Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit và beta: meomeoemlameo.
Sáng hôm sau họ tiến hành nghi thức khởi động máy.
Đinh Giản tính thời gian tới gọi Thịnh Kiều dậy, còn chuẩn bị cháo gạo kê để dưỡng dạ dày cho cô sau khi say rượu. Cô đứng trong toilet đánh răng lơ mơ như người mới tỉnh khỏi giấc mộng dài, hoàn toàn không nhớ được chút vào về chuyện xảy ra sau bữa tiệc tối qua.
Cô còn hỏi Đinh Giản: “Chị đưa em về ạ?”
Đinh Giản: “Hoắc Hi đưa em về.”
Thịnh Kiều: “…… Em không làm chuyện gì khác người chứ?”
Đinh Giản nhìn cô một cái với ánh mắt phức tạp: “ Cái đó em chỉ có thể tự hỏi chính em ấy.”
Sau khi rửa mặt thì bắt đầu trang điểm, Chu Khản không tới, Thịnh Kiều cũng tự mình giải quyết. Phương Bạch lãnh xe thương vụ từ đoàn phim, chờ các cô sửa soạn xong thì đưa các cô đến hiện trường.
Hiện trường khởi động máy náo nhiệt cực kì, thành viên đoàn phim, fan các nhà, truyền thông đều có mặt đầy đủ. Bàn thờ hương khói đều đã chuẩn bị tốt, thời gian vừa đến, đạo diễn dẫn Thịnh Kiều và Hoắc Hi làm đủ lưu trình, đốt hương rót rượu, coi như chính thức khởi động máy.
Họ còn phát bao lì xì mừng khởi quay, tiền không nhiều lắm, chủ yếu là để lấy may, hy vọng ba tháng quay phim kế tiếp được thuận thuận lợi lợi.
Tiếp đến chính là phỏng vấn của truyền thông. Mấy diễn viên chính đứng ở trên đài, ở hiện trường đều là tiếng nháy đèn flash tanh tách, Thịnh Kiều cảm giác mắt mình sắp bị lóe mù, truyền thông hét lên: “Hoắc Hi Thịnh Kiều đứng gần một chút, nhìn bên này này.”
Không biết fan nhà ai: “Đừng dựa gần quá!!!”
Hoắc Hi khẽ mỉm cười, ga lăng bước hai bước tới cạnh Thịnh Kiều.
Chờ công chuyện buổi sáng kết thúc, đã gần tới giữa trưa. Buổi chiều sẽ quay cảnh đầu tiên, đoàn người liên tục chiến đấu tại các trại ghi hình. Người phụ trách đã bắt đầu phát cơm hộp, đến lượt Lâm Doãn Đồng, Thịnh Kiều nói: “Đừng mà tiền bối, em đã đồng ý bao chị thức ăn ba tháng, chị chờ em một chút, suất ăn em đặt riêng cho chị sắp tới rồi!”
Điều phối viên nói: “Ấy chà, Tiểu Đồng đúng là có phúc ghê, còn được ăn riêng.”
Lâm Doãn Đồng: “…………”
Trợ lý tạm thời mà Đinh Giản thuê rất nhanh đã mang hộp cơm về, Thịnh Kiều tự mình đưa hộp cơm qua, cười tươi như hoa: “Tiền bối, đừng khách khí ạ.”
Cô ta mở ra, thịt kho tàu cà tím, cà tím nướng thịt.
Khoé miệng Lâm Doãn Đồng giần giật, hồi lâu bất động. Thịnh Kiều mềm yếu đáng thương nói: “Không hợp khẩu vị của tiền bối ạ? Vậy để em kêu trợ lý mua một phần mới về.”
Người của cả đoàn phim đều nhìn sang, Lâm Doãn Đồng không muốn vừa khởi động máy đã phải vác cái thanh danh bắt nạt vai chính, cười giả tạo: “Vất vả cho Tiểu Kiều rồi.”
Thịnh Kiều lúc này mới “thoải mái” nở nụ cười, còn quay đầu nói với người phụ trách: “Về sau không cần chuẩn bị cơm hộp cho tiền bối nữa, nhiều chi lãng phí lắm, có tôi ở đây, sẽ không để tiền bối bị đói đâu.”
Người phụ trách: “Tốt tốt.”
Lâm Doãn Đồng: “…………”
Hoắc Hi ngồi bên cạnh, vùi đầu ăn cơm, đôi mắt đang rũ tràn đầy ý cười.
Cơm nước xong xuôi, stylist của đoàn phim bắt đầu hoá trang cho các diễn viên chính, Thịnh Kiều mang theo mấy bộ trang phục riêng, đoàn phim cũng chuẩn bị một ít trang phục, đều phù hợp với hình tượng và phong cách lạnh lùng vô tình thanh cao trong phim của cô.
Lúc Thịnh Kiều còn đang trang điểm, bên ngoài đã bắt đầu quay. Đạo diễn thêm những yêu cầu diễn trong cảnh cần quay, sau khi thêm xong thì phải đi tới hiện trường toà án đã thuê từ sớm.
Lăn lộn hai tiếng, đoàn phim phái xe kéo cả đoàn đi.
Hiện trưởng quay phim ở toà án đều đã bố trí ổn thoả, rất nhiều cảnh sát hàng thật cũng đang ở đây, tích cực phối hợp làm diễn viên quần chúng. Cảnh này Thịnh Kiều mặc quần áo thường, còn Phó Tử Thanh đã thay đồng phục cảnh sát hình sự, trông chính trực vô cùng.
Lại nhìn Hoắc Hi, anh mặc comple hào hoa phong nhã, móc treo quần áo trời sinh mặc đồ tây lại càng khoe dáng người, đến cả cặp kính gọng vàng kia cũng lộ ra hơi thở cấm dục.
Đầu tiên họ quay phần cốt truyện của anh đã.
Trong cảnh tòa án, những vị thẩm phán ngồi phía trên đều là thẩm phán hàng thật, do tổ đạo diễn đặc biệt mời tới chỉ đạo. Giảng diễn xong, đạo diễn ngồi trở lại trước máy móc, thư ký trường quay đánh clapboard.
Máy quay zoom vào, Hoắc Hi lập tức vào trạng thái, khí thế của người thành thạo với pháp luật, cho dù biết rõ anh đang lợi dụng sơ hở nhưng lại không bắt được nhược điểm lập tức hiện ra.
Đây là lần đầu Thịnh Kiều tận mắt nhìn thấy anh đóng phim.
Không thể nói kỹ thuật diễn của anh thành thục lão luyện được, nhưng năm nào anh cũng có tiến bộ rất rõ ràng. Anh không phải diễn viên xuất thân chuyên nghiệp, bây giờ lại đang đi theo con đường của lưu lượng, một năm thì hết nửa năm anh đã dành để lên sân khấu.
Nhưng mỗi lần quay một bộ phim, kỹ thuật diễn của anh đều sẽ tiến bộ rất nhiều so với lần trước, chắc chắn anh phải tự thân nỗ lực rất nhiều. Chỉ riêng kĩ thuật diễn xuất của anh đã hơn đứt tất cả đám lưu lượng trong giới rồi.
Thịnh Kiều xem rất nhập tâm, cảnh này diễn hai lần là qua.
Sau đó cô liền nghe thấy đạo diễn gọi: “Tiểu Kiều đâu? Đến lượt cháu rồi.”
Cô vội chạy tới, sau đó đoàn người di chuyển ra ngoài tòa án nơi Phó Tử Thanh và nhóm cảnh sát diễn viên quần chúng liên quan đã chờ sẵn. Đạo diễn Vương cầm kịch bản nói mấy câu, cuối cùng chụp bả vai cô: “Đừng lo lắng.”
Cô gật gật đầu.
Từng người vào vị trí của mình, Hoắc Hi cũng đi tới, đứng đằng sau đạo diễn, khi ánh mắt hai người gặp nhau, anh tạo dáng tay “ok” với cô.
Clapboard đập vang một cái.
Thịnh Kiều chạy như bay đến từ xa, cả người đều là sự giận dữ lạnh lẽo, ba bước sải còn hai leo lên những bậc thang ở lối vào tòa án. Phó Tử Thanh theo sát đằng sau, túm chặt lấy cô: “Đội trưởng Nhiếp! Cô bình tĩnh một chút!”
Thịnh Kiều đột nhiên quay đầu lại, tóc vương qua khóe mắt, trong ánh mắt đều là sự lạnh lẽo: “Buông tay!”
“Đây là toà án! Đường đường là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cô gây rắc rối thì đẹp mặt à?!”
“Đẹp mặt hay không đẹp mặt thì hôm nay tôi cũng phải tới nhìn cái kẻ khốn nạn đội lốt người nối giáo cho giặc kia.”
“Bây giờ mới là sơ thẩm, chúng ta còn có thể chờ phúc thẩm. Gã luật sư kia khó đối phó lắm, không thể để hắn ta bắt được nhược điểm của chúng ta!”
Thịnh Kiều im lặng một lát, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, giọng điệu đã bớt căng thẳng hơn: “Tôi biết rồi, tôi sẽ có chừng mực, anh buông tay ra.”
Phó Tử Thanh nhíu mày, chần chờ buông tay cô ra.
Cô cong môi cười lạnh: “Tôi đi gặp hắn ta.”
Đạo diễn: “Cut.”
Một lần đã qua cảnh.
Ông quả thật rất bất ngờ, không ngờ kỹ thuật diễn xuất của Thịnh Kiều lại tốt hơn dự đoán của ông nhiều như vậy, hình tượng nhân vật Nhiếp Khuynh này được cô thể hiện không tệ chút nào. Nhân viên đoàn làm phim ở xung quanh cũng vậy, trước đây đều cảm thấy cô là bình hoa, cũng từng lén bàn tán, bây giờ quả thật là bị vả mặt.
Phó Tử Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, kinh ngạc cảm thán: “Nửa năm không gặp, kỹ thuật diễn của em có tiến bộ rất lớn đấy.”
Thịnh Kiều còn hơi ngại ngùng: “Thầy em dạy giỏi ạ.”
Phó Tử Thanh biết Mạnh Tinh Trầm dạy diễn xuất cho cô, hiểu rõ gật gật đầu.
Quay xong cảnh này, tiếp theo là mấy cảnh quay ở ngoài tòa án, Thịnh Kiều đều diễn một lần là qua, nụ cười trên mặt đạo diễn càng lúc càng tươi, không bao lâu sau điều phối viên đi tới nói: “Truyền thông được sắp xếp tới thăm ban sắp tới rồi ạ.”
Đạo diễn gật gật đầu, kết thúc cảnh diễn này, nói với Thịnh Kiều và Hoắc Hi: “Cảnh tiếp theo là cảnh diễn chung của hai đứa, chuẩn bị một chút nhé.”
Nội tâm Thịnh Kiều rơi lộp bộp một cái, vụng trộm hít một hơi thật sau.
Cảnh phối hợp đầu tiên với Hoắc Hi là ở hành lang bên ngoài phòng xử án.
Hoắc Hi đứng dựa vào tường, khuỷu tay của đạo diễn ấn trên cổ anh, đứng giảng diễn: “Như này này, tay để như này, phải tỏ ra là cháu phẫn nộ, nhưng là kiểu vừa tức giận vừa đàn áp ấy. Chờ nó đọc xong thoại, nó chọc giận cháu, rồi thế này nhé, bang.” Ông lại hỏi Hoắc Hi: “Đánh thật có được không?”
Hoắc Hi nói: “Được ạ.”
“Đánh bằng khuỷu tay nhé, góc độ này cũng tương đối dễ giả vờ, không cần dùng sức quả, đừng làm nó bị thương thật.”
Thịnh Kiều liên tục gật đầu.
Đạo diễn lui về sau máy móc.
Thịnh Kiều cúi đầu, còn đang hít sâu, Hoắc Hi thấp giọng nói: “Thả lỏng một chút, vừa rồi biểu hiện của em đều rất tốt, cứ làm theo cảm giác trước đây là được rồi.”
Cô gật đầu.
Cảnh diễn này quay cảnh hai người đang cãi vã đối chọi gay gắt, Nhiếp Khuynh đương nhiên không nói lại được luật sư miệng lưỡi trơn tru. Sau khi bị chọc giận cô không khống chế được cảm xúc tiêu cực, bèn ấn Hứa Lục Sinh lên tường.
Bản phân cảnh gõ xuống, đạo diễn hô: “Action!”
Hoắc Hi cong môi, mỉm cười như người thắng cuộc, dịu giọng nói: “Cảnh sát Nhiếp không còn việc gì khác thì Hứa mỗ liền đi trước.”
Anh xoay người định đi, Thịnh Kiều siết chặt hai nắm tay, cuối cùng không nhịn được, trở tay một cái túm anh nhấn lên tường. Đầu Hoắc Hi bị ấn trên vách tường, đập đánh cốp một tiếng.
Thịnh Kiều buông tay trong nháy mắt, suýt thì bật khóc: “Hoắc Hi, bị đập có đau không ạ? Có bị gì không anh?”
Đạo diễn: “Cut! Làm sao vậy? Bị đập đau à?”
Hoắc Hi giơ tay xoa xoa đầu, “Không sao đâu, cháu không đứng vững, diễn lại lần nữa ạ.”
Họ lại đứng vào vị trí, diễn lại.
Hoắc Hi: “Cảnh sát Nhiếp không còn việc gì khác thì Hứa mỗ liền đi trước.”
Thịnh Kiều, siết nắm tay, bắt, đè lại!
Đạo diễn: “Cut! Tiểu Kiều động tác của cháu không đúng rồi, quá nhẹ.”
Lại diễn lại.
Hoắc Hi: “Cảnh sát Nhiếp không còn việc gì khác thì Hứa mỗ liền đi trước.”
Thịnh Kiều, siết nắm tay, bắt, ấn anh lên vách tường.
Đạo diễn: “Cut! Tiểu Kiều cháu đừng có không dám xuống tay nữa, động tác phải sắc bén một chút dứt khoát một chút, diễn lại lần nữa!”
Hức.
Hoắc Hi nhẹ nhàng thở dài: “Anh bị va không đau đâu, em không phải sợ, không sao đâu.”
Cô cúi đầu, rầu rĩ vâng một tiếng.
Đạo diễn: “Chuẩn bị, Action!”
Hoắc Hi tiến vào trạng thái, nói xong lời thoại xoay người định đi, Thịnh Kiều đột nhiên buông hai nắm tay đang siết chặt, tiến lên một bước bắt lấy cánh tay anh, hung hăng nhấn anh lên tường.
Khuỷu tay cô để ở cổ anh, cô thoáng dùng sức, khiến cho anh hít thở không thông.
Hoắc Hi quay đầu nhìn cô, bị đối đãi như vậy, nhưng anh vẫn cười: “Đội trưởng Nhiếp, tôi khuyên cô tốt nhất không nên sử dụng bạo lực với một luật sư.”
Thịnh Kiều nghe ra sự uy hiếp trong lời anh, bước tiếp theo phải bạo lực đập anh.
Đạo diễn: “Cut! Tiểu Kiều ánh mắt của cháu sai rồi. Phẫn nộ đâu? Ghê tởm đâu? Chán ghét đâu? Những cảm xúc này đều không nhìn ra trong mắt cháu!”
Hức hức.
Làm sao cô có thể biểu lộ sự phẫn nộ, ghê tởm, chán ghét với người mà cô yêu thương đặt trong tim mình kia chứ?
Cảnh này quay qua quay lại, quay tái quay hồi, đạo diễn trước sau vẫn nói ánh mắt của cô không đúng, cuối cùng thở dài xua tay: “Thôi thôi, về sau quay bù, chuyển sang cảnh tiếp theo luôn đi. Nhớ rõ là dùng khuỷu tay, cứ đánh luôn đi.”
Hai người chuẩn bị xong tư thế, máy quay zoom vào.
Đạo diễn: “Action!”
Thịnh Kiều giơ mạnh khuỷu tay, đánh về phía gương mặt kia.
Đạo diễn: “Cut! Tiểu Kiều, cháu gãi ngứa cho nó đấy à? Có thể mạnh thêm tí không?”
Lặp lại, diễn lại, lại lặp lại, lại diễn lại.
“Tư thế không đúng.”
“Vẻ mặt không đúng.”
“Lực độ không đúng.”
Cứ diễn hỏng đi diễn hỏng lại, cảnh này không biết đã phải lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Nhân viên công tác ở hiện trường cũng mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, đạo diễn nuốt cơn giận nói, “Cuối cùng diễn thêm lần nữa!”
Thịnh Kiều đã mệt lả người. Ban đầu thì cô không xuống tay đánh Hoắc Hi được, về sau thì nhìn mặt anh cô không thể nào bày ra vẻ mặt ghê tởm phẫn nộ, đến bây giờ thì diễn hỏng hết lần này đến lần khác. Trong lòng cô vừa tức giận vừa áy náy, làm khổ người khác nãy giờ cũng chỉ tại mình hoàn toàn không tìm được trạng thái.
Đạo diễn lại hô “Action” lần nữa.
Cô cố duỗi thật mạnh, giơ khuỷu tay đánh lên, ai dè trượt chân, cả người cô cọ vào bả vai Hoắc Hi trượt về phía trước.
Hoắc Hi vội giữ chặt cô lại, đạo diễn ở bên cạnh gào tướng lên: “Cut!”
Ông sắp mở miệng mắng chửi tới nơi rồi.
Hoắc Hi lên tiếng trước ông, lạnh giọng răn dạy: “Thịnh Kiều rốt cuộc em có diễn được không?! Không diễn được thì đổi người!”
Đầu óc Thịnh Kiều đang quay mòng mòng, cô run lên vì bị anh quát, đại não trong trạng thái thiếu Oxy, nói ra một câu kinh thiên động địa.
“Chồng ơi anh đừng nóng mà, em diễn được!”
Hoắc Hi: “………………”
Đạo diễn: “?????”
Nhân viên công tác: “?????”
Truyền thông đã tới thăm ban: “?????”
Cả trường quay lặng ngắt như tờ.
Thịnh Kiều rốt cuộc nhận ra mình vừa hô cái gì: “……………………”
Vờ lờ, album hại người rồi!!!
Cô mua một ngàn bản digital album, cứ rảnh rỗi là mở di động ra xem. Album mới có phong cách cực kì sexy, tạo hình tóc ngắn của Hoắc Hi ngầu không biên giới, ngày nào cô cũng điên cuồng kêu thét chồng em đẹp trai quá trong lòng, rốt cuộc……
Lỡ miệng.