 tiếng bác sĩ nói nếu tình trạng này còn tiếp tục chỉ sợ anh ấy gượng không được nữa''
chính xác hơn mà nói là không quá nửa năm nữa cơ thể anh sẽ hoàn toàn không chống đỡ nổi. Tạ Duyệt Dung nghe vậy hơi nhíu mày
''các người nhiều tiền vậy có thể điều trị mà thôi miên dùng thuốc thiếu gì cách''
nghe vậy Giang Lai càng thở dài
''vô ích phòng tuyến anh ấy quá mạnh thuốc có gấp 3 lần cũng không khiến anh ấy ngủ mà càng hại hơn thôi miên ư chúng tôi mời những chuyên gia hàng đầu rồi đều không thể được''
Tạ Duyệt Dung nghe vậy chỉ có từ biến thái để hình dung đây còn là con người sao Giang Lai lại từ từ nói tiếp
''bác sĩ của chúng tôi nói chỉ cần có cách khiến anh ấy ngủ sẽ tự động khiến anh ấy từ từ bình phục dù không giám tin nhưng tôi nghĩ chỉ có bên cạnh chị ấy mới khiến anh ấy ngủ ngon mà thôi''
Tạ Duyệt Dung bỗng nghĩ ra gì đó
''vậy chẳng phải dễ sao thử là biết''
Giang Lai nghe vậy vui mừng nắm 2 tay Tạ Duyệt Dung
''thử bằng cách nào cô nói đi''
bị Giang Lai cầm 2 tay Tạ Duyệt Dung hơi đỏ mặt nhưng vẫn ghé tai Giang Lai nói gì đó càng nghe Giang Lai càng hiện vẻ vậy mà cũng nghĩ ra đợi Tạ Duyệt Dung nói xong liền vui vẻ vô thức ôm lấy cô
''cảm ơn cô vậy mà tôi không nghĩ ra tôi đi làm ngay đây''
nòi rồi vui vẻ chạy về phía xe có 2 người đang ngủ mà không biết rằng phía sau Tạ Duyệt Dung đang đứng như tượng vậy. chạy tới xe Giang Lai liền gõ cửa xe dì uyển và tài xế thấy vậy muốn ngăn cản nhưng không kịp 2 người trên xe đã tỉnh mất rồi
''có chuyện gì''
bị đánh thức Long Hạo Thiên rõ ràng đang rất không vui còn Hạ Như Yên khi thấy tình hình càng thêm ngượng ngùng vội thoát khỏi vòng tay anh giãy ra thấy vậy Long Hạo Thiên đưa ánh mắt muốn giết người về phía Giang Lai
''này 2 người đừng nhìn tôi như thế có chuyện lớn rôi''
cả 2 người nghe vậy liền xuống xe
''có chuyện gì sao tiểu giang''
Hạ Như Yên hơi lo lắng hỏi Long Hạo Thiên thì xuống xe rồi lấy áo mình choàng cho cô
''vô nhà rồi nói ở đây lạnh''
Hạ Như Yên thấy vậy cũng như robot vì mới ngủ dậy liền đi vào nhà đợi đến vào nhà cô mới giật mình giờ là nửa đêm rồi bây giờ mà Giang Lai chạy đến tìm cô thật sự có chuyện gì sao
''có chuyện gì sao nửa đêm em còn gấp vậy''
Giang Lai vẻ mặt như trời xắp xập nhìn Hạ Như Yên
''chị ơi lần này chỉ có chị mới cứu được em thôi''
Hạ Như Yên thấy vậy càng là lo cho cậu em này
''có chuyện gì mới được chứ''
Giang Lai càng thêm tỏ vẻ buồn hơn
''em xắp đi tù rồi''
nghe vậy mọi người đều ngạc nhiên thật ra chỉ có Hạ Như Yên ngạc nhiên thôi vì những người còn lại đều biết ai dám bắt cậu ta chứ cho dù bắt còn để cậu ta cầu cứu Hạ Như Yên
''có gì từ từ nói nếu giúp được tôi sẽ cố gắng hết sức mà''
thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Như Yên thì Giang Lai liền biết mục đích đạt được rồi dù hơi xấu hổ vì lợi dụng lòng tốt của chị ấy nhưng mà cậu chỉ có thể làm vậy
''chị biết Việt Nam chứ''
Hạ Như Yên nghe đến cái tên đất nước mình rất thích liền gật đầu thấy vậy Giang Lai mới nói tiếp
''tập đoàn Long Thiên vừa chuẩn bị mở 1 công xưởng bên đó tuy không lớn nhưng mà cũng là công trình của tập đoàn mẹ nên em đã kí hợp đồng để qua đó nhưng khi kí hợp đồng xong em mới phát hiện mảnh đất để xây dựng bên đó có vấn đề lớn mà để giải quyết buộc phải có kĩ sư qua đó kiểm tra nhưng cái còn khó hơn là công trình này chỉ có 6 tháng mà chúng ta lại không có nhân lực bên đó mà còn đau đầu hơn là phí bồi thường hợp đồng là gấp 20 lần nếu không hoàn thành xong chúng ta sẽ bị kiện''
Hạ Như Yên càng nghe càng khó hiểu
''lúc kí cậu không nhìn hợp đồng sao bao nhiêu là lỗ hổng vậy mà đây khác gì cái bẫy''
Giang Lai gãi đầu biết mình vội quá hóa không chuẩn bị gãi đầu nhìn Tạ Duyệt Dung nói
''còn không phải tại cô ấy sao''
nói rồi chỉ Tạ Duyệt Dung mọi người đều nhìn theo đến Tạ Duyệt Dung cũng ngạc nhiên chỉ vào mình
''tôi''
Giang Lai làm vẻ mặt bị bắt nạt
''đúng vậy em không giấu nữa em thích cô ấy hôm nay chúng em đi hẹn hò vì sợ cô ấy giận sẽ đánh chết em thế là em kí vội luôn''
nghe vậy Hạ Như Yên đến cạn lời đây chẳng phải chết vì yêu sao nhưng khi nghe 2 người đến với nhau cô cũng rất vui vì thật ra cô quan sát thấy họ cũng rất hợp khoan đã vậy dạo này Duyệt Dung đi xớm về trễ là hẹn hò sao hèn gì hôm bữa còn hôn nhau nữa
.