Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tê Tê Team
Cố Triều Sinh vừa mù mịt vừa bất lực, giơ siêu súng trong tay nhất thời không biết làm sao, cậu ta nói vào bộ đàm: “Đội trưởng, vừa rồi có tên mập chạy từ cống ngầm ra, sau đó anh ta bị cái gì đó kéo về…”
Nói xong lời cuối cùng, Cố Triều Sinh không khỏi thốt lên một tiếng “Ồ”.
Cậu ta nhìn nắp cống tối đen lộ ra một khe hở, chỉ cảm thấy bóng tối lộ ra từ khe hở vô cùng đáng sợ.
Năm nay Cố Triều Sinh 15 tuổi, thứ sợ nhất 15 năm nay chính là những thứ đi đôi với kinh dị tâm linh.
Người Vương Triều đều nghe thấy tiếng thổn thức của Cố Triều Sinh.
Cố Triều Sinh: “Đội trưởng, tên mập kia bị quái vật hang động ẩn mình trong bóng tối (Chú thích 1) bắt đi ạ?”
“…” Diệp Đường Đường cạn lời một lúc: “Xem ít phim kinh dị thôi.”
Cố Triều Sinh: “Có phải em cũng sẽ bị quái vật bắt đi như tên béo kia không? Chắc là béo quá nên mới bị quái vật bế đi đúng không? Em gầy yếu không có mấy lạng thịt, quái vật sẽ không khợp em đâu nhỉ!”
Ngoài Diệp Đường Đường, hai đội viên khác đều nhịn cười.
Diệp Đường Đường gần như ôm trán: “Đây là game sinh tồn, liên quan gì đến yếu tố kinh dị tâm linh.”
Cố Triều Sinh phản ứng lại, đúng vậy, game sinh tồn lấy đâu ra quái vật?
Cố Triều Sinh lập tức nói: “Vậy thì tên mập kia có đồng đội đó đội trưởng! Lúc ấy anh ta kẹt trong lỗ, có người kéo anh ta xuống rồi!”
…
Bàn Tử đập xuống đất, cảm thấy lưng đau nhức, may mà đây là trong game, dù có đau nữa cũng chỉ như bị búa đập thôi.
“Tại sao ở đó lại có người canh giữ ở đó… Đáng lẽ không bị phát hiện mới đúng!” Bàn Tử muốn xoa chỗ bị đau, nhưng mà béo quá nên vòng tay ra sau chẳng đụng nổi đến lưng.
Nguyên Tiểu Diệp buông tay ra, vững vàng nhảy từ thang xuống đất, nói với Bàn Tử: “Chúng ta đi lối khác.”
Người bên ngoài muốn đánh người bên trong đi ra là chuyện cực kỳ dễ dàng, có ngu mới ló mặt nhận thẳng đòn người kia đánh.
“Sao lại bị phát hiện nhỉ? Anh xem diễn đàn có thấy ai post bài vụ này đâu, cứ tưởng mỗi mình anh biết thôi chứ…”
Bàn Tử vẫn đang nói chuyện này.
“Giống như anh là nhân vật chính, tìm thấy bug (lỗi) duy nhất, từ đó uy danh truyền xa trong game, đi lên đỉnh cao của cuộc sống, khởi nghiệp thành lập công ty, cưới vợ giàu xinh chân dài.”
Nguyên Tiểu Diệp cắt ngang Bàn Tử: “Nhân vật chính đều rất tốt bụng nhé.”
“Thế thì còn ai ngoài anh nữa.” Bàn Tử bóp cái bụng lớn, ít cũng phải mấy kg thịt.
Bàn Tử lại chuyển tay qua ngực, nhéo nhéo: “Dáng người anh mlem lắm, rất đầy đặn, cúp C cũng nên.”
Nguyên Tiểu Diệp: “…” Phần ngực dưới bộ đồ rằn ri của cô là một đường thẳng song song với lưng.
Cầm thước kẻ lên đo, vẽ xuống một đường còn tạo được với mặt đất một góc vuông 90 độ đấy.
Nguyên Tiểu Diệp lặng lẽ xê dịch vị trí, nhấc chân đạp Bàn Tử, lại lập tức về chỗ cũ, nhìn thẳng vào bóng tối trước mặt.
“Đệt! Có cái gì đấy vừa đạp anh một cái!” Bàn Tử sợ nhảy dựng lên.
Nguyên Tiểu Diệp giọng điệu dửng dưng: “Vậy hả, thế thì chúng ta đi nhanh chút, tối om chẳng biết có cái gì nữa.”
Ngay từ đầu Bàn Tử đã cảm thấy cái cống thoát nước này thật đáng sợ, lúc này bị Nguyên Tiểu Diệp nói vậy càng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, anh ta bước nhanh, Nguyên Tiểu Diệp cũng bước nhanh theo.
Bàn Tử dẫn Nguyên Tiểu Diệp đi một con đường khác, vẫn là nắp cống tối như trước, lần này Bàn Tử không vội vàng ra ngoài.
Bàn Tử quay qua Nguyên Tiểu Diệp, mặc kệ mình không nhìn rõ đối phương, mở to hai mắt hỏi: “Bên ngoài có ai không?”
Nguyên Tiểu Diệp chậm rãi bò lên thang, nghiêng tai lắng nghe một lúc, lại bó xuống: “Có hai người, đè hơi thở nhẹ lắm.”
Bàn Tử điên thật rồi, sao mà cửa này cũng có người, cái cửa này nằm ở phía ngoài cùng của ngôi nhà, bị che khuất bởi bụi cây của một nhà vệ sinh lộ thiên, có lùm cây rậm rạp che chắn, bình thường hoàn toàn không ai phát hiện được.
Nhưng Bàn Tử tin Nguyên Tiểu Diệp, kỹ thuật cô biểu hiện ra khiến người ta phải tin phục, Bàn Tử nghĩ, Nguyên Tiểu Diệp nói bên ngoài có hai người thì chắc chắn là hai người.
Bàn Tử dẫn Nguyên Tiểu Diệp đi lối thứ ba mình đã đi qua.
Lối thứ ba là một con dốc, dốc thẳng xuống dưới mà không biết nó dẫn đến đâu.
“Đây là khe trượt rác, toàn bộ hành trình đi mất mười mấy giây, sau khi trượt xuống phải cẩn thận, sâu lắm đó, ngã vào là ngã sang kiếp sau luôn. Lần trước anh ngã chết rồi.”
Bàn Tử dặn dò xong xuôi, trông mong nhìn Nguyên Tiểu Diệp, chờ cô dẫn đầu đoàn đua.
Nếu Nguyên Tiểu Diệp ngã chết bên ngoài, anh ta sẽ trốn trong này vào bo cuối.
Nếu Nguyên Tiểu Diệp không ngã chết, anh ta có trượt chết cũng có người cứu —— nếu Nguyên Tiểu Diệp chịu cứu.
Nguyên Tiểu Diệp ngồi ở lối ra, “Một phút sau anh hẵng trượt.”
Nguyên Tiểu Diệp không muốn bị Bàn Tử đè chết.
Bàn Tử cười hê hê, Nguyên Tiểu Diệp vòng tay ôm ngực, trong tư thế bảo vệ lao ra!
Trong lối đi mấp mô ổ gà, thân thể Nguyên Tiểu Diệp không ngừng nhấp nhô, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mười giây, ánh sáng của thế giới bên ngoài đã xuất hiện trước mặt cô.
Đôi mắt nhìn bóng tối suốt, bỗng nhìn thấy ánh sáng cứ ngỡ mù luôn.
Nguyên Tiểu Diệp cảm nhận dưới người đột nhiên lơ lửng, cô sửng sốt dùng sức chân và eo để xoay người trên không một cách kỳ diệu.
Cố rơi được xuống mép hố, thiếu chút nữa thôi là rơi vào cái hố chất đống chất thải.
Một khẩu súng sau lưng cô rơi xuống, chỉ còn lại một khẩu Uzi tiểu liên và chảo thần thánh. Mắt Nguyên Tiểu Diệp đã thích nghi, thấy trong tầm mắt có một đôi giày đen đế trắng.
Đỉnh đầu cô truyền đến tiếng cười khẽ quen thuộc, Diệp Đường Đường cười cong hai mắt: “Trùng hợp thật Sương Diệp ha, không ngờ cô lại là đồng đội của Bàn Tử, hai người ghép đội à?”
Nguyên Tiểu Diệp không chút suy nghĩ, mò cái chảo bên hông, đánh mạnh về phía đầu gối Diệp Đường Đường, đánh cho hai chân anh mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước người cô.
Trong nháy mắt Diệp Đường Đường bị đánh, Nguyên Tiểu Diệp đã đứng dậy, nắm chặt cổ áo Diệp Đường Đường, cầm lấy súng.
Diệp Đường Đường chống súng trường vào lồng ngực Nguyên Tiểu Diệp, anh tưởng là mình đã khống chế được Nguyên Tiểu Diệp rồi, thở ra một hơi: “Tôi phát hiện cô không hề thân thiện chút nào.”
“Nói nhảm nhiều thế nhỉ, muốn đánh thì đánh, không đánh im mồm.” Nguyên Tiểu Diệp giơ cùi chỏ bổ vào mặt Diệp Đường Đường, cổ tay bổ xuống cổ tay Diệp Đường Đường.
Khớp xương nối bị thương, Diệp Đường Đường không cầm được súng, không thể uy hiếp Nguyên Tiểu Diệp được.
Nguyên Tiểu Diệp vừa định dùng súng lại bị Diệp Đường Đường ăn miếng trả miếng với động tác y sì, đánh rơi súng của cô.
Diệp Đường Đường đưa mu bàn tay lau đi máu trên mặt, anh chỉ thấy Sương Diệp bắn súng giỏi nên muốn đấu cùng thôi mà.
Diệp Đường Đường hơi hờn nha, anh thích chơi game cùng cao thủ, nhất là người có kỹ năng bắn tỉa giỏi hơn mình, lâu lắm rồi anh chưa gặp được đối thủ nào như vậy.
Giờ Sương Diệp hoàn toàn không để ý đến mình, Diệp Đường Đường không biết nên thế nào mới có thể thuyết phục Sương Diệp vào phòng luyện súng đấu vài ván với anh.
Lúc offline huấn luyện cùng đồng đội, Diệp Đường Đường vẫn nghĩ đến chuyện Sương Diệp KS* mạng trong tay mình.
(*) KS (Kill Stealing): Nói chung là cướp mạng trên giàn mướp =)))
Anh gọi newbie trong chiến đội vào game, không ngờ lại gặp được Sương Diệp.
Không đấu súng được thì cận chiến cũng không tệ.
Mặc dù anh là tay bắn tỉa nhưng không có nghĩa là cận chiến yếu.
Anh cũng luyện các chiêu cận chiến rồi mà.
Ánh mắt Diệp Đường Đường bình tĩnh, vừa bày tư thế đấu quyền thì Nguyên Tiểu Diệp nhảy lên một cái, cho đít chảo hôn lên mặt anh!
Khi đánh nhau mà còn làm màu múa lửa là chuyện ngây thơ nhất, Nguyên Tiểu Diệp lặng lẽ nhìn Diệp Đường Đường bị mình đánh tuôn hai hàng máu mũi, gương mặt tuấn tú còn đâu là thần thái.
Diệp Đường Đường bị chảo của Nguyên Tiểu Diệp đập đến váng đầu hoa mắt, anh không ngừng lùi lại, thanh máu hạ đến mức báo động, lùi lại đến tận ngã tư đường.
“Aaaa ——” Trong lối đi đột nhiên truyền đến tiếng hét ầm ĩ của Bàn Tử.
Bàn Tử lao khỏi lối đi bằng một đường parabol mê ly, trọng tải rắn chắc đụng vào Phi Diệp Đường Đường, thân thể bay lên lại hạ xuống, đặt mông ngồi trên người Diệp Đường Đường tiếp tục trượt về phía trước.
Thân hình nhỏ bé của Diệp Đường Đường hoàn toàn không hãm phanh được Bàn Tử!
Trọng lượng siêu cấp cộng với quán tính quá mức đáng sợ, Bàn Tử vọt thẳng tới trước lại đụng bay Nguyên Tiểu Diệp.
Nguyên Tiểu Diệp: “…”
Qua khoảng năm giây, hệ thống có tiếng nhắc nhở ——
“Bạn đã đánh bại đồng đội Sương Diệp bằng Nắm đấm.”
“Bạn đã đánh bạn người chơi Phỉ Lạc Nhuyễn Đường bằng Nắm đấm.”
Bàn Tử cảm thấy, bây giờ không phải đỉnh cao cuộc sống thì đâu?
——
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích 1 ở đây là Quái Vật Dưới Hang Sâu (Hang Quỷ) The Descent
Đường Đường cận chiến gà lắm (nhưng vẫn hồn nhiên), ảnh chỉ bắn tỉa giỏi nhất thôi, chấm hết.