Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tiểu Tĩnh, cậu không sao chứ?" Thấy Lưu Tĩnh đứng cạnh mình không được vui cho lắm nên Tịch Viên đã mở miệng hỏi.
"Mình không sao, hậu quả mà Tố Tư nhận được thật sự rất đáng." Từ khi mất đi con Lưu Tĩnh như trở nên người khác, cô điềm tĩnh và vô tình hơn rất nhiều. Tố Tư chính là người giết hại con cô, đây là hậu quả ả phải nhận, Lưu Tĩnh không hề tỏ ra đau lòng.
Nhưng mà cảnh tượng trước mặt Lưu Tĩnh thật sự không muốn nó xảy ra. Dù sao Tố Tư cũng là phụ nữ, bị nhiều người cường bạo thế có phải hơi tàn nhẫn rồi không?
Tia lương thiện nhất trong người Lưu Tĩnh bỗng bộc phát khi cô ấy nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tố Tư, Lưu Tĩnh thật sự không nỡ. Tuy không đau lòng nhưng tâm trí cô ấy lại không chấp nhận được cảnh trước mắt này.
"Tiểu Tĩnh, lương thiện với kẻ thù là hành động ngu ngốc nhất. Mình biết cậu tốt bụng, nhưng hãy tốt với những người thật sự tốt với cậu. Còn loại người như cô ta, tốt nhất đừng nên thương hại."
Tuy Lưu Tĩnh không nói gì nhưng qua nét mặt của cô ấy Nam Tịch Viên có thể biết được cô ấy đang thương xót Tố Tư.
Nhưng cô thì không như vậy, ai có lỗi với cô cô sẽ đòi lại tất cả để giành công bằng cho bản thân. Ai hại đến người thân của cô cũng vậy, cô sẽ không để yên!
Ánh mắt Lưu Tĩnh trở nên trong suốt không chút tạp niệm khi đã hiểu những lời khuyên bổ ích của bạn thân: "Mình hiểu rồi tiểu Viên, cậu nói đúng lắm!"
Khoảng nửa giờ sau, Tố Tư bị bạo hành liên tục nên đã không còn chút sức lực nào, ả nằm trên đất, thân thể đầy vết hoan ái và bấm tím. Khuôn mặt ả đơ lại, như người điên không chút cảm xúc.
"Cút hết đi." Nam Tịch Viên lạnh lùng ra lệnh một câu. Đáng lí ra cô sẽ thủ tiêu luôn chúng bởi phàm những kẻ có ý định dồn cô vào đường chết thì cô sẽ không bỏ qua, nhưng chúng đã nghe lời cô cường bạo Tố Tư, điều đó khiến cô chấp nhận tha cho chúng.
Bọn côn đồ nghe thế thì vội vàng mặc quần áo và ríu rít cảm ơn cảm ơn cô, sau đó chúng chạy thụt mạng ra ngoài.
"Tiểu Viên, chúng ta đi thôi." Ở cái nơi dơ bẩn và ghê gớm này Lưu Tĩnh đã không chịu nổi. Cô ấy hận Tố Tư vậy nên cô ấy không bao giờ muốn gặp lại ả nữa.
Ả bị trừng trị như thế thật đáng tội!
Cũng may mà nhờ có người bạn thân Nam Tịch Viên, nếu không mối thù này không biết đến bao giờ Lưu Tĩnh mới có thể trả được nữa.
"Chờ mình chút." Nam Tịch Viên không rời mắt khỏi Tố Tư, đối với cô như vậy vẫn chưa đủ. Hãm hại bạn thân của cô, giết con nuôi của cô. Kết cục chỉ có một, đó là cái chết!
"Hai con khốn nạn, tao có chết cũng không tha cho tụi bây!" Tố Tư như hóa dại, ả gào thét liên tục, ánh mắt trợn trắng dữ tợn.
"Mày có chết cũng không hết tội!" Nam Tịch Viên vừa nói vừa chớp ánh mắt lạnh lùng. Đã ra nông nỗi này mà còn mạnh miệng, là do cô ta muốn chết sớm đấy ư?
Nếu ả muốn gặp Diêm vương thì cô sẽ thành toàn cho ả ngay.
Không nhanh không chậm, cô lấy từ người ra một cây phi tiêu tinh xảo. Nam Tịch Viên chỉ vung tay một cái phi tiêu liền nhanh như chớp cắm vào ngực Tố Tư, một màu máu đỏ tươi cứ thế tuôn ra như suối.
Tố Tư thét lên và dùng tay ôm chặt lấy ngực, ả cực kì kinh ngạc bởi ả chưa từng nghĩ Nam Tịch Viên sẽ thẳng tay giết chết ả.
Bị sự đau đớn dày vò không bao lâu, cuối cùng Tố Tư đã chết đi nhưng hai mắt vẫn trừng to. Khuôn mặt của ả đến giờ vẫn còn biểu lộ sự ngạc nhiên, kinh hoàng, hốt hoảng và có cả sợ hãi.
Nam Tịch Viên không biến sắc, cô xem việc giết người chỉ là việc tầm thường. Thù của Lưu Tĩnh cô đã trả xong, thật thoải mái!
"Viên, cậu..." Lưu Tĩnh hoảng hốt vì sự ra tay đột ngột của bạn thân, cô dám giết chết Tố Tư sao?
Hiện tại Lưu Tĩnh không hề sợ hãi vì hành động của Nam Tịch Viên mà chỉ cảm thấy lo lắng cho cô mà thôi.
Đôi mắt người con gái không gợn tí sóng: "Kẻ đáng chết thì không nên sống, cậu đừng suy nghĩ nhiều."
Nhớ đến lần đầu giết người, Nam Tịch Viên không hề sợ hãi. Bởi những kẻ mà cô giết đều đáng chết. Người thu dọn tàn cuộc cho cô chỉ có một, chính là ông ấy...
Đỡ bả vai đang run rẩy của Lưu Tĩnh, cô mỉm cười.
"Không phải, mình chỉ lo lắng cho cậu. Dấu vân tay của cậu còn trên phi tiêu kia, nếu như cảnh sát tìm đến..."
Lưu Tĩnh biết Nam Tịch Viên đã đặt chân vào thế giới khác khi sống cạnh Lục lão đại - Lục Dĩ Thiên, là hắc đạo. Ở đấy, nếu như bạn không mạnh thì bạn chỉ có cái chết. Giết người đối với người trong hắc đạo là chuyện tầm thường.
Tuy thấy Nam Tịch Viên giết người nhưng Lưu Tĩnh chỉ tỏ ra một chút kinh ngạc, sau đó lại chuyển sang lo lắng cho cô. Hiện tại, Lưu Tĩnh chỉ sợ cô gặp nạn. Nếu như thế thì cô ấy sẽ hận bản thân mình lắm!
Đôi mắt Lưu Tĩnh long lanh, cô ấy đau lòng và rất muốn khóc bởi cô ấy không muốn Tịch Viên vì mình mà chịu khổ.
"Yên tâm, đã có người xử lý tàn cuộc." Nam Tịch Viên thư thái nắm tay Lưu Tĩnh kéo ra ngoài, đôi môi anh đào nhẹ nở một nụ cười ngây ngất.
Lưu Tĩnh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tịch Viên đã dõng dạc nói tiếp: "Thủy Nhất, việc này nhờ anh dọn dẹp sạch sẽ giúp tôi. Cảm ơn anh, cũng gửi lời cảm ơn đến Lục lão đại."
Cô nắm tay Lưu Tĩnh rời khỏi nơi này, cũng không quay đầu thêm một lần nào nữa.
Đợi đến khi hai cái bóng nhỏ nhắn biến mất thì một người đàn ông từ trong góc khuất bỗng đi ra. Nam Tịch Viên đoán không sai, hắn chính là Thủy Nhất.
Thủy Nhất lắc đầu ngao ngán, khuôn mặt lộ vẻ bất mãn. Từ khi nào công việc của hắn lại là xử lý tàn dư cho người khác vậy?
Nếu không có lệnh của Lục lão đại thì còn lâu hắn mới giúp Nam Tịch Viên việc này.
Lưu Tĩnh nghĩ mãi cũng không hiểu ý của cô là gì, cô ấy thắc mắc hỏi thì Tịch Viên mới giải thích từ tốn.
Những người mà Lục Dĩ Thiên tin tưởng nhất chỉ có năm cánh tay đắc lực của anh, là Kim Nhất, Mộc Nhất, Thủy Nhất, Hỏa Nhất và Thổ Nhất.
Tất nhiên ở Lục gia, họ chỉ dưới một người nhưng trên vạn người và họ luôn bên cạnh Lục Dĩ Thiên làm những công việc quan trọng, xử lý những cuộc mua bán vũ khí của tổ chức.
Mỗi người một việc, và họ luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao phó.
Nhiệm vụ lần này của Thủy Nhất là bảo vệ cho Nam Tịch Viên. Tuy Lục lão đại không nói, hắn cũng chẳng xuất đầu lộ diện nhưng Nam Tịch Viên rất tinh ý, từ đầu cô đã biết rằng có người luôn theo sau bảo vệ mình, và người đó là Thủy Nhất.
Cũng đỡ rắc rối hơn khi Thủy Nhất có mặt ở đây, cô chỉ cần nhờ vả một câu là được. Nói là nhờ vả nhưng lại không cho phép người khác từ chối, cũng quá là bá đạo đi!