Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chung Phi bị anh ấy dọa đến mức đứng im tại chỗ, không dám nói thêm lời nào.
“Điều đó có nghĩa là, cô gái mà A Viện muốn cứu năm đó, cũng đã c.h.ế.t rồi.”
Câu nói cuối cùng của Trình Ngọc thốt ra rất nhẹ, giống như một chiếc lông vũ bay bổng, nhưng lại như một hòn đá nặng nề đập vào lồng n.g.ự.c tất cả mọi người.
Trình Ngọc hít một hơi thật sâu, nói với Hứa Diệp bên cạnh: “Giam cô ấy lại.”
Nhìn Chung Phi bị Hứa Diệp kéo đi, Trình Ngọc tiến lên túm lấy cằm Lâm Duyệt Đức, đổ hai túi bột thuốc vào miệng cô ta, rồi ép cô ta uống thật nhiều nước.
Vì phản kháng dữ dội nên quần áo trên người Lâm Duyệt Đức bắt đầu xộc xệch.
Bị đổ hai túi thuốc vào miệng, ánh mắt Lâm Duyệt Đức dần trở nên mơ hồ, ngay cả lời nói cũng bắt đầu trở nên điên dại.
“Trình Ngọc, cho dù anh làm những chuyện này thì đã sao, anh có nhận ra Khương Viện mất ba tháng cai nghiện không? Vào lúc Khương Viện cần anh nhất, anh có xuất hiện không? Chính anh mới là người mang đến tuyệt vọng cho Khương Viện!”
Trình Ngọc cởi trói cho Lâm Duyệt Đức, túm tóc cô ta ép cô ta đứng dậy.
Dược tính trong người Lâm Duyệt Đức đã bắt đầu phát tác, thậm chí còn bắt đầu vô thức dựa dẫm vào người Trình Ngọc.
Trình Ngọc ghê tởm né tránh, tay nắm lấy tay Lâm Duyệt Đức không ngừng run rẩy: “Tại sao cô ấy lại nghiện ma túy?”
Lâm Duyệt Đức tỉnh táo lại một chút, sau đó lập tức trở nên đờ đẫn: “Cô ta đáng đời! Cô ta tưởng mình là cái thá gì, còn nói là sẽ mang bằng chứng đến đồn cảnh sát, sau khi phê thuốc sao không nói nữa?”
Trình Ngọc lấy một chiếc camera livestream từ bên cạnh, bắt đầu kéo Lâm Duyệt Đức đi ra ngoài.
“Ha ha ha ha, Trình Ngọc, chắc anh không biết cô ta lẳng lơ đến mức nào đâu. Ngày ngày giả vờ thanh cao, lo chuyện bao đồng, tưởng mình có thể một tay che trời trong giới giải trí sao?”
“Phá hỏng kế hoạch lựa chọn ban đầu, cô gái nhỏ mới vào nghề không có tiền không có bối cảnh, bảo vệ cái gì chứ. Hay là chỉ có mình cô ta là người tốt, thanh cao cái gì chứ.”
“Cô ta càng tỏ ra thanh cao, tôi càng muốn kéo cô ta xuống. Cô ta tưởng tự tử vào ngày nhận giải là có thể gây chú ý sao? Mang tiếng tự tử vì chứng rối loạn lưỡng cực suốt mười năm, ha ha ha ha.”
Thần trí của Lâm Duyệt Đức càng ngày càng mơ hồ, lời nói ra càng thêm ngông cuồng.
“Trình Ngọc, anh có biết lúc tôi ép cô ta uống thuốc, dáng vẻ vùng vẫy của cô ta đẹp lắm không, khiến người ta nhịn không được muốn giẫm lên một cái. Anh chưa từng thấy cô ta như vậy thật sự rất đáng tiếc.”
Trình Ngọc kéo lê cô ta, trên đường đi có không ít chướng ngại vật, nhưng Trình Ngọc đều không hề né tránh, để lưng Lâm Duyệt Đức va chạm với từng chướng ngại vật trên mặt đất.
Cuối cùng, Trình Ngọc kéo Lâm Duyệt Đức đến trước cửa một căn phòng, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lâm Duyệt Đức:
“Ban đầu căn phòng này là dành cho những người đàn ông đó, bây giờ xem ra để dành cho cô mới thích hợp.”
Chỉ thấy Trình Ngọc thở hổn hển vì giận dữ, túm lấy tóc Lâm Nguyệt Đức rồi nói: “Dù sao trong mắt tôi, cô cũng chẳng phải con người, nên có bị đưa vào bụng súc vật cũng không thiệt thòi gì.”
Nói xong liền mở cửa phòng, bên trong là mười hai con ch.ó đực đã bị bỏ đói ba ngày.
Dù vừa mới bị ép uống một lượng lớn thuốc nhưng vào lúc này Lâm Duyệt Đức vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Cô ta như một con mèo hoang bị chọc giận, tứ chi điên cuồng vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự khống chế của Trình Ngọc, nhưng tất cả đều vô ích.
Trước sức mạnh dành ưu thế của Trình Ngọc, sự giãy giụa của cô ta chỉ khiến bản thân càng thêm thảm hại.
Trình Ngọc ném cô ta vào trong, để lại một chiếc camera rồi đóng cửa lại.
Sau đó, tiếng la hét thảm thiết của Lâm Duyệt Đức và tiếng chó cắn xé vang vọng khắp mọi ngóc ngách.
Những khán giả đang ở hội trường cũng bị ép buộc phải xem.
Trình Ngọc trở lại hội trường, cả người gần như đã phát điên.
Anh ấy cầm con d.a.o trong tay bắt đầu lần lượt thiến những người xuất hiện trong video lúc nãy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");