Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vốn dĩ Hàn Trọng Viễn sốt sắng muốn rời đi, nhìn thấy chữ viết của Mạnh Ân, lại ngồi xuống đọc mấy tờ giấy kia, còn càng đọc càng vui vẻ.
Hắn không nói rõ được cảm xúc mà mình dành cho Mạnh Ân. Trước giờ hắn vẫn luôn thích phụ nữ, lúc quen biết Mạnh Ân thì cũng đã bại liệt, thân thể chẳng còn chút phản ứng nào. Nhưng hắn biết, hắn không chấp nhận được chuyện Mạnh Ân gần gũi với người nào khác ngoài mình ra, thậm chí chỉ mong trói Mạnh Ân vào trên người mình mới yên lòng.
Nhưng hắn lại vô cùng bất an, không biết vì cớ gì Mạnh Ân lại thích hắn.
Lúc hắn nằm trong viện điều dưỡng suýt nữa thì bị kẻ khác thiêu chết, Mạnh Ân đột nhiên xuất hiện. Người nọ khoác một tấm chăn ướt tìm hắn, bọc hắn kín mít, không để hắn chịu chút tổn thương nào, bản thân lại bị cháy đến hoàn toàn đổi khác.
Khi ấy lo lắng Lịch Tiếu Tiếu và anh họ của hắn sẽ giở thủ đoạn hiểm độc nên Mạnh Ân chẳng dám đến bệnh viện mà chỉ đưa hắn tới trốn trong một căn nhà cũ nát. Về sau bọt nước trên người Mạnh Ân dần đỡ hơn, nhưng đã bị huỷ hoại nửa gương mặt, cháy hỏng cổ họng.
Với hắn, Mạnh Ân xuất hiện vô cùng kì lạ, thế nên hắn vẫn luôn không tin Mạnh Ân. Cho dù nhận ra tình cảm mà Mạnh Ân dành cho mình thì tóm lại vẫn cứ nghi thần nghi quỷ. Nhưng lúc này đây, hắn lại đọc được nhật kí của Mạnh Ân.
Trên mặt Hàn Trọng Viễn hiện lên nét cười có phần cứng nhắc, trong mắt đầy tràn ý vui, khiến hơi lạnh trên người hắn tan đi rất nhiều. Nhưng rất nhanh, hắn chợt thu lại tất thảy biểu tình, sau đó lấy trong người ra một chiếc điện thoại.
Ngày 21 tháng 3 năm 2003, hắn vừa mới khai giảng học kỳ cuối của lớp mười hai.
Hàn Trọng Viễn nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, biết bây giờ nếu không phải nằm mơ, thì chính là mình đã sống lại. Về phần sau khi sống lại, vì cớ gì lại trông thấy đồ đạc của Mạnh Ân…
Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn nhớ lại, thời hắn học Trung học, trong trường có rất nhiều người thích hắn. Lúc học lớp mười hai còn có cậu trai vì việc thích hắn bị người khác biết mà bỏ học… Khi ấy hắn gấp gáp thi Đại học, chuyện này lại gió yên biển lặng hết sức nhanh chóng nên đã quên mất bộ dáng và tên của người kia từ lâu. Chẳng lẽ, người kia thật sự là Mạnh Ân?
Không ngờ Mạnh Ân từ lúc mười sáu mười bảy đã bắt đầu thích hắn?
Kết luận này khiến Hàn Trọng Viễn mày nở tâm vui, Thẩm Hoà Thái lại vì dáng vẻ dị thường của hắn mà run nhẹ: “Hàn Trọng Viễn… Ông sao vậy?”
Thanh âm của Thẩm Hoà Thái khiến Hàn Trọng Viễn hồi thần. Bỗng nhiên nhớ lại trước đây, khi Thẩm Hoà Thái còn chưa trở mặt với hắn thì vẫn hay đem việc thời Trung học có cậu trai chết mê chết mệt hắn ra để trêu chọc. Nếu không phải thế, chỉ e hắn đã quên mất chuyện này từ lâu…
Thảo nào mà Mạnh Ân kể chuyện mình bỏ học Trung học, thần sắc lại hết sức kì quặc, thì ra là như vậy… Khi ấy hắn nghi ngờ Mạnh Ân lừa mình, còn nổi cơn tam bành. Hoá ra bản thân mình mới là người đã quên mất cậu…
“Hàn Trọng Viễn, dù có bị con trai thích thì cũng không sao hết, ông đừng quá…” Thẩm Hoà Thái nhìn nét mặt Hàn Trọng Viễn, trong nhất thời không nghĩ ra được từ nào để hình dung, bèn bảo, “Ông đừng buồn, các em gái thích ông còn nhiều hơn kìa.”
“Tôi đang vui.” Hàn Trọng Viễn sâu xa nhìn Thẩm Hoà Thái một cái, cầm mấy trang nhật kí và tờ giấy kia, cẩn thận bỏ vào chiếc cặp chéo của mình, sau đó xách cặp ra khỏi lớp học.
“Hàn Trọng Viễn, ông đi đâu? Cô giáo sắp đến rồi mà!” Thẩm Hoà Thái kêu lên, Hàn Trọng Viễn lại chẳng thèm ngoảnh lại.
Trước khi chết, Hàn Trọng Viễn đã rất lâu rất lâu không ra ngoài. Sáng tháng ba ánh Mặt Trời dù chẳng gay gắt, song vẫn khiến hắn có phần khó chịu mà nheo mắt lại. Nhưng lúc này đây hắn vẫn bất chấp tất cả mà chạy vụt ra ngoài. Bởi đã quá lâu không đi lại, hắn phải liên tục loạng choạng vài bước mới khống chế được hai chân của bản thân, sau đó vừa chạy vừa hồi ức những chuyện thời Trung học của mình.
Đáng tiếc hắn thật sự không nhớ được. Khi hắn còn trẻ lúc nào cũng có người thích, đối với việc có con trai thích mình không vui vẻ nhưng cũng chẳng chán ghét, cũng sẽ không mấy để bụng. Chỉ biết là về sau người nọ đã nghỉ học…
Đừng nói chuyện này hắn quên, mà ngay cả ngôi trường này, hắn cũng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Hàn Trọng Viễn còn đang phân vân thì bỗng nghe thấy cách đấy không xa, hình như có mấy người đang giằng co nhau. Vừa tới gần, hắn liền bắt gặp một gã đàn ông bụng phệ mặc đồ tây đeo dây chuyền vàng, đang kéo tay một cậu thiếu niên, vả cậu một cái tát, miệng thì hùng hùng hổ hổ: “Thằng súc sinh! Tao cho mày ăn cho mày học thế mà mày lại làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này! Hôm nay tao phải đánh chết mày để mày khỏi làm tao bẽ mặt! Tao nói cho mày biết, về sau tao không có thằng con như mày!”
Mới nhìn thì Hàn Trọng Viễn chỉ cảm thấy gã đàn ông tràn ngập phong cách nhà giàu mới nổi này và cậu thiếu niên gầy yếu mặc quần áo cũ nát, đang bị ông ta lôi kéo kia hoàn toàn chẳng giống bố con chút nào. Nhìn kĩ, lại cảm giác giận từ tận tim.
Tuy rằng thiếu niên kia khác xa so với Mạnh Ân sau khi trưởng thành, nhưng hắn thật sự đã quá quen thuộc với Mạnh Ân, mười lăm năm sớm chiều bầu bạn, dù cho Mạnh Ân có hoá thành tro hắn cũng nhận ra!
Thấy Mạnh Ân bị đánh đến sưng vù mặt, khoé miệng còn chảy tơ máu, trong khoảnh khắc, Hàn Trọng Viễn lại nhớ đến cảnh tượng Mạnh Ân bị Lịch Tiếu Tiếu đâm dao. Hắn xông lên túm lấy cổ áo gã đàn ông mập mạp kia, nhắm thẳng vào mặt đối phương một đấm. Sau khi đấm một cái cũng chưa bỏ qua, đẩy người nọ ngã vật ra đất, khuỵu gối xuống bụng ông ta, từng đấm từng đấm nện thẳng xuống: “Khốn kiếp, ông mà cũng dám đánh Mạnh Ân, tôi đánh chết ông!”
Nội tâm Hàn Trọng Viễn chất đống rất nhiều tâm sự, lúc này tất thảy đều trút hết trên người gã đàn ông mập mạp dưới thân. Đấm này nối tiếp đấm khác, ngay cả tay mình bị thương cũng chẳng đoái hoài.
“Mau dừng lại…” Hiệu trưởng trợn tròn mắt. Chuyện của Mạnh Ân truyền ra cũng chẳng có gì tốt đẹp với nhà trường. Bởi vậy sau khi đến trường, ông lập tức liên lạc với bố mẹ của Mạnh Ân, định bụng trò chuyện với họ, sau đó để Mạnh Ân chuyển trường. Nhưng ông lại chẳng ngờ, vừa mới gọi điện thoại xong thì bố của Mạnh Ân đã đến, còn bắt đầu đánh Mạnh Ân, khiến sự việc càng thêm ầm ĩ.
Chứng kiến tình huống này, ông lười chẳng buồn nghĩ đến chuyện chuyển trường nữa, còn định bụng cho Mạnh Ân trực tiếp nghỉ học luôn. Kết quả việc này còn chưa nói, không ngờ Hàn Trọng Viễn vẫn luôn làm rạng danh nhà trường cũng đến, lại còn đánh nhau với bố của Mạnh Ân!
Hiệu trưởng đến trường muộn nên không trông thấy nhật kí dán bên trong tủ kính, nhưng cũng nghe nói một ít, thậm chí trong tay ông còn có cuốn nhật kí hoàn chỉnh của Mạnh Ân mà người khác nộp lên, tất nhiên biết Mạnh Ân chỉ là yêu thầm Hàn Trọng Viễn chứ thực chất hai người chẳng có gì. Nhưng bộ dáng hiện tại của Hàn Trọng Viễn… Hai cái đứa này thật sự không có gì?
Hiệu trưởng chỉ là há hốc miệng, chứ cô giáo của Hàn Trọng Viễn thì cảm giác như mình đang gặp ma luôn. Trước giờ Hàn Trọng Viễn vẫn luôn xử sự rất chững chạc. Đừng nói đến đánh nhau, ngay cả đấu khẩu với người khác cũng rất ít thấy. Người trước mặt này thật sự là Hàn Trọng Viễn?
Người này rõ ràng chính là Hàn Trọng Viễn á! Chỉ là Hàn Trọng Viễn ngồi đè lên người khác đánh nhau, cô chưa từng nghĩ đời này mình có thể được chứng kiến.
“Bảo vệ, kéo người ra!” Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng phản ứng nhanh nhất.
Bảo vệ vội vã đi tới kéo Hàn Trọng Viễn đang đánh đến độ khiến người ta phải xin tha ra ngoài. Trước lúc họ định chạm vào mình, Hàn Trọng Viễn lại đứng dậy né tránh, ánh mắt mang theo chán ghét: “Đừng động vào tôi!”
Ánh mắt của Hàn Trọng Viễn tưởng như đang nhìn thứ gì dơ bẩn lắm, khiến hai bảo vệ bất giác nhìn lại quần áo của mình, sau khi phát hiện trên người mình đều sạch sẽ, bèn nổi cáu. Có điều chờ sau khi họ phát hiện ánh mắt Hàn Trọng Viễn nhìn gã đàn ông trung tuổi hùng hùng hổ hổ kia, lại lùi về sau một bước đồng thời cảm thấy may mắn – lúc nhìn họ, Hàn Trọng Viễn chỉ có chán ghét, mà lúc nhìn người dưới đất này… Loại ánh mắt khiến lòng người phát hoảng này là đang nhìn người chết đấy hả? Hay phải nói đây chính là ánh mắt của người chết?
“Ranh con, mày biết tao là ai không mà dám đánh tao?” Gương mặt của gã đàn ông trung niên lại “mập” thêm một vòng, càng thêm hợp cạ với thân người. Ông ta há miệng khạc ra hai chiếc răng cũng chẳng rõ là răng thật hay răng giả, hung dữ nhìn Hàn Trọng Viễn.
Hàn Trọng Viễn không quen dùng chân, một đấm nhắm thẳng xuống con mắt của ông ta, sau khi đánh ông ta đến lảo đảo mới giơ tay kéo về, lại để ông ta nằm sấp trên đất: “Thế ông biết tôi là ai không?”
“Mày là ai?” Mạnh Kiến Kim nằm sấp trên mặt đất chẳng dám ngo ngoe. Ông ta nghe con gái mình kể, thằng nhóc thối tha Mạnh Ân này ở trường làm ông ta mất mặt, mới vội vã đi đến. Vốn định dạy dỗ Mạnh Ân một trận rồi đưa về nhà, vừa lúc có thể tiết kiệm học phí của thằng nhóc này, không ngờ mới đánh Mạnh Ân vài cái bạt tai, bản thân lại bị người khác đánh.
“Hàn Trọng Viễn, trò không được đánh người!” Cô giáo của Hàn Trọng Viễn kêu lên, vừa nói vừa gọi điện cho mẹ của Hàn Trọng Viễn. Lúc nghỉ đông, bà chủ Tiền từng đưa cả nhà cô đi du lịch, đã nhờ cô chăm sóc tốt cho Hàn Trọng Viễn, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy… Nếu không phải mình gặp ma thì chẳng lẽ là đang nằm mơ? Hàn Trọng Viễn vẫn luôn được người khác tôn xưng là hoàng tử, sao bây giờ thoạt trông lại âm u, hơn nữa còn đánh người thế này?
“Hàn Trọng Viễn? Mày chính là người mà thằng nhóc khốn kiếp này để mắt? Mày mẹ nó…” Một loạt ô ngôn uế ngữ tuôn ra từ miệng của Mạnh Kiến Kim.
Hàn Trọng Viễn cho ông ta một đạp vào mặt, sau đó đi tới bên cạnh Mạnh Ân đang mờ mịt ngồi dưới đất, đưa tay định kéo Mạnh Ân: “Cậu không sao chứ?”
Mạnh Ân tránh né về phía sau: “Không… Không sao…” Từ trước đến nay những lúc bố cậu đánh cậu thì chẳng ai có thể che chở cho cậu, thế nên ban đầu cậu chỉ cho rằng chuyện Hàn Trọng Viễn cứu mình là mình đang mơ. Nhưng gương mặt đau rát lại cho cậu biết, tất thảy chuyện này đều là hiện thực…
Cậu cảm thấy Hàn Trọng Viễn không phải là người như vậy, lại không kìm được mà trong lòng mừng vui. Lúc nhìn thấy Hàn Trọng Viễn đánh bố mình, thậm chí còn nổi lên ảo tưởng không nên có, chỉ là ảo tưởng qua đi, lại thấy hoảng sợ.
Cậu như thế này, liệu Hàn Trọng Viễn có ghét cậu hay không? Hàn Trọng Viễn đánh bố của cậu, có phải thật ra là vì ghét cậu hay không?
Dẫu vừa mới đánh người thì đôi tay kia thoạt trông vẫn đẹp đẽ vô ngần như trước, ngón tay dài mảnh như bạch ngọc vậy, Mạnh Ân căn bản không dám đưa tay chạm vào.
Hàn Trọng Viễn thấy Mạnh Ân né tránh, nhất thời sắc mặt hoá âm u. Nắm tay Mạnh Ân rồi kéo lên, còn dùng tay ghì chặt hông cậu, ghim cậu lại bên người. Động tác chiếm hữu mười phần khiến khoé miệng những người xung quanh phải run rẩy.
Có thật là Mạnh Ân yêu thầm Hàn Trọng Viễn mà không phải Hàn Trọng Viễn yêu thầm Mạnh Ân không đấy?
Nhưng với Hàn Trọng Viễn, cứ cho là thích con trai, thì cũng không nên thích một người như vậy chứ?
Thành tích của Mạnh Ân chỉ có thể tính là trung bình, bộ dáng cũng bình thường, phong cách ăn mặc còn quê hết chỗ nói…
Hiệu trưởng ho khan một tiếng, rốt cuộc bảo: “Đừng náo loạn ngoài này nữa, vào trong cả đi!”