Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bộ Bạch Thu nhắc tới tiều phu, hai đệ tử phái Thanh Thành kéo một ông lão đội mũ rộng vành lên trước, nói rằng ông lão này chính là tiều phu đã chứng kiến huyết án Kiếm Môn năm nào. Lúc này quần hùng trợn mắt há mồm, cảm thấy Bộ Bạch Thu càng nói càng thật, nếu sắp tới có phát sinh chuyện lạ gì nữa thì cũng chẳng còn gì là lạ. Bộ Bạch Thu kéo tiều phu gầy trơ xương tới, nói, “Lão kia, đừng sợ, kể lại chi tiết tình hình năm đó đi, bao nhiêu anh hùng hảo hán ở đây, kẻ xấu trên kia chắc chắn không dám dụng vào lão.”
Tiều phu gật đầu, run rẩy nói, “Hôm ấy ta đốn củi trong khu rừng tại Kiếm Sơn, thình lình phát hiện mấy cục phân thỏ trong bụi cỏ…”
Quần hùng sôi nổi bàn tán, huyết án Kiếm Môn thì liên quan gì đến phân thỏ?
“Phân thỏ chưa khô, thỏ hoang sẽ ở gần đó. Ta cầm dao bửa củi nấp trong rừng, lặng lẽ bò theo mấy cục phân thỏ rơi rớt.” Tiều phu gù lưng, ho khan vài tiếng, khàn khàn nói, “Ta đang bò thì nghe có tiếng người tức giận nói, ‘Giết người còn phải mất công như thế, chém một đao cho nhanh không được à?’, ta nghe hắn nói tới giết người thì sợ nhũn cả chân tay, chỉ dám trốn trong bụi cỏ, lại nghe một người khác nói, ‘Không làm ẩu được, Chỉ Huy Sứ đã có lệnh, trừ một trăm lẻ tám huyệt đạo thì không được để lại vết thương nào’. Ta nghe tới đó thì chẳng hiểu gì cả, lại có người cười nói, ‘Tư Đồ Khánh có tài cán gì mà Ô Y Vệ chúng ta phải cống hiến sức lực vì hắn?’, người lúc nãy lại cười khẩy, ‘Hết cách, nếu Trương Hạc Tâm đảm nhiệm chức vị Võ Lâm Minh chủ thì chắc chắn sẽ không chịu tuân theo sự quản thúc của triều đình. Chỉ Huy Sứ cho rằng, Minh chủ phải do triều đình chọn lựa. Tư Đồ Khánh nhờ chúng ta sát hại bảy mươi mốt mạng Kiếm Môn, cái thóp lớn như vậy rơi vào tay chúng ta, để xem sau này hắn có dám chống lại lời Chỉ Huy Sứ hay không’.”
Quần hùng nghe đến đây thì không hẹn mà cùng hít khí lạnh, sợ hãi nhìn về phía Tư Đồ Khánh — Tiều phu nhắc tới Ô Y Vệ, chính là tay sai lúc bấy giờ của triều đình Kim Lăng, tương truyền lũ ác bá này vốn là thích khách Ưng Sơn ở Ba Tư, nhân lúc người Mông Cổ Tây chinh thì trốn tới Trung Nguyên tị nạn, được Thái tổ hoàng đế dụ dỗ kéo về. Bọn chúng làm tất cả mọi thứ, không kể đúng sai, diệt trừ phe đối lập, ai nhắc tới cũng phải khiếp đảm. Năm đó hiền tướng Thường Duệ chỉnh đốn ngân khố Hộ bộ, cũng chính vì đụng chạm tới lợi ích của Hoàng hậu và Ô Y Vệ nên mới rơi vào kết cục xử trảm cả nhà. Trong triều, những người có qua lại với Thường Duệ cũng không thoát được tội, chỉ trong chốc lát mà Ô Y Vệ chặt đầu mấy ngàn người. Quần hùng thật sự không ngờ Tư Đồ Khánh nịnh bợ triều đình, cùng một giuộc với Ô Y Vệ.
Tư Đồ Khánh biết rõ tiều phu này nói dối, bởi vì ngài chưa bao giờ qua lại với Ô Y Vệ, càng không nhắc tới việc mượn tay Ô Y Vệ để giành lấy chức vị Minh chủ! Nhưng tiều phu này nói năng mạch lạc tới nỗi chính ngài cũng phải tin mình là tay sai của triều đình, sát hại sư huynh sư đệ, giá họa cho Ân Vô Hận.
Chưởng môn Phong Lạc Ảnh phái Không Động nói, “Lão phu đã thấy quái lạ từ lâu, đội ngũ ám vệ dưới quyền Minh chủ quanh năm suốt tháng hối hả ngược xuôi, qua lại với các đại phái, trên danh nghĩa là bảo vệ, nhưng thực ra lại là giám sát, có lẽ nào chính là chi nhánh của Kim Lăng Ô Y Vệ?”
Các ám vệ Tư Đồ gia cùng ngẩn ngơ, uy danh của Ô Y Vệ tại triều đình, bọn họ như sấm bên tai — Quản lý Hồ Bất Tư thường ân cần dạy bảo họ, nói họ có lập thành nhóm mười người cũng không địch lại một thích khách kém nhất của Ô Y Vệ. Mà doanh trại ám vệ được xây dựng, chính là mô phỏng Ô Y Vệ để chống lại Ô Y Vệ. Đến lúc này, thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan.
Cũng may không ít người đứng đầu bang phái từng được ám vệ của Tư Đồ Khánh cứu trợ, tuy không dám tùy tiện nói đỡ cho Tư Đồ Khánh và đội ngũ ám vệ, nhưng cũng có người nhỏ giọng thầm thì, “Lão đạo sĩ Không Động này hồ đồ thật, chó nhà người ta nuôi trong sân mà cũng nghi là chó sói.”
Tư Đồ Khánh nhìn lão tiều phu, lại nhìn chưởng môn Bộ Bạch Thu phái Thanh Thành, bình tĩnh nói, “Bộ huynh muốn giải oan cho Hoan Hỉ Giáo thì phải đưa ra chứng cứ rõ ràng. Nếu thật sự kẻ hèn hiểu lầm Hoan Hỉ Giáo thì…”
“Ma Giáo chính là Ma Giáo, có gì mà hiểu lầm.” Đệ tử phái Nga Mi tức giận nói, “Chỉ bằng ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’, giết chúng trăm lần cũng chẳng oan.”
“Tư Đồ lão nhân, lời ngươi vừa nói hơi quá nham hiểm rồi, ai muốn giải oan cho Ma Giáo tội ác tày trời?” Bộ Bạch Thu gạt trà bánh trái cây trên bàn, lệnh mấy đệ tử đặt một bao tải lớn lên, mở ra, cao giọng nói, “Chứng cứ Tư Đồ Khánh cấu kết với triều đình, tàn sát Kiếm Môn ở ngay đây, mời các vị bằng hữu xem đi!” Quần hùng nhộn nhịp đứng dậy, xúm lại nhìn, chỉ thấy trong bao tải là một bộ xương hôi thối không tả nổi.
Tư Đồ Khánh thầm giật mình, bước vài bước lên hỏi, “Đây là ai?”
Bộ Bạch Thu nhạo báng, “Thế nào, đệ tử bất hiếu, cả sư phụ Lục Tiệm Hồng mà ngươi cũng không nhận ra sao?”
Tư Đồ Khánh không thể ngờ phái Thanh Thành lại tới Kiếm Môn quật mộ bật nắp quan tài, tức khắc nổi giận, “Bộ Bạch Thu!” Hồ Bất Tư thấy vậy thì vội vàng ngăn ngài rút kiếm, khẽ giọng khuyên nhủ, “Minh chủ bớt giận, đừng trúng gian kế của lão.”
“Trước các hào kiệt trong thiên hạ, Tư Đồ Khánh ngươi còn định hủy thi diệt tích hay sao? Tuy lão phu đã quấy nhiễu linh hồn Lục lão tiền bối, nhưng cũng là bất đắc dĩ mà thôi, vì mục đích thanh lý môn hộ thay Lục lão tiền bối và võ lâm chính đạo.” Bộ Bạch Thu chỉ vào hài cốt, hùng hồn lý lẽ, “Mời chư vị xem, xương ngực Lục lão tiền bối đứt đoạn, chính là thương tích gây ra bởi chưởng lực. Mà huyệt đạo trên xương mặt cũng không có dấu hiệu bị dây đàn xuyên qua. Điều này cực kỳ bất hợp lý với ‘Câu Hồn Đoạt Phách’ của Ân Vô Hận. Cho nên, nhất định là Ô Y Vệ dùng Ưng Trảo Công sát hại Lục lão tiền bối, rồi dùng kim đâm vào huyệt đạo quanh thân…”
“Không đúng.” Giữa đám quần hùng vây xem, đột nhiên có người khẽ phản bác.
Quần hùng đồng loạt nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một ám vệ đội nón lá đeo bảo hộ nửa cánh tay xuất hiện bên cạnh hài cốt. Đây chính là ám vệ Cửu, hắn đã khám nghiệm thi thể Lê Hoa Thương Phạm Xung, hiện giờ định so sánh với hài cốt của Lục Tiệm Hồng, xác định thủ đoạn hành hung có giống hay không.
Cuối cùng Tư Đồ Nhã mới được ở bên ám vệ Cửu, dịu dàng hỏi, “Không đúng chỗ nào?”
Ám vệ Cửu chắp tay nói, “Khởi bẩm chủ nhân và tiểu chủ nhân, đây không phải là di hài của Lục chưởng môn.”
Bộ Bạch Thu cướp lời, “Tư Đồ gia thà chết không nhận cũng vô ích, Kiếm Môn còn bảy mươi ngôi mộ khác, cứ mở nắp quan tài mà khám nghiệm tử thi!”
Tư Đồ Khánh thầm nghĩ, không nắm chắc mười phần thì ám vệ Cửu sẽ không tự ra kết luận. Nhưng bộ xương trắng này, chính ngài còn không phân biệt được có phải là sư phụ mình hay không. Ám vệ Cửu chưa từng gặp sư phụ ngài, sao lại bình tĩnh như thế? Tức thì ra lệnh cho ám vệ Cửu tới giải thích.
Ám vệ Cửu tuân lệnh, chỉ vào xương ngực gãy lìa của hài cốt, lưu loát nói, “Huyệt Thiên Trung bị ngoại lực đánh nát, không thể hô hấp nên huyết khí dồn lên đỉnh đầu, tới huyệt Tín Môn phía trên huyệt Bách Hội ba tấc thì sẽ hình thành vết máu tụ.” Quần hùng thấy có lý, cùng nhìn lên đầu hài cốt, lại thấy huyệt Tín Môn lơ thơ tóc rất sạch sẽ. “Thuộc hạ suy đoán, người này chết rồi mới bị đánh gãy xương ngực. Hơn nữa, đàn ông có mười hai xương sườn hai bên. Hài cốt này có mười bốn xương sườn, xương hông rộng, xương chậu lỏng, xương ngón chân cong, có lẽ là một cô gái trẻ chết vì khó sinh.”
Bang chủ Cái Bang Tác Liệt nghe vậy thì ngạc nhiên, “Hóa ra Lục lão tiền bối là nữ?”
Hồng Nham Đồng chán nản, “Bang chủ đừng nói bừa. Chắc chắn là phái Thanh Thành tìm bậy bảy mươi mốt thi thể để treo đầu dê, bán thịt chó.”
Quần hùng giật mình tỉnh ngộ, chẳng biết vì lý do gì mà Bộ Bạch Thu nói đỡ cho Hoan Hỉ Giáo ngay trước đầu sóng ngọn gió, còn mưu toan vu khống Tư Đồ Khánh sát sư diệt tổ. Nghĩ đến Bộ Bạch Thu già mà không nên nết, lén lút quật mộ chưởng môn Kiếm Môn, việc này nghĩ sao cũng không thể chấp nhận được.
Bộ Bạch Thu xấu hổ cực kỳ, quay lại trừng đại đệ tử Thanh Thành ngồi trên bàn. Đại đệ tử vội la lên, “Sư phụ, con không đào nhầm!” Bộ Bạch Thu hết đường chối cãi, chợt buồn bực nói, “Có người hại ta!” Lão phóng mắt tìm kiếm tiều phu nọ, nhưng hội trường nào còn bóng dáng tiều phu.
Tư Đồ Khánh cố gắng hoàn hồn, kiên nhẫn hỏi Bộ Bạch Thu rốt cuộc là sao. Thế mới biết, mấy ngày trước có người dùng bồ câu gửi thư cho Bộ Bạch Thu, tuyên bố huyết án Kiếm Môn năm xưa còn uẩn khúc, chính là Tư Đồ Khánh cấu kết với triều đình sát sư diệt tổ, muốn lão kết hợp với phái Không Động vạch trần tội ác của Tư Đồ Khánh tại đại hội võ lâm. Lão nửa tin nửa ngờ, phái đại đệ tử đến Kiếm Môn điều tra, vừa đến đã gặp tiều phu nọ, đại đệ tử nghe tiều phu kể lại chuyện năm xưa thì mở quan tài khám nghiệm tử thi, phát hiện xương ngực thi hài đứt gãy, đúng là không phải Ân Vô Hận gây nên. Lão đâu biết những thi hài này đã bị đánh tráo từ trước, ai ngờ bây giờ ám vệ Cửu nhận ra, thế mới hay mình đã bị người ta lợi dụng.
Chưởng môn Phong Lạc Ảnh phái Không Động gật đầu nói, “Không sai, lão phu cũng nhận được bồ câu đưa tin như vậy. Người nặc danh truyền thư còn nói, năm đó Minh chủ dẫn người thảo phạt Hoan Hỉ Giáo, chính là vì ‘Cửu Như Thần Công’ trong tay Ân Vô Hận — Lúc đó, Cửu Như Thần Công được Ân Vô Hận giao cho Tả hộ pháp Phương Điểm Họa của Hoan Hỉ Giáo và hai nghĩa tử là Ân Kỳ Lôi, Ân Kỳ Nhiên. Chính bởi vậy nên khi mọi người tra khảo Ân Vô Hận thì Minh chủ không có mặt, bởi vì còn mải đuổi theo Tả hộ pháp và nghĩa tử của của Ân Vô Hận, cướp đoạt Cửu Như Thần Công.”
Mồ mả sư huynh sư đệ Kiếm Môn bị người ta quật mở, Tư Đồ Khánh khó chịu vô cùng. Ngài nhìn Thục vương Hàn Mị, nói, “Năm đó kẻ hèn cáo từ sớm, vì vội đi đáp tạ Điểm Giáng Phái không từ mà biệt. Về phần ‘Cửu Như Thần Công’, kẻ hèn cũng như các vị bằng hữu, gần đây mới nghe tên.”
Lúc này quần hùng mới nhớ ra, hình như Bộ Bạch Thu được Hàn Mị ném chén ra hiệu, người nặc danh gửi thư chắc hẳn chính là Hàn Mị. Có điều Hàn Mị là Thục vương, cũng là đệ tử cấp cao của Võ Đang, không ai dám mở lời chất vấn. Hàn Mị mừng rỡ bớt việc, chẳng thèm nói gì, bộ dạng làm gì được ta?
Đại hội võ lâm tan rã trong không vui, bang chủ Cái Bang Tác Liệt hô to “Vô vị!”, chẳng thèm giải thích, kéo Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu vào thành uống rượu.
Tư Đồ Khánh mời Bộ Bạch Thu về phủ hỏi lại cho rõ. Bộ Bạch Thu tự biết đuối lý, đành phải nhận lời đáp ứng. Trương Bích Hiệp phái Võ Đang cũng nhân tiện cáo từ Hàn Mị, quay về phủ Tư Đồ im lặng theo dõi. Cuối cùng chỉ còn lại nô bộc thu dọn tàn cuộc, cùng với Hàn Mị và Quý Nhạn Tê.
Hàn Mị ăn xong múi quýt cuối cùng, hứng chí quyết định thu binh, “Xem kịch xong rồi, đến Tán Hoa Lâu ăn cơm.”
Quý Nhạn Tê chỉ hận ám vệ Cửu phá bĩnh, không cam lòng nói, “Vương gia thật sự tin lời Tư Đồ Khánh, xác định Cửu Như Thần Công không ở trong tay lão ta?”
Hàn Mị kéo mu bàn tay hắn chùi miệng, nhíu mày ợ một cái, “Bổn vương chưa háo sắc mất trí đâu, thêm mấy trận thủ thỉ bên gối nữa rồi bàn lại.”