Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 6: Chó mới ăn
Tần Lan cũng giải thích sơ tình hình hiện nay cho cô ấy nghe, dù giờ Trần Hân rời khỏi nơi này thì cũng sẽ lập tức bị người theo dõi.
Có lẽ còn sẽ bị coi như lợi thế để đe dọa cô, khiến cô giao đồ ra, không thì sẽ giết con tin!
Nếu cô biết thứ kia là cái gì thật, có lẽ đã giao ra để đổi lấy bình yên. Quan trọng là, cô thật sự không biết danh sách gen gì đó kia là thứ gì.
Cô và bố đều tốt nghiệp ngành y, nhưng Tần Lan cũng không biết rốt cuộc thì bố đang nghiên cứu cái gì.
"Tên kia nhìn gầy tong gầy teo, còn không bằng lính đánh thuê mà chị mời đến lúc trước nữa! Người ta có thể đánh gãy chín cục gạch chỉ với một quyền đó, anh ta làm được không?", Trần Hân bĩu môi tức giận nói: "Chị còn trả cho anh ta mấy trăm triệu một năm, số tiền kia cũng dễ kiếm ghê! Còn không bằng cho em, em sắp xếp cho chị hơn trăm cao thủ võ lâm, ngày ngày vây quanh chị! Ngầu biết bao nhiêu!"
Hiển nhiên, Trần Hân vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng trong chuyện lần này, chỉ cho rằng đối phương muốn một thứ gì đó mà thôi. Nhưng giờ đã bắt đầu đe dọa đến sự an toàn của bản thân rồi.
"Chị là người làm ăn! Trước giờ chỉ chú ý chất lượng, không bàn về số lượng. Nếu thật sự xảy ra chuyện, trăm người chưa chắc có ích bằng một mình anh ta!", Tần Lan nghiêm túc nói.
"Chị Lan à! Dù chị muốn tìm thì cũng không thể tìm một người mới ra tù mà phải không? Chị biết rõ người ta như nào không mà dám qua đêm ở đây, hai chúng ta lại trông như hoa như ngọc thế này, nếu anh ta muốn làm cái gì thì chẳng phải dễ như trở bàn tay à?"
Hai người liếc nhau một cái dường như đạt được một ý kiến thống nhất nào đó.
Dưới lầu.
Tần Lan cầm hợp đồng thỏa thuận đập lên bàn.
"Đây là cái gì?", Mạc Hiển vắt chân, cầm lên nhìn một lượt rồi hỏi.
"Không nhận ra sao! Thỏa thuận trong nhà đó!"
Trần Hân hai tay chống nạnh tức giận nói: "Ai biết tên biến thái chết tiệt nhà anh buổi tối có dậy trộm đồ lót của chúng tôi hay không!"
"Thứ nhất, tôi phải nói rõ một chút, tôi không phải biến thái. Tiếp theo, cô đã thấy biến thái nào trông đẹp trai như vậy chưa?", Mạc Hiển giang tay, bất đắc dĩ nói.
"Anh? Đẹp trai? Ha ha, đời này anh có tìm được bạn gái không còn chưa biết được ấy chứ!"
"..."
Mạc Hiển híp mắt, nhìn cô ấy với vẻ tiếc hận rồi lắc đầu.
Cô nói cô còn trẻ mà sao đầu óc lại có vấn đề vậy!
"Đọc thỏa thuận đi, không có vấn đề gì thì anh ký vô cái!", Tần Lan cầm một bản hợp đồng đặt lên bàn.
Ngó anh còn chẳng thèm ngó lấy một cái, dứt khoát ký tên mình vào cuối trang: "Được chưa!"
"Không đọc nội dung à? Tôi nói cho anh biết, nếu vi phạm một điều thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát đó!", Trần Hân chống nạnh nổi giận nói.
Mạc Hiển vắt chân lên bàn trà, lấy hộp thuốc từ trong túi ra đốt một đuối. Điếu thuốc kia đen tuyền, từ lõi đến khói đều là một màu đen, đến cả nơi sản xuất hay nhãn hiệu thông tin cũng không có.
"Tôi chỉ có một yêu cầu!", anh rít một hơi rồi nhả ra nói.
Hai cô gái liếc nhìn nhau một cái, chắc cũng bối rối, ở chung với hai cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc thì chẳng phải cũng nên trưng ra vẻ cầu còn không được sao?
Sao với anh ta lại trông như rất khó xử và gượng ép vậy!
Tần Lan cau mày trầm giọng hỏi: "Yêu cầu gì?"
"Tôi ở đây cũng được thôi, nhưng hai người các cô không thể thích tôi, càng không được nửa đêm lẻn vào phòng tôi! Dù sao một chàng trai ngây thơ như tôi ở chung với hai cô gái như sói đói các cô khiến tôi cảm thấy rất lo âu!", Mạc Hiển giang tay nói với vẻ mặt khó xử.
Phụt...
Hai cô gái đang uống nước trực tiếp phun ra.
Hay cho cái tên nhà anh!
"Mẹ nó, sao anh dám nói ra câu đó hả?", Trần Hân bịt miệng lại, cô ấy ho sặc sụa híp mắt gắt.
Anh chậm rãi đứng lên liếc đôi vớ trắng trên đùi Trần Hân, khẽ ho một tiếng nói: "Hừ, lấy cái đó để khảo sát tôi à? Ai mà chưa từng bị khảo sát như thế chứ! Lần sau đổi thứ khác vớ đen đi!"
"Đổi ông nội anh!"
Trần Hân tức muốn chết, Tần Lan lại ở bên cạnh cười trộm.
"Trời ơi, chị Lan, chị coi anh ta kìa! Tên kia lấy đâu ra sự tự tin ấy thế!"
Vẻ ngoài thì bình thường, ăn mặc cũng chẳng đặc sắc, tính cách nhạt nhẽo, đâu đâu cũng không có gì nổi trội, nhưng lúc nào cũng tỏ ra hết sức tự tin!
Tần Lan vỗ bả vai cô ấy, lấy hai ly mỳ trong ngăn kéo ra nói: "Được rồi, ăn cơm trước đã! Chị còn phải đi xử lý giấy tờ nữa!"
"Buổi tối các cô chỉ ăn cái này?", Mạc Hiển ghét bỏ hỏi.
Trần Hân lập tức ôm lấy hết đống đồ về phía mình đầy vẻ cảnh giác: "Muốn ăn thì tự mình đi mua!"
"Hừ! Cứ đợi mà xem, cái loại cuộc sống không lành mạnh như này, tôi đây không sống nổi! Ở trong nhà tù, ngày nào mà không có bốn món mặn một món canh thì tôi sẽ nổi giận đó!"
"Anh ngứa đòn như vậy, không có ai ở trong tù dạy cho anh một bài học hả!"
"Trước đây cũng có người hỏi tôi như vậy giống cô đó!"
"Sau đó thì sao?"
"Cỏ trên mộ còn cao hơn cả cô!"
"..."
Hai cô hoàn toàn không tin lời Mạc Hiển nói, nhà tù là nơi nào, người kiêu ngạo đến mấy đi vào xong đi ra cũng ngoan như chim cút.
Nhưng, điều này cũng không liên quan đến Mạc Hiển, người ta đi vào là để bị cải tạo, còn anh được mời vào để cải tạo người khác!
Sau đó, hai người nghe thấy trong phòng bếp truyền đến vang, xem ra đúng là đang bắt đầu nấu ăn. Nói thật, hai cô vào đây sống lâu như vậy nhưng đến cả phòng bếp cũng chưa từng dùng.
Thậm chí, cả cải cảm giác khói lửa kia cũng lâu rồi không cảm giác được.
"Anh ta biết nấu ăn thật ư!", Tần Lan kinh ngạc nhìn về phía phòng bếp.
Trần Hân lại xoay quanh ly mỳ của mình, nào là bỏ thêm trứng, lại thêm lòng: "Hừ! Thứ anh ta làm có thể ăn được à! Cho chó, chó cũng không ăn ấy chứ!"
"..."
Mười phút sau.
Mùi hương kia trực tiếp bay ra từ trong khe hở của phòng bếp, hai cô gái xinh đẹp đang hút mỳ thoáng chốc ngây người.
Chỉ thấy anh bưng một dĩa cải xào dầu hào rồi cà chua xào trứng, đậu phụ ma bà, bò xào, một chén canh ra, quả thật không thừa không thiếu đúng bốn món mặn một món canh!
Rõ ràng chỉ là mấy món ăn bình thường bên ngoài quán ăn lại khiến hai cô ngửi mà chảy nước miếng ròng ròng, mỳ ăn liền trong tay thoáng chốc trở nên nhạt nhẽo!
"Tôi ở trong phòng bếp mà còn nghe được tiếng nuốt nước miếng của mấy cô nữa!", Mạc Hiển ăn một miếng rồi cười xấu xa hỏi hai cô: "Ăn miếng không?"
"Hừ! Tôi đây có nghèo chết, đói chết cũng sẽ không ăn đồ ăn của anh. Ai biết anh có hạ độc trong đó không, sau đó lại đi trộm vớ đen của tôi!"
Mạc Hiển lấy một trăm đồng ra đặt trên bàn nói: "Cầm đi!"
"Làm gì?", Trần Hân khó hiểu hỏi anh.
"Còn trẻ mà đầu óc đã có vấn đề, đi trị đi!"
"Anh!"
Trần Hân tức giận quay đầu nhìn Tần Lan hầm hừ: "Chị Lan, chị coi anh ta kìa, chị giúp... Hừ? Chị Lan, chị đang làm gì đó!"
Tần Lan bên cạnh đã cầm đũa lên ăn lấy ăn để: "Ăn ngon! Mau đến ăn đi, tay nghề của người này cũng tốt ghê!"
"Em không ăn đâu! Ban nãy em còn nói, chó mới ăn!"
Nhưng mấy câu nói chắc như đinh đóng cột ấy thường chỉ chưa được ba giây.
Tay phải Trần Hân cầm đũa lên, tay trái cầm muỗng điên cuồng càn quét đồ ăn vào trong chén của mình, hoàn toàn chẳng thèm đoái hoài đến hình tượng thục nữ của mình.
"Gâu, gâu, gâu... Ngon ghê á!"
Chương 7: Đẹp trai đúng là một cái tội
Quả nhiên không thể tin được dù chỉ một dấu câu trong những lời người phụ nữ này nói.
Sáng sớm hôm sau.
Tần Lan và Trần Hân sống ở tầng trên, còn Mạc Hiển sống một mình ở tầng dưới, căn biệt thự dành cho một gia đình có tất cả bảy phòng, hiện tại ba người họ sống cũng khá rộng rãi.
Trước đây hai người họ đều đặt đồng hồ báo thức đến giờ mới dậy, nhưng hôm nay họ lại bị mùi hương thoang thoảng hấp dẫn phải thức dậy.
“Mùi gì thế?”, Trần Hân đeo bịt mắt đứng trên lan can tầng hai mơ màng nói.
Rõ là hai người vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh hẳn.
Tầng dưới.
Mạc Hiển từ trong bếp đi ra, bưng mấy cái đĩa đặt lên bàn ăn.
Một bữa sáng được đặt đầy trên bàn ăn, đĩa lớn đĩa nhỏ đều đủ cả, nào là bít tết, nào là mì Ý, nấm tùng nhung đều được đặt trên bàn theo trọng lượng của chúng.
Nhìn thấy cách bày trí bữa sáng, ngay cả Tần Lan cũng nuốt nước bọt.
“Ăn sáng thôi, ngây ra đó làm gì?”
Mạc Hiển móc ngón tay với tầng hai, cười nói.
Hai người vội đi xuống, kéo ghế ngồi xuống, Trần Hân cầm một cây nấm tùng đen cắn một miếng, vẻ mặt không thể tin nổi: “Đệch! Đúng là nấm tùng đen thật này! Một cái này có giá hơn hai trăm nghìn tệ, anh… lấy đâu ra nhiều thế?”
“Ơ? Cái này đắt lắm à? Trước kia tôi đều cho chó nhà mình ăn món này, hình như nó rất thích”, Mạc Hiển xòe tay ra khẽ cười nói: “Haizz, ra tù đúng là chẳng thú vị gì cả, tiêu chuẩn ăn cơm cũng giảm rồi”.
Hai người phụ nữ: “?”
Trần Hân thật sự muốn phun nước bọt vào mặt anh để “giúp” anh tỉnh táo lại.
Lẽ nào lúc ở trong tù tên này ăn sung sướng lắm à?
“Xí, nếu anh nấu bữa sáng như thế này mỗi ngày, bà đây có thể làm chó cho anh cưỡi!”, cô ấy hừ một tiếng, thậm chí lúc nói còn chống nạnh, ưỡn “tâm hồn” xinh đẹp ra khoe.
Nhưng Mạc Hiển chỉ liếc nhìn một cái rồi cười mỉa: “Không được”.
“Tại sao?”
“Muốn làm chó của tôi, cô vẫn còn thiếu tư cách lắm”.
“Mẹ kiếp, bà đây liều mạng với anh”.
“…”
Lần đầu thấy có người vừa ra tù lại có thể nói chuyện ngông nghênh như thế.
Cuối cùng vẫn Tần Lan lựa lời khuyên can mới kéo được Trần Hân về, cô gái này ăn mặc khá ít, lại chạy một vòng, quần áo rơi rớt dẫn nhưng lại không phát hiện, người ta nhìn thấy hết rồi.
“Nếu không phải nể tình anh nấu ăn ngon, bà đây đã đuổi anh ra ngoài từ lâu rồi”, Trần Hân tức đến mức thở hổn hển.
Nhưng Mạc Hiển lại vô cùng nho nhã dùng dao nĩa cắt thịt bò, bình thản nói: “Trẻ trâu!”
“Anh nói ai trẻ trâu hả?”
“Ai mặc SpongeBob thì người đó trẻ trâu”.
“Anh…”
Nghe thế Trần Hân vội vàng khép chân lại, bên trong chiếc váy ngủ cô ấy mặc không có quần bảo hộ, nói thế… anh ta nhìn thấy hết rồi?
Ăn cơm xong, Trần Hân đi học, cô ấy còn đang học năm tư, mặc dù không có lớp nhưng thi thoảng vẫn phải đến báo cáo.
Trong chiếc xe Porsche Panamera đi về phía tập đoàn Phong Hoa.
Tần Lan ném chìa khóa cho Mạc Hiển, còn mình thì ngồi vào ghế phụ: “Anh lái xe đi”.
“Này, cô xem mình là cô chủ thật đấy à? Bảo tôi lái xe, tôi dám lái, cô cũng có can đảm lên xe đấy”, Mạc Hiển nhún vai khẽ cười nói.
“Chú ý đỡ va đằng trước, vừa sửa xong đấy, đừng để bị đụng phải! Lái xe chậm lại”.
“Được rồi”.
“…”
Nói rồi cô ấy vừa thắt dây an toàn xong, bốn bánh chiếc Porsche bắt đầu chuyển động, sau đó lại kéo phanh tay lên, xe nhanh chóng phóng ra khỏi gara.
Như một con ngựa hoang đứt cương, hơi không kiểm soát được.
“Chậm một chút! Nhanh quá! Tôi không chịu được”.
Cửa sổ xe mở ra, gió thổi làm cho tóc Tần Lan tung bay cản trở tầm nhìn của cô ấy.
“Mới có 200 km/h thôi, tôi đã lái chậm lắm rồi”, Mạc Hiển ngồi ở một bên bất lực nói.
“Hai trăm? Tôi đi 50 km/h còn thấy sợ nữa kìa, chậm thôi”.
“50 km/h mà cô còn có thể làm hỏng đỡ va, cô đúng là nhân tài đấy”.
“…”
Ầm!
Anh điều chỉnh xe sang chế độ đua, từ lúc lên xe đến giờ tiếng hét của Tần Lan vang lên không ngừng.
“Chậm một chút! Chậm thôi, không được nữa rồi”.
“Anh lái nhanh quá! Tôi không chịu nổi…”
“Xin anh đấy, xin anh đấy! Lái chậm thôi, tôi… A!”
“…”
Tiếng hét này của cô ấy khiến mọi người hiểu lầm, nhưng chỉ 200 km/h cũng đã đủ chậm với Mạc Hiển rồi.
Đi với tốc độ chậm hơn thì anh thà đi bộ còn hơn.
Nửa tiếng sau.
Văn phòng chủ tịch tập đoàn Phong Hoa.
Tóc Tần Lan bị gió thổi làm cho rối tung lên, cô ấy đứng trước gương chỉnh sửa một lúc lâu mới quay lại trợn mắt với anh: “Tôi đang nghi ngờ anh vào tù là do lái xe quá nhanh, phải không?”
“Vậy thì không phải”.
“Vậy là tại sao?”
“Đẹp trai quá, gây ra phiền phức cấp quốc tế nên tôi tìm một nơi nhốt mình lại”.
“Tranh chấp quốc tế?”
“Mấy công chúa, phụ nữ quyền quý ở các nước châu Âu gì đó nhất quyết muốn yêu đương với tôi, phiền chết mất, có mấy nước suýt đánh nhau vì tôi”.
“…”
Khóe miệng cô ấy khẽ giật, e là đừng bảo rằng anh khoác lác nên bị người ta bắt!
Không chỉ cô ấy cảm thấy ngán ngẩm, đổi thành ai mà nghe xong cũng cảm thấy Mạc Hiển đang khoác lác cả thôi.
Chỉ có anh lặng lẳng lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên tin nhắn của một người phụ nữ.
“Anh yêu, em nhớ anh quá, anh trả lời em một tin đi, em tặng anh mười mỏ dầu”.
“Chỉ cần anh đồng ý, em lập tức bỏ thân phận người thừa kế hoàng gia này, bay đến bên cạnh anh”.
“Bố em đã đồng ý rồi, nếu anh cưới em thì sẽ truyền vương vị cho anh”.
Anh chỉ lạnh lùng nhắn lại một chữ… Cút!
Vì quá đẹp trai và quyến rũ nên anh gần như đã khiến vài nước ở châu Âu xảy ra xung đột, mặc dù nghe có vẻ hơi hoang đường nhưng đó là sự thật.
“Anh không nói khoác thì sẽ chết à?”, Tần Lan trợn mắt nhìn anh bực mình nói.
Sau đó lấy một bộ đồ vest trong tủ ra rồi đưa cho anh.
“Anh mau thay đồ rồi đi làm việc đi. Đừng quên, anh còn nợ nhà họ Tần bọn tôi hơn nghìn tỷ đấy”.
Mạc Hiển không nghĩ hơn nghìn tỷ tệ là chuyện lớn, lắc đầu cười mỉa: “Được, để tôi làm chủ tịch, hay sao? Tôi hứa sẽ tăng gấp đôi giá trị thị trường của cô trong vòng ba ngày”.
“Anh làm chủ tịch thì tôi phải làm gì? Đến bộ phận bảo vệ báo cáo đi, gần đây đang thiếu nhân viên bảo vệ. Ban ngày anh làm việc ở công ty, ban đêm làm vệ sĩ riêng cho tôi”.
“?”
Cả người anh đều ngơ ngác, thậm chí có cảm giác bị tức đến bật cười.
Đường đường là Tu La nhân gian, ra khỏi tù chỉ để chuyên đi bảo vệ một người phụ nữ cũng thôi đi, vậy mà giờ lại phải đi làm canh cửa cho một công ty?
Chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị người trong giới cười chê cho à.
Chương 8: Cô gái, cho cô cơ hội mà cô không dùng
"Tôi nói rồi, để tôi làm chủ tịch, trong vòng 3 ngày tôi có thể khiến giá trị thị trường của công ty cô tăng gấp bội!", Mạc Hiển nhìn gương mặt nghiêm túc của Tần Lan nói.
Nhưng Tần Lan lại gấp tập lài liệu trong tay vào một cách không kiên nhẫn:"Bây giờ tôi không có thời gian nói nhảm với anh! Mau xuống dưới báo danh đi, anh cho rằng bảo vệ của công ty tôi có thể vào một cách tùy tiện sao?"
Tập đoàn Phong Hoa là một trong mười doanh nghiệp lớn nhất Giang Châu, đừng nói là làm việc ở đây, cho dù là bên dọn vệ sinh đều phải có bằng đại học, bộ phận bảo vệ bắt buộc phải là sinh viên đại học năng khiếu và thể thao mới được!
Chứ không phải tuyển dụng mấy người già yếu bệnh tật đến đây sống qua ngày!
Mạc Hiển không rời đi ngay, mà từng bước ép sát đi về phía Tần Lan, hơn nữa đôi mắt của anh còn nhìn chằm chằm vào chỗ cổ áo.
"Anh muốn làm gì?"
Tần Lan nắm chặt cổ áo quát lớn.
Xiu!
Trong tay anh không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con dao nhỏ, trực tiếp cắt hai cúc áo chỗ cổ áo Tần Lan ra.
Bờ ngực xinh đẹp hiện ra trước mắt, nhưng Mạc Hiển không để ý phong cảnh trước mắt kia, mà chú ý vào hai cúc áo trong tay.
"Anh làm cái gì?"
Anh đưa ngón tay ra chặn lên môi Tần Lan: "Suỵt! Nhìn cho kỹ, đây là cái gì!"
Anh dùng lực bóp mạnh, ngay lập tức một ánh lửa nhỏ phát ra từ bên trong.
Thậm chí này bên trong cúc áo này còn có dây điện đan xen, Tần Lan thấy vậy lập tức kinh hãi nói: "Đây là...?"
"Máy nghe lén!"
"Máy nghe lén? Cúc áo nhỏ như vậy có thể đặt được máy nghe lén vào trong?"
"Ha ha, cô không tin thì có thể tìm một thám tử tư đến xem là biết! Cuộc sống hiện tại của cô, lớn như kinh doanh công ty, đến nhỏ như việc ăn mặc, ở đi lại, hẳn là đều đã bị người ta giám sát!"
"..."
Tối hôm qua trong phòng, nhân lúc hai cô gái ngủ, anh đã tìm ra chín máy nghe lén cỡ nhỏ, thật không ngờ tới trong văn phòng của cô ấy, vậy mà vẫn có!
Mười phút sau.
Một thám tử tư từ bên ngoài bước vào, sau khi xác định lại nhiều lần, mới gật đầu nói:"Đúng vậy! Là kỹ thuật nghe lén tiên tiến nhất bên Âu Mỹ, cái này phải dùng máy quét radar 3D mới có thể xác định, cô Tần chỗ cô có cao nhân à!"
"Cao nhân?", Tần Lan hơi cau mày, nghi ngờ quay đầu nhìn sang Mạc Hiển đang ngồi hút thuốc bên cửa sổ, trầm giọng nói:"Anh làm thế nào biết được trong cúc áo có giấu máy nghe lén?"
"Thứ đơn giản như thế, tôi liếc mắt một cái, là biết ngay có gì đó không đúng! Rất khó sao?"
Mạc Hiển buông lỏng tay cười lạnh nói.
Lời này rõ ràng là đè mặt của thám tử tư kia xuống đất cọ xát một trận.
Những người như bọn họ cần rất nhiều công cụ trợ giúp mới có thể tìm ra một cái, nhưng người ta chỉ dùng mắt nhìn qua, đã biết chỗ này có vấn đề.
Bên cạnh có người tài ba như vậy, còn mời thám tử tư đến, đây không phải rõ ràng là làm người ta khó xử sao?
Thám tử tư đi đến trước mặt anh cúi người thật sâu:"Khiến tiền bối chê cười rồi, tôi đi ngay! Tôi rời đi ngay đây!"
"Từ từ!"
Mạc Hiển đột nhiên đứng dậy, người đàn ông hơi sửng sốt, cẩn thận cúi đầu mỉm cười nói:"Tiền bối... Còn có chuyện gì sao?"
Người có thể dựa vào thính giác, dựa vào thị giác, một chiêu nhận ra ở đâu có máy nghe lén!
Anh đi đến trước mặt người đàn ông, rút chiếc bút máy treo trong túi áo ngực người đàn ông:"Thân là thám tử tư, mà bản thân cũng bị nghe lén thì lấy cái gì giúp người khác xử lý vấn đề?"
Quả nhiên, anh tháo chiếc bút máy kia, bên trong liền rơi ra mấy linh kiện rất nhỏ vẫn còn lóe sáng.
"Cái này..."
Mất hết cả mặt mũi rồi, ngay cả đồ trên người anh ta cũng bị người cùng nghề gắn máy nghe lén, điều này không khỏi làm cho người ta nghi ngờ năng lực của anh ta.
Tần Lan vốn còn muốn trả anh ta công đến đây, nhưng vị thám tử tư này đến một giây cũng không muốn ở lại, nhanh chóng chạy trối chết.
Đợi sau khi anh ta đi, Tần Lan lúc này mới nghiêm túc nhìn đánh giá anh từ trên xuống dưới:"Anh thật sự có thể dùng mắt nhìn, dùng tai nghe, biết chỗ nào có nghe lén khí?"
"Tai của tôi có thể nghe ra âm thanh dưới hai hz, bất kỳ âm thanh dòng điện nhỏ nào, cũng đều có thể cảm nhận được!" Mạc Hiển giải thích bằng giọng bình tĩnh, biểu cảm kia giống như đang dạy bạn nhỏ một cộng một bằng hai vậy.
"Không thể nào, dòng điện hai hz, người bình thường sao có thể làm được!"
Tần Lan như là nghe thấy một truyện cười hoang đường, liên tục lắc đầu.
Nhưng Mạc Hiển lại nhìn cô mỉm cười: "Cho nên cô đến bây giờ vẫn cho rằng tôi là người bình thường sao?"
Ánh mắt anh lạnh lùng, nhìn vào giống như rơi vào hang băng!
Vào lúc này Tần Lan mới lờ mờ cảm nhận được, người đàn ông này không tầm thường, nếu không ông nội cô cũng đã không phái anh đến bảo vệ mình.
"Được rồi, xuống dưới báo danh đi!", Tần Lan khoát tay áo nói.
Mạc Hiển vẻ mặt cạn lời:"Vẫn làm bảo vệ à?"
"Nếu không thì sao?"
"Hừ, cô gái! Cô như vậy thì sẽ đánh mất tôi đấy, đừng đến lúc đó khóc lóc sướt mướt đòi tôi cho cô cơ hội theo đuổi tôi!"
"Cút !!"
"..."
Mạc Hiển chỉ để lại một câu nói đó, liền xoay người đi ra ngoài cửa.
Mới đi ra không bao lâu, điện thoại Tần Lan vang lên, cô ấy lấy ra vừa nhìn chính là ông nội gọi đến.
Sau khi biết cô ấy đuổi Mạc Hiển xuống bộ phận bảo vệ, giọng ông lập tức cao lên mấy phần.
"Cháu điên rồi sao? Để anh ta làm bảo vệ? Cháu cháu cháu cháu... anh ta không tức giận chứ?". Ông cụ ở đầu dây bên kia vẻ mặt lo lắng nói.
Tần Lan hơi cau mày trầm giọng nói: "Ông nội, một người không có học lực, không bối cảnh, còn từng ngồi tù như anh ta, có thể vào công ty cháu, đã xem như nể mặt của ông rồi, anh ta... làm bảo vệ rất uất ức à?"
"Làm bảo vệ cũng tốt! Như vậy cậu ta không trả nổi tiền, thì sẽ phải vĩnh viễn ở lại nhà họ Tần chúng ta, ông nghe nói các cháu đã ở trong cùng một phòng rồi đúng không?"
"Ông nội, không phải như những gì ông nghĩ, chúng cháu chỉ là..."
"Không cần giải thích! Mau bắt lấy cậu ta, mau chóng mang thai con của cậu ta, tuyệt đối đừng để người khác cướp mất! Chỉ cần cậu ta có thể tiếp tục ở lại nhà họ Tần, ít nhất có thể vượng ba đời nhà họ Tần! Đây là điềm lành, cháu đừng có không biết tốt xấu!"
"..."
Nói xong, ông ấy ở đầu dây bên kia răn dạy quở mắng mấy câu xong liền cúp điện thoại, Tần Lan đến tận bây giờ vẫn có chút mờ mịt.
Vì sao ông nội cô ấy lại thích người này như vậy?
Không có tiền, không quyền, không gia thế, quan trọng là còn từng ngồi tù, làm giống như nhà họ Tần ngược lại còn phải nịnh bợ anh vậy.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, sau khi cúp điện thoại, Tần Lan trực tiếp tìm thấy một số điện thoại trong danh bạ, gọi đi.
"Giúp tôi điều tra một người! Tôi cần tất cả thông tin chi tiết về anh ta!"
Đầu bên kia truyền đến giọng nói quyến rũ gợi cảm của một cô gái xinh đẹp: "Bà chủ Tần, chỗ chúng tôi thu phí không rẻ đâu!"
"Điều tra cho tôi! Thậm chí cả anh ta từng thuê bao nhiêu phòng, ngủ với bao nhiêu cô gái, lần đầu tiên cho ai, tất cả những thông tin có thể tra được đều không được bỏ sót!"
"Chỉ cần trả tiền thích hợp, chuyện kiếp trước của anh ta, tôi cũng có thể tra ra cho cô!"
"..."
Chương 9: Đã từng là thiên tài
Mười phút sau.
Bên trong hộp thư điện tử của Tần Lan có mail gửi tới liên tục, sau đó lại có cuộc gọi liên tục gọi đến
“Tôi nói này bà chủ Tần, người mà cô muốn tôi đi điều tra, rốt cuộc là thần thánh phương nào thế hả?”. Giọng nói của cô gái ở bên kia điện thoại còn mang theo sự run rẩy nhè nhẹ.
Nghe thấy tiếng, cô ấy không hỏi hơi hơi cau mày lại: “Không điều tra ra được à?”
“Không, điều tra ra được! Cô có còn nhớ khoảng nhiều năm về trước, Giang Châu có một vị thần đồng không?”
“Thần đồng?”
Cô cố gắng nhớ lại, trong trí nhớ, hình như có một người như thế, kẻ mạnh vĩnh viễn sẽ luôn để ý đến những người mạnh hơn mình.
“Tám tuổi tham gia thi đại học, là thần đồng trúng tuyển Thanh Hoa ở thủ đô?”, Tần Lan đột nhiên hô lên.
“Xem ra là cô còn nhớ rõ!”
“Nói vớ vẩn, đương nhiên là tôi nhớ rõ! Lúc tôi huấn luyện trong đội thần đồng Olympic mà lại thua một đứa nghèo đến từ thị trấn! Cả đời này tôi cũng không thể quên được!”
Mỗi năm, thành phố Giang Châu đều sẽ tìm tòi ra những đứa trẻ thần đồng có thành tích ưu việt nổi trội, thiên phú dị bẩm, họ sẽ tổ chức một doanh trại huấn luyện thần đồng.
Năm đó Tần Lan chính là người xuất sắc nhất ở trong trại huấn luyện, nhưng như vậy thì đã sao, mỗi năm thi Olympic toán đều chỉ giành được hạng hai!
Cho dù cô ấy có nỗ lực đến như thế nào, đối phương vẫn luôn có thể đè trên đầu cô ấy, đây quả thực chính là bóng ma thời thơ ấu đó!
"Không thể nào có khả năng này… sao anh ta có thể là thần đồng thiên tài ở năm đó được!"
Tuy là ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu chấp nhận, điều này có thể giải thích tại sao Mạc Hiển lại luôn nhìn Tần Lan như một kẻ ngốc khi mình khoe vinh quang cả đời mình ở trước mặt.
Tám tuổi đã tham gia thi đại học, được phá lệ tuyển vào đại học ở thủ đô, chuyện này trực tiếp trở thành bóng tối bao phủ cả đời của Tần Lan.
Cho dù là sau khi mười hai tuổi, cô ấy được cử đi học vượt tại trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, thế nhưng ở trong lòng cô ấy, người kia trở ngại không thể vượt qua kia vẫn luôn tồn tại.
"Thế nhưng… hình như anh ta không đi đến thủ đô để học!"
Giọng nói của cô gái từ đầu bên kia điện thoại tràn đầy sự nghi ngờ, khó hiểu
"Hả? Không đi thủ đô? Vậy thì anh ta đi đâu?", Tần Lan vô cùng tò mò, hỏi.
"Năm mười tuổi, anh ta đã giải được bài toán số học huyền thoại do Cowarts của Mỹ để lại, chuyện này đã gây chấn động cả trong và ngoài quốc!"
"Thiên tài gây chấn động một thời ở năm đó, chính là anh ta sao?"
"..."
Tám tuổi đã được các trường đại học mời nhưng đều từ chối, hai năm sau lại giải được một bài toán số học kinh điển đã khiến cho Châu Âu phải nhức đầu hàng trăm năm, anh lại gây chấn động toàn cầu thêm một lần nữa!
Nhưng lần đó, tên của anh đã được giấu kín nên Tần Lan cũng không biết rằng, người đó chính là Mạc Hiển!
"Rồi sau đó thì sao?"
Đang lúc Tần Lan muốn tiếp tục tra hỏi tiếp thì cô gái ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên hoảng sợ nói: "Trời đất, rốt cuộc là cô Tần đang muốn điều tra người nào đấy, máy tính của tôi chỉ mới vào một giây đồng hồ đã bị hacker tấn công rồi! Chuyện sau đó của anh ta, tất cả thông tin đều bị sáu cái mật khẩu bảo vệ và mã hoá, sau khi xuất hiện cái giao diện này, trên đó hiện ra một câu thì sau đó sau máy tính trong văn phòng của tôi đều chết máy toàn bộ rồi!"
"Trên giao diện nói cái gì?"
"Cơ mật cấp SSSSS, bạn đã bị theo dõi!
"..."
Nói nhiều như vậy, Tần Lan cũng không rõ, cơ mật cấp 5S này rốt cuộc là có ý nghĩa gì, theo cô biết, cấp bậc bí mật tối cao ở chính phủ cũng chỉ có 3S.
Cơ mật cấp S bình thường thì chính là ông lớn chốn quân giới, hoặc là những doanh nhân khét tiếng, cũng có thể là nhân vật có thể uy hiếp đến an ninh quốc gia.
Loại người này chỉ cần giơ tay lên một cái cũng có thể khiến cho một quốc gia lâm vào cảnh tê liệt, cũng gần như được coi là cơ mật cấp S.
Thế nhưng, định nghĩa của Mạc Hiển đã đạt được xếp vào mức cao nhất trong cấp độ nguy hiểm trên thế giới, nhân vật như thế, cho dù là xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào thì đều được nguyên thủ quốc gia nơi đó tự mình tiếp đãi.
Tài nguyên ở trong tay có thể làm điên đảo một quốc gia, tiền tài ở trong tay ngang ngửa với một nước, cho nên người như vậy đi đến chỗ nào thì quan chức cấp cao ở nơi đó cũng đều phải nơm nớp lo sợ!
"Cô Tần, tôi không cần tiền của cô nữa, không có việc gì thì đừng đến tìm tôi! Có việc thì càng đừng tìm tôi!", cô gái ở đầu bên kia điện thoại vô cùng nôn nóng, nói.
"Ấy? Cô còn chưa nói rõ ràng mà, cái gì là cơ mật cấp SSSSS, không phải là anh ta mới vừa ra tù sao? Sao thân phận lại bảo mật đến như vậy?"
Tần Lan thảng thốt hỏi dồn người ở phía bên kia điện thoại, phía bên kia ngay lập tức ngắt cuộc gọi, thậm chí còn hoàn trả lại tiền.
Người này bị cái gì dọa mà ra nông nỗi này, đến cả tiền thù lao hàng triệu cũng không cần nữa?
"Chẳng lẽ là trùng tên với nhau?", cô ấy cúi đầu cẩn thận mà suy nghĩ.
Nhưng giây tiếp theo, Tần Lan lại lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của bản thân, trên đời này có rất nhiều người trùng tên với nhau, nhưng mà người này ở Giang Châu, còn trùng tên, là thiên tài tuyệt đỉnh thì chắc chắn không thể có người thứ hai!
Nếu Mạc Hiển thật sự là thiên tài kia, để anh ta đi làm bảo vệ không phải là sự sỉ nhục lớn nhất với anh ta sao?
Trong lúc này, trong thang máy đang đi xuống lầu.
Mạc Hiển đang xóa hàng trăm tin nhắn bên trong hộp thư, cứ chốc chốc lại vang lên ting ting ting, có ba tin nhắn được gửi đến nữa.
"Liên minh Châu Âu đầu tư vốn hai mươi tỷ đô, hy vọng có thể bàn bạc hợp tác với ngài một chút, hy vọng ngài Tu La có thể nể mặt chúng tôi!"
"Xin chào, chúng tôi là văn phòng chính phủ của Tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, nghe nói ngài đã ra tù, chúng tôi ra thù lao một trăm tỷ một năm, hy vọng có thể mời ngài đến đây để chỉ đạo công tác, hơn nữa còn sẽ chia hoa hồng và cổ quyền cho ngài!"
"Đây là hoàng thất Anh quốc, nghe nói ngài đã ra tù, chúng tôi muốn mời ngài đến tham dự buổi lễ của quốc vương mới nhậm chức, hằng năm sẽ được thưởng thù lao hậu hĩnh, hy vọng ngài Tu La sẽ cân nhắc!"
"..."
Nhìn đến đống thư mời được gửi đến liên tiếp, muốn anh đi làm cái này, mời anh đi làm cái kia, mỗi ngày Mạc Hiển đều xoá nhưng cũng không thể nào xóa hết được.
Anh đã chán ghét ân oán giang hồ, cũng chán ghét cái cuộc sống mỗi ngày đều phải giả ngầu tạo nét như thế.
Muốn sống cuộc sống của người bình thường mà sao lại khó đến như vậy?
Reng reng reng!
Trong lúc xoá tin nhắn, kết quả điện thoại lại kêu lên, điều quỷ dị chính là trên điện thoại chỉ hiển thị có người đang gọi đến, không hề có số, cũng không có địa chỉ.
Sau khi do dự vài giây, anh bước ra thang máy, nhấn nghe cuộc gọi.
"Ai?", Mạc Hiển cầm điện thoại, giọng nói lạnh như băng.
Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến một âm thanh mê hoặc đầy quyến rũ: "Tu La đại nhân thân mến, đã lâu không gặp, anh không nhớ người ta sao?"
"Rosa?"
Người phụ nữ này, người cũng như tên, xinh đẹp không ai sánh bằng, toàn thân lại đầy gai góc, tất cả những người đàn ông muốn đến gần cô ta còn chưa kịp thưởng thức sự mỹ miều kia thì đã bị ép khô không chừa gì cả, sau cùng, khi đã hết giá trị thì sẽ bị vứt đi.
Cô ta lấy việc chơi đùa với đàn ông làm thú vui của mình, bởi vì người này có năng lực thu thập tình báo cực xuất sắc, trước kia hai bên đã hợp tác vài lần.
Đã lâu rồi chưa liên lạc với nhau, thậm chí có cũng chỉ nói chuyện qua điện thoại, chưa từng gặp mặt nhau, Mạc Hiển cũng không biết là người được mệnh danh là Hoa Hồng Đỏ hủy diệt đàn ông này rốt cuộc là xinh đẹp đến mức độ nào!
"Xem ra ngài Tu La vẫn còn nhớ tới em!", Rosa ở đầu dây bên kia nở nụ cười hết sức quyến rũ nói.
Mạc Hiển không có thời gian để ở đây tán phét với người phụ nữ này, thế là dứt khoát nói: "Cô cũng biết rồi, tôi là người không thích dong dài! Đặc biệt là với phụ nữ! Đừng nghĩ rằng cô có chút nhan sắc thì có thể tiếp cận tôi!"
"Là thế này, gần đây, thế cục của Châu Âu tương đối bất ổn, có người ra giá một trăm tỷ đô trong một năm, chỉ cần ngài Tu La tọa trấn Châu Âu là được!", Rosa ở bên kia điện thoại tủm tỉm cười nói: "Có thể kiếm được tiền bằng cách nhẹ nhàng như thế, em thật sự rất là hâm mộ đó!"
"Một trăm tỷ? Ha ha, xem thường ai đấy! Với cái giá này hả, chó của ông nghe xong chắc lên cho hai vuốt rồi!"
Mạc Hiển hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: "Hơn nữa! Tôi đã tìm được việc rồi!"
"Ồ? Nói như thế, đãi ngộ của bên kia hẳn là còn tốt hơn so với bên này à!"
"Cũng tạm được!"
"Là làm cái gì?"
"Gác cổng, một tháng bốn nghìn!"
"Phụt!"
“...”
Chuyện này xém chút đã khiến cho Rosa ở đầu bên kia điện thoại hét ra tiếng.
Thay vì làm một công việc hàng trăm tỷ đô la, chỉ cần toạ trấn ở Châu Âu, thỉnh thoảng ra mặt hoà giải một chút mâu thuẫn giữa các quốc gia lớn, tránh cho bùng nổ xung đột vũ trang là được.
Đối với anh mà nói, chuyện này đơn giản giống như đang ăn cơm uống nước mà thôi!
Bởi vì lấy uy danh của Mạc Hiển, chỉ cần ở Châu Âu, mọi thế lực của các quốc gia khác cũng chỉ cần biết người ở Châu Âu là sẽ không một ai dám làm càn!
Đây là sự kính sợ đối với kẻ mạnh!
Thế nhưng Mạc Hiển lại cự tuyệt dứt khoát, cho dù anh không muốn đến Châu Âu để làm việc đi, với tư cách của anh, ít nhất cũng sẽ đến quân bộ cấp cao ở thủ đô để làm việc.
Thế nhưng, ở đây! Anh! Làm! Gác! Cổng!
Lúc này, trong một toà nhà ở một hòn đảo nhỏ vô danh.
Một người phụ nữ đang ngồi trước một căn biệt thự, tay trái cầm rượu vang đỏ, tay phải cầm điện thoại, giận đến run cả người.
Rất nhiều người có tiền có thế đã không còn giới hạn trong việc mua xe mua nhà, mà sẽ đi mua một hòn đảo, ở trên hòn đảo đó xây dựng biệt thự, thuê hàng chục hay hàng trăm người hầu, làm đảo chủ ở nơi thế ngoại đào viên kia!
"Dám cúp điện thoại của tôi!"
"Cả đời này, tôi chưa bao giờ bị đàn ông ngắt điện thoại!"
"Tra cho tôi! Tôi phải xem người được mọi người xưng là Tu La Mạc Hiển này rốt cuộc đang ở đâu?"
Chương 10: Sẽ mất đi tôi đấy!
"Tôi muốn nhìn xem xem, là người như thế nào mà lại có thể mời được Tu La đến làm việc!"
"..."
Trong lúc này, ở Giang Châu.
Tại bộ phận bảo vệ.
Một đám đàn ông to cao mặc ba lỗ, chân mang dép lào ngồi ở trong phòng đánh bài.
Bộ phận này tuy là bộ phận bị xem thường nhất trong tập đoàn, nhưng lại là bộ phận được ưu đãi cao và tự do nhất ở tập đoàn, chỉ cần ban ngày, cứ cách hai tiếng cử người đi khắp nơi nhìn xem mọi thứ hoạt động như thế nào là được.
Chủ yếu là đi quanh kho hàng, cửa lớn và cổng chính, còn có ký túc xá nữ... chỉ cần dạo đôi chút ở chỗ này, sau đó là đến giờ tan tầm, mỗi tháng năm hiểm một kim*, tăng ca thì còn có thêm được trợ cấp.
*năm hiểm một kim là chế độ dành cho người lao động với năm loại bảo hiểm: về hưu, chữa bệnh, tai nạn lao động, sinh sản, thất nghiệp, một kim là quyền lợi về nhà ở và các tài nguyên cho công nhân viên.
Nói không chừng, mức lương của nhân viên văn phòng cấp cao đang gõ bàn phím điên cuồng ở trên văn phòng còn không bằng được thu nhập của bảo vệ ở dưới này.
"Mẹ nó! Tôi nghe nói cái tên ngày hôm qua đã đánh chúng ta chính là họ hàng của chủ tịch à?"
"Sao tôi lại nghe nói là chồng chưa cưới của chủ tịch?"
"Hả? Sao tôi lại nghe nói là hai bọn họ đã kết hôn rồi, đến con cũng đã có đến mấy đứa rồi!"
"..."
"Rầm!"
Một người đàn ông đầu trọc, miệng ngậm thuốc lá tức giận giơ tay đập bàn, nói: "Ông mày đếch cần biết nó là ai, hôm qua chỉ là do tao không phản ứng kịp mà thôi! Nếu mà nó còn dám đến địa bàn này của tao nữa, ông mày sẽ cho nó ăn không hết được còn phải gói đem đi!"
Rầm!
Đúng lúc này, cửa lớn của phòng an ninh bị người dùng một chân đá văng ra.
"Là ai nói thế?"
Nhưng cả phòng không một ai dám hé răng nói nửa lời.
Chỉ có tên đàn ông đầu trọc ngậm thuốc lá này là đứng lên, phẫn nộ quát: "Mẹ nó, tao xem là ai…"
Vừa lúc xoay người lại, sắc mặt của người đàn ông trong nháy mắt đã thay đổi.
Mẹ nó!
Đây là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến thật à!
"Nghe nói, anh tìm tôi!", Mạc Hiển cúi đầu cười tủm tỉm nói.
Áp lực to lớn tràn ra căn phòng.
Trong lời nói lộ ra sự lạnh lùng như băng, nghe tiếng thôi đã có cảm giác không rét mà run.
Trong lúc Mạc Hiển đang từ từ đóng cửa lớn lại, người đàn ông đầu trọc sợ đến mức cả người đều khẽ run lên.
"Đừng đừng đừng! Đại ca, là tôi nói giỡn thôi! Tôi nói giỡn thôi, đại ca..."
Trong phòng chủ tịch.
Hiện tại Tần Lan vẫn còn đang khiếp sợ về thân phận của Mạc Hiển, cô ấy cho rằng ông nội chỉ tìm tới một tù nhân mới ra tù, không ngờ được người này thế mà lại là thiên tài có năng lực hơn cô ấy một bậc ở năm đó.
"Để anh làm bảo vệ, có phải là hơi lãng phí nhân tài không?"
Reng reng reng –--
Đúng lúc này, điện thoại ở trên bàn vang lên.
Cô ấy nhanh chóng cầm lấy điện thoại bàn, nghe máy,nhưng được vài giây thì lập tức đứng bật dậy, kinh hô: "Cái gì! Dược phẩm đã bị niêm phong! Được, tôi lập tức đến kho hàng đây!"
Từ lúc bố cô nghiên cứu ra bí mật trình tự gen của nhân loại, công ty này của cô ấy không có ngày nào là yên ổn cả.
Không có kẻ cố ý bỏ hàng cấm vào trong xe hàng thì là hàng hoá một khi đưa ra ngoài bị mất giữa chừng, rơi xuống sông, lật xe, bị thiêu hủy,... tóm lại gần đây đều không thể thuận lợi vận chuyển hàng đi.
Thậm chí là trong hai tháng vừa rồi, tập đoàn Phong Hoa đều lỗ lã, những người đó đang muốn ép cô ấy phải giao ra vật đó.
Tuy rằng Tần Lan thật sự không biết được đồ vật mà bố mình để lại rốt cuộc là thứ gì, để ở chỗ nào, nhưng cô ấy vẫn biết rõ là những người đó càng nổi điên thì càng chứng minh thứ này có tầm quan trọng vô cùng lớn!
Một khi tiết lộ ra ngoài, rất có khả năng sẽ khiến cho toàn cầu rung chuyển!
Kỹ thuật trường sinh này một khi có bước đột phá, nhân loại sẽ sinh sản vô tận, người giàu nắm giữ công nghệ và thao túng những người ở tầng lớp dưới, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bùng nổ mâu thuẫn.
Bên trong một tầng hầm nội bộ ở Giang Châu.
Chát!
Một người đàn ông trung niên tát mạnh vào mặt người thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh một cái.
"Đồ vô dụng, không phải mày nói với tao rằng cái thứ để nghe lén kia chính là phát minh mới nhất sao! Thế tại sao vẫn bị phát hiện?"
Trong ngày hôm qua, những thiết bị nghe lén đã được đặt xung quanh Tần Lan đều bị hư hao!
Chàng trai trẻ bị đè ở trên mặt đất một lúc mới từ từ đứng dậy: "Bên cạnh cô ta có cao thủ!"
"Một đám phế vật, vô dụng! Chỉ một người phụ nữ mà cũng không đối phó được, nuôi đám các người có lợi ích gì!"
"Tôi cho các người thêm một cơ hội, nếu thể thành công thì mẹ nó, đừng ai nghĩ mình có thể sống sót rời khỏi chỗ này!"
"..."
…
Tần Lan đi xuống lầu, trước khi chuẩn bị đến kho hàng, cô ấy lại liếc mắt đến phòng bảo vệ một cái theo bản năng.
Những người ở bộ phận bảo vệ này vừa hung ác vừa mạnh, hơn nữa ngày hôm qua, lúc Mạc Hiển đến đây thì nghe nói anh đã đánh bọn họ.
Lúc này anh đi vào, sẽ không bị đánh nhừ tử đó chứ?
Lúc cô ấy đi đến cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, chuyện tiếp theo lại khiến cho cô ấy phải kinh ngạc đến há hốc miệng.
Tất cả mọi người đều cởi trần ngồi xổm, hai chân đều đang run rẩy, nhưng lúc này lại không ai dám đứng dậy.
Lại nhìn sang Mạc Hiển, hai chân của anh đang gác lên lưng người đàn ông đầu trọc cơ bắp kia, người nọ quỳ mọp trước mặt anh.
Một tay bưng gạt tàn thuốc, một tay bưng ly trà!
Mạc Hiển cứ như thế mà tựa vào trên ghế, tay cầm tạp chí, giọng điệu bình tĩnh lại uy nghiêm: "Người thứ hai bên trái, lập tức hít đất hai mươi cái!"
Người này rõ ràng đều đã không thể chịu nổi nữa, hai tay đã bắt đầu run lên, thế nhưng vẫn cung kính mà cúi đầu nói: "Vâng…!"
"Không được, sao họ lại phải nghe lời anh? Mau đứng lên, tất cả đều đứng lên hết!"
Tần Lan đứng ở trong gió, hỗn loạn, hoang mang.
Bảo vệ của công ty dược phẩm đều phải đạt đến tiêu chuẩn nhất định, bọn họ đều là người biết võ, không ai thấp hơn một mét bảy, vào đây không bị bắt nạt là hay lắm rồi, hiện tại là sao đây?
"Đứng lên hết cho tôi!"
Tần Lan thấy không ai phản ứng thì lại hét lên.
Vẫn không có ai để ý đến, cô ấy lập tức tiến lên kéo người dậy, nhưng giây tiếp theo Mạc Hiển ho khan một cái, người nọ lập tức lại ngồi xổm xuống.
Lúc này đây, cô ấy mới hiểu được, trong chỉ ba mươi phút ngắn ngủi, tất cả bảo vệ đề răm rắp nghe theo lời anh rồi!
Thật là quá quắt!
Nếu để anh làm chủ tịch, chắc tốn một ngày thôi là đá cô ấy đi được rồi!
Tần Lan cẩn thận ngẫm lại, da đầu đều tê dại, tên này là ai, khủng bố đến mức khiến cho người ta giận sôi máu!
Quả nhiên, đã là thiên tài thì cho dù ở đâu, họ đều sẽ mang lại cảm giác coi thường chúng sinh, sự ưu việt vĩnh viễn không mất đi!
"Anh, bảo bọn họ đứng lên!", Tần Lan chỉ vào Mạc Hiển phẫn nộ quát: "Vừa đến ngày đầu tiên, ai cho anh bắt nạt đồng nghiệp!"
Mạc Hiển chậm rãi đặt chân xuống dưới, cười lạnh nói: "Cô gái! Chú ý thái độ khi nói chuyện của cô, cô nói như thế rất dễ mất tôi! Hơn nữa, ai nói với cô là tôi bắt nạt bọn họ?"
"..."
Tần Lan tức giận đến nỗi thở không ra hơi, ngực phập phồng không ngừng, hít thở sâu vài nhịp mới có thể bình tĩnh lại, cô ấy không ngờ bản thân đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn mà suốt ngày, từ sáng đến tối lại bị một tên vệ sĩ chọc giận đến nỗi mất hết bình tĩnh.
Năm đó, bản thân chưa thắng được tên này, không ngờ đến bây giờ vẫn bị đối phương chèn ép. Nếu điều này truyền ra ngoài, làm sao cô ấy còn có thể lãnh đạo nhân viên?
“Ai thèm thích anh chứ!”, Tần Lan tức đến nỗi liên tục giậm chân, chỉ vào anh nói; “Còn nói không bắt nạt bọn họ, tại sao ai cũng đứng tấn không chịu đứng dậy chứ? Thậm chí ngay cả lời của tôi, bọn họ cũng không nghe nữa!"
“Phụ nữ các cô thật là phiền toái! Bảo họ tự trả lời câu hỏi của cô đi!”