Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại hội võ lâm hôm nay chia thành hội võ và hội văn.
Hàng năm tới tháng đào nở hoa, giai đoạn chim ưng hóa thành tu hú*, hiệp khách năm sông bốn biển tụ họp, phân loại theo kỹ năng, bản lĩnh, kết giao võ nghệ. Trong năm này ai thắng ai thua, ai mạnh ai yếu, xem trên bảng niêm yết anh hùng thiên hạ do Võ Lâm Minh chủ biên soạn là sẽ hiểu ngay. Bởi vậy địa vị của các đại môn phái trên giang hồ cũng được định đoạt. Gọi là hội võ. (*Là lúc trời chuyển từ Đông sang Xuân, khí trời ấm dần lên, hoa đào bắt đầu nở, thời gian này được chia thành ba giai đoạn, “đào nở hoa”, “vàng anh hót” và “chim ưng hóa thành tu hú”)
Nguyên tắc của hội văn là quân tử động khẩu không động thủ. Tổ chức không định kỳ, lấy thương lượng đại sự trong võ lâm làm đề tài chính. Từ lúc Tư Đồ Khánh đảm nhiệm chức vụ Võ Lâm Minh chủ, hội văn thường tổ chức bên ngoài cổng thành phía Nam của Ích Châu. Nô bộc trong phủ dựng khung, căng mành dài mấy dặm, bốn phương tám hướng là tên các phái được múa bằng bút lông sói dài một trượng, dùng kiếm pháp Kiếm Môn. Trong đó nổi bật nhất là hai chữ ‘Võ Đang’ oai rồng uy cọp, giương cung bạt kiếm.
Phàm là nhân vật có máu mặt trên giang hồ, trước bàn sẽ đặt một chén trà thơm, một mâm trái cây, trên ghế có lò sưởi, thảm nỉ, đầy đủ mọi thứ.
Tư Đồ Khánh là Võ Lâm Minh chủ, ngồi ở bàn chủ tọa phía Bắc hướng về Nam. Trái phải là trưởng tử Tư Đồ Tung và thứ tử Tư Đồ Nhã, đằng sau là ám vệ đội mũ rộng vành, đeo bao bảo vệ nửa cánh tay xếp hàng đông nghịt. Quần hùng nhìn về phía Tư Đồ Khánh thì không khỏi chú ý tới hai đứa con trai hai bên, chỉ thấy Tư Đồ Tung mặc y phục gấm, tóc búi chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên ghế, tất nhiên là tứ bình bát ổn, chính khí ngời ngời; Tư Đồ Nhã vẫn mặc áo trắng không nhiễm bụi trần, khoác áo lông dê, cổ áo, gấu áo viền lông tơ êm ái, bộ dạng hoàn toàn không vũ phu, tay cầm cuốn “Thương Huấn” của Phạm Lãi, chăm chú đọc.
Chờ mọi người đông đủ, Tư Đồ Khánh thong thả bước ra giữa màn che, chắp tay tứ phía, xã giao vài câu khiêm nhường khách sáo với hảo hán các nơi.
Tư Đồ Nhã quay lại, định nhìn xem ám vệ Cửu đang ở đâu, nhưng tiểu đoàn ám vệ trông giống hệt nhau. Hồ Bất Tư đứng im ở hàng đầu, thấy Nhị công tử thỉnh thoảng quay lại nhìn trộm thì ho khan một tiếng nhắc nhở. Tư Đồ Nhã như ngộ ra gì đó, nâng chén trà khẽ hỏi, “Quản lý hắng giọng làm chi, uống ngụm trà nhé?”
Giữa bao ánh mắt, Hồ Bất Tư duy trì uy nghiêm, không để ý tới Tư Đồ Nhã – Công tử này biến đồ đệ tâm đắc nhất của lão thành dư đào, ngẫm lại là đau đớn.
Tư Đồ Khánh nói vài câu tiếp đón chưởng môn các đại phái, đang định đề cập việc hệ trọng Ma Giáo tái xuất giang hồ, thình lình bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí, quần hùng lắng tai nghe, sau tiếng vó ngựa lộn xộn, lại có cả ngàn tiếng đế giày nện xuống đất và tiếng chuôi đao rung rung vây quanh hội trường của họ.
Đúng lúc đó, một con tuấn mã tung bờm nhảy vọt qua màn che cao một trượng, quần hùng giật mình biến sắc, đồng loạt rút đao đối mặt.
Nhưng người trên lưng ngựa nửa cười nửa không, đội mũ đi ủng, sang trọng kiêu ngạo, nghênh ngang cưỡi ngựa đi vào sân, cuối cùng liếc sang Tư Đồ Khánh, ngoắc ngón tay nói, “Minh chủ đừng để ý, nói đến đâu rồi, cứ tiếp tục đi.” Dứt lời thì thản nhiên ôm lấy Quý Nhạn Tê trong lòng, xoay người nhảy xuống đất, dắt ngựa bễ nghễ hướng về bàn của Võ Đang.
Lần này cả hội trường xì xào bàn tán, không ít người phỏng đoán tên điên khách át giọng chủ này là ai. Tư Đồ Khánh sống tại Ích Châu, nhận ra gã là Thục vương Hàn Mị, lại biết gã còn có thân phận Võ Đang thì tức khắc cười bỏ qua, sai người dọn chỗ cho gã tới ngồi.
Trên bàn Võ Đang, Trương Bích Hiệp vui vẻ chào đón, “Sư đệ.”
Hàn Mị mang theo Quý Nhạn Tê đến bên cạnh Trương Bích Hiệp, thờ ơ nói, “Sư huynh.”
Quần hùng ngạc nhiên, thế mới biết hai người này là chính là Võ Đang Song Bích danh chấn giang hồ. Hai người tới gần nhau, ôm nhau hàn huyên một trận. Ôm chán, Trương Bích Hiệp liếc nhìn Quý Nhạn Tê dắt ngựa, lời lẽ nghiêm khắc, “Sư đệ tới tham gia đại hội võ lâm, sao còn mang theo súc sinh?”
Sắc mặt Quý Nhạn Tê tức khắc khó coi, nhưng ngại đối phương là nhân vật số hai trong Võ Đang, giận mà không dám nói gì.
Hàn Mị vuốt ve bộ lông đen nhánh của con tuấn mã, cười nói, “Thích không, con ngựa Đại Uyển (là giống ngựa ở vùng Trung Á tại vùng Đại Uyển, được lưu truyền trong sử sách của Trung Quốc)này tên là Tử Điện, rất khéo léo, sư huynh cầm lấy mà chơi.” Ngựa đen hí lên một tiếng, nghe thấy Hàn Mị gọi tên mình thì rung rung cái đầu cọ vai Hàn Mị. Trương Bích Hiệp trông cũng thích, tiện tay vuốt ve bờm ngựa rủ xuống, âu yếm một trận rồi sai người dắt đi. Lúc này mới dẫn Hàn Mị và Quý Nhạn Tê vào bàn, vừa bóc quýt cho Hàn Mị ăn, vừa nghe Võ Lâm Minh chủ nói.
Tư Đồ Khánh nói, “Kẻ hèn tài hèn sức mọn, vốn không đủ sức đảm nhiệm chức vị Minh chủ. Mấy năm nay được các anh hùng Cửu Châu (chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc) phó thác, không cầu lập công, chỉ cầu không sơ suất, nguyện đồng tâm hiệp lực với anh hào khắp thiên hạ, gìn giữ giang hồ thái bình an lạc. Nhưng Trời không chiều lòng người, vừa qua Ma Giáo tro tàn lại cháy, liên tiếp làm loạn. Chắc hẳn chư vị bằng hữu đã nghe tin đồn Gia chủ Đường Môn Đường Kỳ Long, Lê Hoa Thương Phạm Xung và gần mười vị hảo hán trúng độc thủ, ba trăm sáu mươi huyệt đạo toàn thân bị xuyên thủng, hành vi tàn ác vô cùng như vậy, thật sự không thể dễ dàng tha thứ!”
Vài nhân sĩ giang hồ không rõ đầu đuôi, nghe thấy vậy thì xôn xao, châu đầu bàn luận. Các phái Thanh Thành, Nga Mi, Không Động lại im lặng như tờ. Tư Đồ Nhã nhìn bàn của Võ Đang phía xa, chỉ thấy Hàn Mị ôm Quý Nhạn Tê, đang đợi Trương Bích Hiệp bóc quýt cho ăn, sư huynh sư đệ qua qua lại lại sung sướng biết bao.
“Người trong võ lâm chúng ta không tiếc mạng sống vì bằng hữu, sẵn sàng chém đầu vẩy máu vì đại nghĩa. Huống hồ hôm nay bằng hữu gặp nạn, ta và ngươi bỏ mặc ngó lơ, hôm sau tai họa ghé nhà, chẳng phải là khoanh tay chịu chết hay sao? Cho nên, hi vọng chư vị bằng hữu đoàn kết lại, đồng tâm hiệp lực, diệt trừ Ma Giáo!”
Phía bàn của phái Không Động có người cười nhạt, “Minh chủ, Đạo giáo là giáo, Phật giáo cũng là giáo. Ngài cứ nói Ma Giáo Ma Giáo, không biết Ma Giáo này là giáo gì? Ngài nói nó là Ma Giáo thì nó là Ma Giáo, ngài nói nó giết người thì nó giết người, lão phu chỉ sợ một ngày nào đó, Đạo giáo cũng sẽ biến thành Ma Giáo trong miệng Minh chủ.”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy người nọ mắt sáng như sao, búi tóc đạo sĩ, râu dài như sơn dương, khoác áo bào trắng viền đen, trước bàn đặt hai thanh việt Tử Ngọ Uyên Ương, lưỡi cong như càng bò cạp. Phái Không Động sở trường là kì binh lợi khí (vũ khí sắc bén), người chuyên dùng loại việt Tử Ngọ Uyên Ương này chính là chưởng môn Phong Lạc Ảnh.
*việt Tử Ngọ Uyên Ương:
Hàn Mị nghe vậy thì vỗ tay, đang định tung chiêu phá bĩnh, thêm dầu vào lửa thì bị Trương Bích Hiệp nhét quýt đầy mồm.
Tư Đồ Khánh gặp nguy không hoảng, đáp trả ngay, “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Xưa nay phái Không Động chính nghĩa đường đường, mặc cho kẻ gian đổi trắng thay đen, vu cáo phái Không Động là Ma Giáo thì giang hồ cũng chẳng ai tin. Phong lão đệ sao phải sỉ nhục chính mình, tự nhập bọn với Ma Giáo? Cuộc tập kích đêm mấy ngày trước tại Đan Sơn trấn, không ít bằng hữu tai nghe mắt thấy, suy đoán từ võ công đám người nọ sử dụng, thì kẻ khởi xướng chính là Hoan Hỉ Giáo độc ác xấu xa hai mươi năm về trước.”
Quần hùng cùng hít khí lạnh, Hoan Hỉ Giáo chính là Ma Giáo không thể nghi ngờ, giáo chúng thờ phụng Hoan Hỉ Phật, tuyên dương tình dục hoang đàng, sau đó mới đến Phật trí. Không ít hiệp khách đã trúng độc thủ, nuốt phải ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’, rơi vào bước đường cùng mất hết thanh danh, sống không bằng chết. Giáo chủ Ân Vô Hận sở trường dùng tiếng đàn lả lướt khiến người nghe hồn xiêu phách lạc, có thể dùng dây đàn xuyên qua một trăm yếu huyệt. Nào ngờ Ma Giáo này như con sâu trăm đốt, chết rồi vẫn không cứng, tiếp tục quay về làm loạn.
Tư Đồ Tung nhớ lại đêm đó Ân Vô Hận xuyên dây đàn qua gân tay gân chân hắn, trong lòng vẫn sợ phát run, vô thức bắt lấy tay Tư Đồ Nhã, gắng sức bình tĩnh lại. Tư Đồ Nhã khẽ vuốt ve mu bàn tay hắn, định rút tay về. Tư Đồ Tung lại chợt hạ giọng, “Nhị đệ này, chúng ta trốn đi.”
Tư Đồ Nhã không hiểu, “Ý Đại ca là sao?”
“Phụ thân ngang nhiên đối địch với Ân Vô Hận, không có kết quả tốt đâu.” Tư Đồ Tung thấp thỏm bất an, “Đại ca không đành lòng nhìn đệ liên lụy vào.”
Tư Đồ Nhã bật cười, “Đại ca thật không biết xấu hổ, rõ ràng đang vui vẻ với ám vệ Bát mà vẫn nói được mấy lời hư tình giả ý này.”
Tư Đồ Tung chẳng hiểu mô tê gì, “Cái gì mà vui vẻ với ám vệ Bát, ám vệ Bát liên quan gì ở đây?”
“Đại ca không lên giường với hắn.” Tư Đồ Nhã rút tay về, “Nửa đêm hắn vào kho lấy ‘Huyền Tham Ngọc Lộ Cao’ làm chi?”
Tư Đồ Tung nổi giận, “Trời đất chứng giám! Những ngày qua ta chỉ một lòng mong nhớ đệ, nào có tâm tình làm chuyện đó với một tên ám vệ dơ bẩn!”
Tư Đồ Nhã bâng quơ nói, “Bất luận thế nào thì Đại ca cũng phải cẩn thận. Hai đêm ở Đan Sơn trấn, Ma Giáo đều đánh lén vào thời điểm khó đề phòng, ngộ nhỡ bên cạnh thật sự có mật thám của Ma Giáo, Đại ca háo sắc mất trí, ngu đệ biết kêu oan cho Đại ca thế nào?”
Bên này hai vị Tư Đồ công tử nói chuyện riêng, bên kia quần hùng đã loạn cào cào bàn bạc đối phó với Hoan Hỉ Giáo.
Chưởng môn Ngô Tử Hư phái Nga Mi thở dài, “Tiên đạo quý sinh, vô lượng độ nhân*. Hai mươi năm trước thảo phạt Ma Giáo, chúng ta đã tạo sát nghiệt tày trời. Cứ giết người để trấn an lòng người, dùng chiến để ngừng chiến như vậy thì khi nào mới kết thúc? Nếu Hoan Hỉ Giáo quyết tâm báo thù, không liên lụy tới người vô tội, lão phu sẽ tự cắt đứt kinh mạch, chấm dứt nghiệt trái này cho phái Nga Mi.” (*Trích “Độ Nhân Kinh” – Là chủ trương nhất quán tôn trọng sinh mệnh của Đạo giáo: Một, tôn trọng giá trị sinh mệnh của con người. Hai, tôn trọng giá trị sinh mệnh của động vật. Ba, tôn trọng giá trị sinh mệnh của thực vật. Bốn, tôn trọng hoàn cảnh sinh tồn của con người và động thực vật. Làm được bốn điều trên chính là vừa độ mình, vừa độ người)
“Không thể được!” Hào kiệt thân thiết với phái Nga Mi cuống quít ngăn cản, chốc lát đã thấy Ngô Tử Hư tóc hoa râm bình yên nhắm mắt, không còn lên tiếng.
Phái Nga Mi tức khắc rối loạn, vây quanh chưởng môn đã tắt thở, khóc không thành tiếng. Mọi người cho rằng Ngô Tử Hư chỉ nói thôi, chẳng ngờ làm thật, ai cũng ngẩn ngơ, lại không khỏi khâm phục khí khái thản nhiên chí tình chí nghĩa này. Tư Đồ Nhã im lặng nhìn, nội lực dồn tới huyệt Thính Cung, nghe thấy kỳ kinh bát mạch của Ngô Tử Hư lần lượt đứt đoạn như lụa trắng, âm thầm xóa bỏ nợ máu của phái Nga Mi. Tính từ lúc này thì chỉ còn chưởng môn Bộ Bạch Thu phái Thanh Thành và chưởng môn Trương Hạc Tâm phái Võ Đang còn khả năng biết tung tích Cửu Như Thần Công năm đó.
Trương Bích Hiệp và Hàn Mị phái Võ Đang mồm đầy nước quýt, hờ hững theo dõi — Sư phụ hai người họ từng nói, Ngô Tử Hư phái Nga Mi này là một tên ngốc, năm đó từng khổ tâm khuyên nhủ Ân Vô Hận hướng thiện, khuyên tới khuyên lui lại động lòng phàm, không còn tâm trí ngộ đạo, sau này nhận lệnh sư phụ đi diệt trừ Hoan Hỉ Giáo, đoạn tuyệt vướng bận hồng trần. Sau khi đại thắng thì liên kết với vài nhân vật tai to mặt lớn bắt nhốt Ân Vô Hận, tra khảo đòi thuốc giải ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’. Nhưng những kẻ khuyến khích Ngô Tử Hư dẫn đầu tra tấn Ân Vô Hận rốt cuộc là ai thì không ai rõ.
Quần hùng bất bình thay Ngô Tử Hư. Rất nhiều hiệp khách chưa từng gặp Hoan Hỉ Giáo, vốn không biết Ma Giáo này ra sao, bây giờ thấy chưởng môn phái Nga Mi bị Ma Giáo bức tử, lại nghĩ đến Gia chủ Đường Môn chết thảm mấy ngày trước, tức khắc cảm thấy bất an, yêu cầu Tư Đồ Khánh mau tìm đối sách, chủ trì công đạo, bắt gọn Hoan Hỉ Giáo mang ra giết cho sướng.
Tư Đồ Khánh phấn chấn nhất thời, dồn khí đan điền, cất giọng mạnh mẽ, “Hiện nay, Hoan Hỉ Giáo đã không còn an thân tại quỷ thành Phong Đô. Về phần ẩn thân nơi nào, phiền chư vị bằng hữu bày thiên la địa võng, cẩn thận tìm hiểu. Phàm là nhân vật khả nghi không rõ lai lịch, nhất là những kẻ mặc áo đỏ, cầm đàn, tay đeo chuông bạc Hắc Miêu tộc thì phải lưu ý. Có điều minh thương dễ tránh, ám tiến khó phòng. Cùng lúc đó, kẻ hèn sẽ phái ám vệ bảo vệ chu toàn cho chưởng môn các phái.”
Hàn Mị nhấp nhổm lắng nghe, bưng chén trà ủ ấm tay, thình lình Quý Nhạn Tê nhúc nhích, chén trà rơi xuống, nát bấy.
Hàn Mị nhìn sang phái Thanh Thành, có người bật cười lên tiếng, “Tư Đồ lão nhi — Năm đó ngươi giết hại bảy mươi mốt sư huynh sư đệ Kiếm Môn ngươi, vu oan cho Hoan Hỉ Giáo, luôn mồm trừ ma vệ đạo, lại thừa cơ cướp lấy chức vị Võ Lâm Minh chủ! Hôm nay vẫn giở trò cũ, tặc hám tố tặc (Bản thân gian xảo lại quát người khác gian xảo)! Thật sự là thời thế không có anh hùng, nên mới để thằng nhãi nhép như ngươi thành danh!”