Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy rằng quá trình tốn nhiều thời gian nhưng kết quả cũng coi như tạm chấp nhận.
Sau khi tháo bỏ y phục, Chiêu Nghị liền tiến vào phòng tắm nhỏ trong tư phòng tẩy rửa thân thể.
Mộ Tiểu Tình vốn phải theo bên cạnh hầu hạ, nhưng xét thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giống như muốn bùng cháy, Chiêu Nghị có lòng tốt bảo nàng không cần tiến vào.
Một mình một người ngồi đợi bên giường, Mộ Tiểu Tình nhìn ánh nến lay lắt đã cháy quá nửa, đột nhiên không thể suy nghĩ điều gì nữa, cứ một mực căng thẳng chờ đợi.
Ngay cả Chiêu Nghị tắm xong thay một thân áo lụa bạch đi tới bên cạnh cũng không phát giác.
“Hoàng hậu, trẫm mệt mỏi”
Lên tiếng nhắc nhở, không rõ là lần thứ bao nhiêu trong tối nay, Chiêu Nghị cảm thấy vô hạn bất đắc dĩ.
Nhìn nữ nhân nọ vốn đang thất thần vì lời nhắc của hắn mà giật mình thon thót, hai má anh đào nhuộm sắc hồng kiều diễm, Chiêu Nghị khiêu mi, tựa như có một dòng suối mát lành chảy trong thân thể.
Mộ Tiểu Tình hồi thần liền vội vàng đứng lên để Hoàng thượng trèo vào, rồi chậm rì rì đi tới cắt đi ngọn lửa nhỏ, cả tư phòng thoáng chốc chìm trong bóng tối.
Nàng đứng một lúc cho quen với ánh sáng mờ trong phòng, nhìn rõ rồi mới đi đến bên giường.
Chiêu Nghị nằm đúng tư thế ngửa mặt duỗi chân hai tay đặt ở bụng, điềm nhiên chiếm lấy một vị trí trên chiếc giường nhỏ của Mộ Tiểu Tình.
Ánh đèn tắt đã một lúc vẫn không thấy nàng có động tĩnh, hắn liền hé mắt, rồi lại vô cùng hoảng hốt phát hiện nữ nhân xõa tóc vẻ mặt phẫn uất đứng bên cạnh giường.
Chiêu Nghị hắn hai tay nhuốm máu tươi bao người đương nhiên không phải dạng nghi thần nghi quỷ mà yếu tim sợ hãi gì, nhưng giữa đêm thinh lặng lúc mà cả thân lẫn tâm đều thả lỏng trong cái không khí thơm mùi mật ngọt này, lúc mà hắn còn đang thoải mái đợi chờ nhuyễn ngọc ôn hương chui vào lòng này, một nữ nhân như âm hồn đứng cạnh giường xác thực khiến hắn dựng tóc gáy.
Hút một ngụm khí lạnh, Chiêu Nghị nhìn rõ nữ nhân này liền hận đến nghiến răng, nói: “Hoàng hậu! Nửa đêm không nghỉ ngơi lại muốn chơi trò hù dọa trẫm? Có phải cho rằng Thái hậu chống lưng trẫm liền không dám làm gì nàng?”
Hắn tức giận là thật, nhưng Mộ Tiểu Tình không giống trong quá khứ tỏ ra sợ hãi, ngược lại bày tỏ thái độ ta đây cảm thấy vô cùng bi phẫn, nhỏ giọng ca thán: “Bệ hạ, người đang nằm chỗ của thần thiếp”.
Nữ quan đã căn dặn nàng nhiều lần khi cùng Hoàng thượng đồng sàng nhất định phải nằm bên ngoài để Hoàng thượng nằm bên trong, nửa đêm nếu Hoàng thượng có cần gì còn tiện bề hầu hạ.
Mộ Tiểu Tình cũng là vô tình đem quy định kỳ lạ này ghi nhớ trong đầu, đột nhiên trở lại giường thấy Hoàng thượng chiếm vị trí bên ngoài, khiến nàng không biết phải làm sao.
Chiêu Nghị nhíu mày, lờ mờ nhớ tới quả thực có quy định như vậy, chỉ là hắn quanh năm chinh chiến sa trường, nửa đêm có sự vụ cũng phải nhanh chóng giải quyết, thế nên việc nằm bên ngoài đã trở thành thói quen.
Mộ Tiểu Tình lần đầu thị tẩm, vả lại đối với chuyện thị tẩm trước nay chưa từng có ý học hỏi kinh nghiệm từ các phi tần khác, không biết cũng là lẽ đương nhiên.
“Buổi sáng trẫm thức dậy rất sớm, không muốn ảnh hưởng giấc ngủ của Hoàng hậu”, Chiêu Nghị trầm giọng nói, ngụ ý không phải hắn nằm nhầm mà là yêu thích vị trí này, thỉnh nàng không cần tiếp tục tranh giành với hắn.
Thế nhưng Mộ Tiểu Tình dù sao cũng không thân thiết với trượng phu của nàng, nên không thể bày ra một bộ thấu hiểu ái nhân, cái gọi là hàm ý trong câu nói kia nàng không hiểu, cho rằng Hoàng thượng nhắc nhở nàng không làm tròn chức trách chủ mẫu, ngày ngày ngủ nướng.
Mộ Tiểu Tình oan ức lên tiếng.
“ Hoàng thượng… thần thiếp nhất định có thể tỉnh dậy trước người, giúp người chuẩn bị triều phục”, nhất định ra dáng chủ mẫu.
Chiêu Nghị thực hết nói nổi, liền mặc kệ nàng ở bên cạnh làm rộn, thả lỏng người nhắm mắt, lần nữa trở về bộ dáng nghỉ ngơi nghiêm chỉnh.
Đương nhiên không có động tác dịch người chừa chỗ cho nàng.
Mộ Tiểu Tình đợi hồi lâu, cuối cùng cam chịu chui vào nằm ở bên trong.
Bên ngoài có tiếng gió liu riu thổi, Mộ Tiểu Tình cả người dấu ở trong chăn.
Bình thường nàng một mình một người nằm chăn này thấy rất tốt, không rõ vì sao đêm nay có thêm một người, trong chăn liền nóng hầm hập, hun đến thân thể nàng đọng một lớp mồ hôi mỏng.
Mộ Tiểu Tình hơi vén chăn muốn hưởng tí gió mát, ai ngờ nàng vừa động người bên cạnh cũng động.
Chiêu Nghị mắt vẫn nhắm, dáng người vẫn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, chỉ hơi trầm giọng nhắc nhở.
“Hoàng hậu, đạp chăn sẽ cảm lạnh”.
“Nhưng mà thiếp rất nóng”
“Nhắm mắt lại đừng nghĩ linh tinh nữa thì sẽ mát ngay thôi”
Mộ Tiểu Tình nghẹn lời, nàng mới không nghĩ linh tinh, hắn vừa nói nàng liền có chút nghĩ linh tinh.
Mộ Tiểu Tình tuy rằng chưa tự mình trải qua, nhưng bài dạy của nữ quan vẫn còn đọng lại đâu đó trong trí óc.
Nữ quan từng dạy nàng lần đầu thị tẩm cần phải ngoan ngoãn tuân theo Hoàng thượng, thế nhưng chỉ ngoan thôi sẽ khiến nam nhân mau chán, nhất định phải biết phối hợp.
Nữ quan còn cho nàng xem một vài bí tịch, hình ảnh bên trong quả thực sinh động đến mức khiến người ta đỏ mặt run chân.
Vốn dĩ ký ức này đã bị Mộ Tiểu Tình chôn vùi, nay ở bên cạnh phu quân, lại vô tình bị lôi lên.
Tim nhỏ đập thình thịch muốn phá tan lồng ngực, khuôn mặt đỏ ửng vùi sâu dưới lớp chăn.
Người vốn đã nóng nay còn giống như cái lò lửa, thiêu đến cả thân thể người bên cạnh.
Động tác của nàng tuy rằng không lớn, nhưng Chiêu Nghị nằm ngay bên cạnh, nhịp thở của nàng chỉ cần nhanh một nhịp hắn đã phát hiện ra.
Chiêu Nghị coi như hiểu được cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình.
Hắn vốn muốn đến răn đe nàng không nên có hành động quá mức, tiện thể chứng minh cho đám phi tần thấy rõ hắn vẫn để ý tới sự tồn tại của Hoàng hậu, mong bọn họ không nên làm liều.
Nào ngờ…
Ngày mai nhất định để cho Tô công công đến Nội vụ phủ xem thử các nữ quan ở đó dạy các phi tần cái gì, lại có thể dạy hư Hoàng hậu, làm không tốt liền đem bổng lộc cuối năm của bọn họ cắt giảm.
Quay lại nữ nhân đang tỏa ra hơi nóng bên cạnh, Chiêu Nghị dần bị mị hương từ nàng lôi cuốn khiến cả người rạo rực.
Dù đã cố gắng nhắm chặt mắt siết chặt thân thể, nhưng mùi hương chết tiệt này so với thuốc thôi tình trong truyền thuyết ắt hẳn một chín một mười.
Khiến cho hắn xưa nay vẫn rất tự hào với định lực của bản thân, bị một trận này khiến cho vô cùng xấu hổ.
Rất lâu sau đó, Chiêu Nghị cảm thấy là rất lâu, hắn siết chặt tay trộm vận chuyển khí tức trong thân thể, cố gắng giam cầm thần long đang cuộn trào, trầm giọng nhắc nhở: “Hoàng hậu… trẫm vô cùng mệt mỏi.”