Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tiểu Bắc, thì ra ngươi thích rình coi ha”
“!!!” Ta một mình chìm đắm trong bể khổ và hối hận, bị thanh âm bất thình lình vang lên kia làm ta càng thêm sợ hãi, cương thân thể, lẳng lặng mà ngẩng đầu, chống lại ánh mắt kia của nam nhân. Ánh mắt hắn vẫn như lúc trước, thâm thúy mà nóng bỏng, khóe miệng mang theo một mạt cười tà, thấy vậy lòng ta đều sôi sục lên, nghĩ muốn giải thích cái kia, nhưng thanh âm cũng không phát ra được.
Lúc này, nam hài kia đã ăn mặc chỉnh tề mà đi ra “Bác sĩ…” Liếc ta một cái, nam hài liền đổi thái độ hướng sang hắn.
“Ta nhớ là đã nói ngươi đi ra ngoài, ngươi không hiểu sao?” Hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm ta, không thèm nhìn nam hài kia một cái, lạnh nhạt đuổi ‘khách’ đi. Nam hài oán giận liếc trừng mắt ta một cái (Vệ sĩ của Tiểu Bắc a.k.a Bối nhi: “Liếc cái chi? Bà kéo cái ‘tam giác ngược’ của cưng lên đầu cưng bây giờ. Liếc tình yêu của bà sao? Bà cho mày chết!”), liền chạy ra ngoài, còn dùng lực mà đóng sầm cánh cửa lại.
Nói thật, điều này làm cho lòng ta thoải mái không ít.
“Tốt lắm, bây giờ chỉ còn ngươi và ta. Có thể nói cho ta biết, ngươi đặc biệt đến tìm ta là vì chuyện gì? Hay là, ngươi không đến tìm ta, chỉ là đặc biệt rình coi một chút, thỏa mãn hứng thú đặc biệt yêu thích của ngươi?” (ông tưởng ai cũng như ông sao? ==”)
“Ta không có rình coi!” Cuối cùng cũng đã tìm được thanh âm của chính mình, nhanh chóng vì mình mà biện hộ.
“Oh, vậy mới vừa rồi ngươi làm gì vậy?”
“Ta… ta chỉ là không cẩn thận nên lỡ xem thôi! Ai bảo ngươi…” tại phòng làm việc mà làm chuyện này.
“Sau đó?”
“Ta đến đây là vì ảnh chụp! Ngươi không tuân theo quy tắc! Đem ta ăn khô mặt tẫn (= ăn sạch sành sanh =]]), rồi thừa cớ chạy trốn, … Đem ảnh chụp trả lại cho ta!”
“Ha hả! Ta không phải là không nghĩ cho ngươi, chỉ là…”
“Ngươi muốn thế nào?” Ta biết, sẽ không đơn giản như vậy đâu. Ta có chuẩn bị tâm lý, cái này thật là đại hỗn đản!
“Kỳ thật, ta không có ảnh chụp của ngươi!”
“…” Này có ý tứ gì?
“Ý của ta là… Nguyên bổn ta không có chụp hình ngươi. Chẳng phải lúc kia ngươi chưa từng xem qua ảnh chụp, phải không? Cái này ma, chỉ có thể nói, vốn là ngươi quá lo lắng rồi.” (bỉ nhân *oánh hội đồng*)
“Ngươi…” Hắn dĩ nhiên còn cười được! Rất gian xảo mà! Mà ta, thật sự rất buồn a…
“Ta? Ta làm sao?”
“A!” Ta không biết làm thế nào cả, thân thể bị ôm lấy, đảo mắt đã nhân tiện ngồi trên ghế của hắn, tình hình là ta đang ngồi trên đùi hắn, thật xấu hổ a! Ta hảo giãy dụa thân thể để hắn thả ta ra “Buông ta ra!”
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ hồi trước chúng ta cũng ‘thân mật khắng khít’ như thế này sao? Có chuyện gì đây?” (ta nên thêm vô thể loại truyện là ‘bỉ ổi vô liêm sĩ công’ ==’’). Hắn vô (liêm) sỉ mà cười, cánh tay đang ôm thân thể ta càng ngày càng siết lại.
“Ngươi… ngươi không nên quá phận!”
“Quá phận?” Nhưng ta lần nữa phản kháng, nhưng hắn không buông tha, ngược lại hành vi càng táo bạo hơn. “Chẳng phải trước kia chúng ta cũng đã từng làm qua chuyện quá phận rồi sao? Ngươi chỉ là như thế này…”
“Đừng!” Hắn giới trụ thân thể ta rồi tay kia bắt lấy hai cổ tay ta, tay còn lại thì dò xét vào bên trong áo sơ mi đơn độc của ta mà dao động, sờ theo đường thân thể ta rồi quay lại nhũ thủ mà chọc ghẹo, hung hăng mà nhéo một cái, sau đó chui vào khố đầu ta “Hoàn lại thế này…”
“A… không nên! Không nên!” Không cách nào ngăn lại hành động đùa bỡn thân thể của hắn, phân thân đang ở trong tay hắn mà vuốt ve dần dần ngẩng đầu, toàn thân bắt đầu nóng lên. Ta vô lực mà lắc lắc đầu, nghĩ mình và nam hài kia giống nhau, chỉ là hắn nhất thời cao hứng chơi đùa, trong thâm tâm bất đắc dĩ tràn ngập cảm giác không cam lòng, sống mũi cũng đã hơi cay cay, khó có thể kiềm chế mà khóc rống lên.
“Như thế nào lại khóc rồi, thật là quỷ nhỏ thích khóc mà, chưa đủ sao?” Hắn nhẹ nhàng liếm nước mắt của ta “Như vậy thì cho ngươi vui vẻ một chút nhé!”
“A… ư ư…” Ta cố nén lại cái khoái cảm mà hắn đem lại khi vuốt ve, không nghi rằng hắn đùa bỡn lần nữa “Tại… tại sao lại là …ta? Ngươi… ngươi chẳng phải… mới tìm được… nam hài kia sao? A… Y không được sao?”
“Bởi vì ngươi so với hắn cũng đáng yêu a!” Hắn quả nhiên trêu chọc rất nhiều người. Nhưng ta cũng bởi vì câu này, đặt xuống một rào cản tâm lý, nhưng sớm bị đánh bại, đem tinh dịch phóng thích trong tay hắn, còn rất nhiều tinh dịch cũng bị dính trong quần lót.
Hắn đưa tay ra, đưa lên miệng ta “Lại đây, đem thứ nhầy nhụa dơ bẩn này của ngươi liếm sạch sẽ!”
Ta chán ghét đưa đầu hướng sang chỗ khác, cỗ tay lập tức truyền đến một cỗ đau nhức. “Đừng!” Không nghĩ rằng là hắn sẽ lại biến ta thành vật chơi đùa, nhưng càng lúc hắn càng siết mạnh cỗ tay ta hơn, ta không thể không vươn đầu lưỡi mà liếm, cố nén mùi vị và cảm giác nhờn nhợt trong tinh dịch, đem chính mình ăn hết thứ kia. (câu cuối ta chem. ==’’)
“Tốt lắm, ngươi thông minh a, chúng ta nên xử lý những cái còn lại.” Hắn đem quần trong lẫn quần ngoài của ta nhẹ nhàng kéo xuống, đem quần lót ta đưa lên. “Mở miệng ra!” Biết hắn muốn làm cái gì, ta liền nhận mệnh mà nhắm mắt lại, theo mời làm theo. Hắn đã đem quần lót dính toàn tinh dịch của ta mà nhét vào miệng. (tôi hận anh!)
Sau đó, hắn dùng cà vạt của mình trói tay ta lại, lần nữa đè ta xuống bàn, cởi áo sơ mi ta ra, cũng dùng nó mà cột hai tay ta ở phía sau (kỹ thế tía ==’’), liền nhớ tới cái mông của ta, từ từ tách hai chân ta ra. Ta cứ như vậy, dùng đầu và vai đặt ở trên mặt bàn, còn mông thì được nhấc lên không trung, đem bộ vị bí ẩn của mình bày ra trước mắt hắn.
“Thật lâu không làm rồi, nơi này chắc chắn sẽ thật chặt.” Hắn thuận tiện tách 2 cánh mông của ta ra. Mặc dù hắn đã săm soi tiểu cúc hoa của ta đã nhiều lần, nhưng vừa thấy hắn nhìn chăm chú vào cúc huyệt, thân thể không khỏi căng thẳng. “Ha hả, nơi này của ngươi thẹn thùng kìa! Phồng ra hóp vào, là đang yêu cầu ta phải không? Vậy thì ta đây không khách khí rồi!”
“Đừng đừng đừng!” Cảm nhận được một cỗ nhiệt khí xâm nhập vào nơi nhu nộn kia, ngay sau đó liền truyền đến xúc cảm nóng ấm áp. Đầu lưỡi hắn liếm tiểu huyệt ta, vì hắn chỉ liếm ở phía ngoài cúc huyệt, khiến trong cơ thể nổi lên một trận tao động.
“Đừng nói vội, đừng nóng vội, ta rất nhanh sẽ tới a!” Nghe được tiếng ngăn kéo mở ra, tiếp theo là một mảnh lạnh hoạt, hắn dùng ngón tay cái ấn vào cửa tiểu huyệt ta, bảo ta thả lỏng, lấy ngón tay miễn cưỡng duỗi vào trong tiểu huyệt ta, dần dần tăng lên 4 ngón.
Đột nhiên ngón tay rút ra, kéo cơ thể ta về phía sau, một thanh đồng dài 1 tấc nóng bỏng đâm vào trong tiểu huyệt ta.
Ta bị ép đứng thẳng người, quỳ gối trên bàn, hắn rất nhanh mà di chuyển ra vào cái thứ nóng bỏng kia. Hắn bắt được 2 quả ‘đản’ (trứng) của ta, đem chúng nó bóp niết mạnh đến đau đớn.
Ta ô ô mà kêu, trừ lần đó ra, căn phòng chỉ còn nghe thấy thanh âm cái mông bị đánh kêu ‘ba ba’.
Mỗi lần hắn phóng thích đều phải tiêu tốn không dưới 40 phút đồng hồ trong thời gian đó, một tiếng là quá rồi! Như lần nay, gần một tiếng rồi, từ trên bàn đến trên ghế, ta ngã, ta ngửa, ta ngồi cũng chỉ để hắn thay đổi vài tư thế, nhưng là hắn vẫn đang tinh lực dư thừa, không có dấu hiệu dừng lại.
Lúc này, ta đem nửa người trên ngã trên bàn, phần eo dưới treo lơ lửng. Hắn hai tay vịnh mông ta, mãnh liệt mà đánh, bởi vì chiều cao chênh lệch, ta chỉ có thể cố hết sức dùng mũi chân mà ước lượng. (???)
Tiểu huyệt nguyên bổn nhỏ hẹp, lúc đầu mỗi lần theo hắn rút ra, bên trong thịt dường như cũng trở mình mà co lại, nhưng bây giờ đã trở nên xốp, không chút nào cố sức mà thu nạp bộ phận không đúng kích thước kia của hắn. (ý là cái ‘đại bổng’ quá to so với tiểu huyệt)
“Không!” Vai phải đột nhiên truyền đến trận đau nhức, ta hoài nghi nơi đó đã bị cắn đến chảy máu rồi, nhưng ý thức tưởng chừng như sắp hôn mê lại đột nhiên tỉnh táo minh mẫn. Phía sau động tác trừu sáp trở nên thong thả mà tăng lực lên, biểu thị sắp lần chạy nước rút cuối cùng. Sauk hi phía sau bị một trận trừu sáp tốc độ mãnh liệt, một cỗ nhiệt lưu rót vào sâu bên trong người ta.
“A…” Nội khố trong miệng bị rút ra, chúng ta hoàn lại chà xát hai bộ vị của mình, đây cũng là nguyên nhân khiến ta bắn ra trọc dịch. Cảm giác trong thân thể vẫn còn đại bộ phận cứng ngắc kia đang từ từ rút ra, nhưng sau đó liền có một vật khác thay thế đại bộ kia mạnh mẽ tiến vào.
Xúc cảm này ---- là quần lót của ta!!!