Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phóng bút đề xong bài thi phú đó, Đường Thẩm nhìn lại Chu Uyển Thanh.
Chu Uyển Thanh nhẩm đọc bài thơ rồi dõi mắt nhìn qua hồ sen. Nàng điểm nụ cười mỉm.
Nàng đọc qua bài thi phú một lần nữa rồi nhìn lại Đường Thẩm.
- Chỉ có huynh mới thấy được cá đang đùa dưới những cánh sen kia. Nhãn quan của thi nhân khác với người bình thường.
- Tiểu thư nói thế tại hạ ngượng ngùng vô cùng. Thật ra Đường Thẩm đâu phải là thi nhân, mà chỉ là một gã gia sư thôi. Gia sư làm sao sánh được với thi nhân.
- Huynh khiêm tốn rồi. Cả trấn Giang Tô này ai cũng biết Đường Thẩm huynh. Một đại gia, đại phú, hay cả lão nhân gia, đường đường là một Huyện lệnh Giang Tô, nhưng khi ra đường thì thiên hạ chỉ biết khép nép, miễn cưỡng nếu phải chạm mặt và cũng miễn cưỡng ôm quyền thủ lễ cho có lệ, nhưng với Đường Thẩm huynh thì ai cũng ôm quyền ngưỡng mộ.
Nàng mỉm cười, từ tốn nói tiếp :
- Cả Giang Tô này chỉ có mình huynh là gia sư.
- Tiểu thư nói vậy khiến tại hạ hổ thẹn vô cùng.
Đường Thẩm chấm bút vào mực.
- Đến lượt tiểu thư.
Nàng bẽn lẽn nhìn chàng.
- Huynh đừng chê bút pháp của Uyển Thanh nhé. Thư pháp của Uyển Thanh thì chẳng thể nào bì được với Đường huynh đâu.
- Thư pháp là sự biểu cảm của tâm hồn. Ai cũng có tâm hồn cả.
- Ai cũng có tâm hồn cả nhưng không phải ai cũng có được tài thư pháp như Đường huynh.
Nàng mỉm cười.
- Uyển Thanh nói thật đó.
Nói rồi Uyển Thanh bước đến trước tờ giấy hồng điều căng trên giá gỗ.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi đề bút viết.
Minh nguyệt quang quang tình dục trụy
Dục lai, bất lai tảo ngữ ngã
Môn tiền bất chu táo, tuế tuế bất tri lão
Ai bất bất giá nữ, ná đắc tôn chi bảo
Phúc trung sầu bất lực, nguyện tác lang mã tiên
Xuất nhập hoàn lan ti, điệp tọa lang tiết biên.
Dịch :
Trăng sáng ngời, sao muốn sa
Đến hay không đến nói cùng ta
Trước cửa một cây táo, tháng năm không biết già
Bà ơi không gả con, làm sao có cháu bồng
Trong bụng buồn không vui, muốn làm chiếc roi ngựa
Ra vào trên tay chàng, ngồi xuống để lên gối.
Uyển Thanh trả lại bút trên án thư.
Đường Thẩm nhìn qua những dòng bút tự nàng vừa để lại trên tờ giấy hồng điều. Chàng vừa nhẩm đọc những câu thi tứ vừa ngắm từng nét bút uyển chuyển, mượt mà trên tờ giấy hồng điều.
Nhìn lại Chu Uyển Thanh, Đường Thẩm ôm quyền :
- Tại hạ chỉ còn biết ôm quyền bày tỏ sự ngưỡng mộ trước những dòng thư pháp của Uyển Thanh tiểu thư.
Đôi lưỡng quyền của Uyển Thanh ửng hồng với vẻ bẽn lẽn thẹn thùng như thiếu nữ trong buổi đầu bước vào tình trường.
- Huynh nói khiến cho Uyển Thanh đỏ mặt thẹn thùng đây nè. Uyển Thanh có được những dòng bút pháp kia, những ý tưởng mơ mộng kia là nhờ có huynh đó.
Đường Thẩm nhìn sững nàng.
- Tại hạ... chưa từng dạy cho tiểu thư.
- Nhưng huynh đã cho Uyển Thanh những tờ thư pháp rồng bay phụng múa, những áng thơ đầy tính phóng khoáng. Chính những bức thư pháp và những áng thơ đó mà Uyển Thanh mới có được dòng thư pháp này.
Đường Thẩm cười khảy.
- Nàng đã tâng bốc Đường Thẩm quá rồi.
Uyển Thanh nhìn chàng.
- Uyển Thanh không nói ngoa với huynh đâu.
Nàng mỉm cười.
- Huynh và Uyển Thanh đi dạo quanh bờ hồ nhé.
Chàng gật đầu.
Hai người sánh bước đi bên nhau.
Nàng dừng bước bên một búp sen, nhỏ nhẻ hỏi :
- Huynh xem kìa... Búp sen này chừng nào sẽ nở?
- Đến thời khắc nó nở thì sẽ nở.
Nàng nhìn Đường Thẩm.
- Khi nào hoa đẹp nhất?
- Khi nào hoa đã tròn trịa là một cánh hoa.
- Uyển Thanh nghe nói, nữ nhân là một cánh hoa. Vậy lúc nào nữ nhân đẹp nhất, huynh biết không?
Đường Thẩm nhìn nàng.
- Ta biết giải thích thế nào cho nàng hiểu đây.
- Huynh là gia sư mà không giải thích được à?
- Gia sư nhưng đâu phải cái gì cũng biết. Câu hỏi của Uyển Thanh thật khó giải trình. Đường Thẩm chỉ có thể nói, hoa đẹp nhất khi đã có sắc có hương. Nhi nữ đẹp nhất là đến tuổi trăng tròn và có những ước mơ thầm kín của riêng mình.
Hai người lại rảo bước đi, vừa đi Uyển Thanh vừa hỏi :
- Vậy huynh thử đoán xem Uyển Thanh đang có những mộng ước thầm kín gì.
Đôi mắt Đường Thẩm hơi nhướng lên nhìn nàng. Chàng bật cười thành tiếng rồi nói :
- Đường Thẩm đâu phải là thầy tướng mà có thể đoán được những mộng ước trong suy nghĩ của nàng.
- Tại huynh quá hời hợt thôi... Nếu huynh để tâm một chút thì sẽ đoán được những ẩn tình của Uyển Thanh. Khi nhi nữ đến thời khắc mộng mơ không quá bí hiểm như Đường huynh nghĩ đâu.
Uyển Thanh dừng bước nhìn sâu vào mắt chàng.
Đôi lưỡng quyền của nàng ửng đỏ lên với những nét thẹn thùng e lệ.
Đường Thẩm gượng cười, chàng từ tốn nói :
- Người ta có thể hiểu nhau qua ánh mắt của mình.
- Thế huynh hiểu gì qua ánh mắt của Uyển Thanh?
Nàng nhìn ra bờ hồ phủ những mảng xanh của lá sen, nhỏ nhẻ nói :
- Huynh hiểu nhưng không dám nói phải không?
- Có những điều mà người ta không thể nói ra bằng lời được.
- Đó là những điều gì?
- Những cái gì thầm kín và riêng nhất của mình, hay những ý nghĩ mà chỉ có giữ kín nó mới cảm nhận được tất cả cái đẹp và sự trong sáng. Đôi khi lời nói trở nên thừa thãi.
- Vậy một nữ nhân khi đã yêu thì có nên nói ra tình yêu của mình hay không?
Đường Thẩm mỉm cười.
- Đường Thẩm cũng không biết.
Nàng xụ mặt xuống.
- Huynh không muốn trả lời Uyển Thanh.
- Bởi vì Đường Thẩm chưa bao giờ biết nữ nhân muốn gì và nghĩ gì.
- Huynh hãy nhìn vào mắt Uyển Thanh.
Hai người đối nhãn nhìn nhau. Dung diện từ từ đỏ lên với vẻ thẹn thùng e lệ.
Nàng cúi mặt xuống như thể muốn tránh ánh mắt của chàng.
- Huynh đã nhìn thấy những ẩn ý của Uyển Thanh chưa?
Đường Thẩm ngượng ngùng một lúc rồi miễn cưỡng nói :
- Ta sợ có sự mạo phạm đến nàng.
- Vậy huynh đã nhận ra rồi.
Nàng nói rồi ngẩng mặt lên nhìn Đường Thẩm.
Hai người đối nhãn nhìn nhau. Dung diện của nàng thẹn thùng nóng bừng hẳn lên.
Uyển Thanh nhỏ nhẻ nói :
- Uyển Thanh muốn nghe huynh nói ra ẩn ý của Uyển Thanh.
Đường Thẩm bối rối.
- Uyển Thanh... phải chăng nàng...
Chàng ngại ngùng chưa kịp nói hết ý của mình thì một ả a hoàn hối hả bước về phía hai người.
Uyển Thanh chau mày bởi sự xuất hiện của ả a hoàn đó. Ả a hoàn bước đến nhún người hành lễ.
Uyển Thanh buông tiếng thở dài.
- Nha Nha... Có chuyện gì?
- Lão nhân gia cho mời Đường công tử.
Uyển Thanh nhìn Đường Thẩm, nàng mỉm cười rồi nói :
- Lão gia cho mời huynh, huynh hãy đến gặp lão gia.
Đường Thẩm gật đầu.
- Huynh cáo từ.
Chàng dợm bước thì Uyển Thanh cản lại.
- Hôm nay huynh chưa trả lời Uyển Thanh, nhưng huynh phải trả lời cho muội đó.
Chàng gượng cười.
- Huynh sẽ suy nghĩ và trả lời cho Uyển Thanh.
Nàng gật đầu nhìn chàng. Chỉ cần nhìn qua ánh mắt của Uyển Thanh đủ biết trái tim nàng đang thổn thức điều gì và muốn gì với Đường Thẩm.
Nhìn lại Nha Nha, Đường Thẩm nói :
- Nhờ cô nương dẫn đường.
- Mời Đường công tử.
Chàng và a đầu Nha Nha đi được một đoạn quay lại mà vẫn thấy Uyển Thanh dõi mắt nhìn theo.
Nha Nha từ tốn hỏi :
- Công tử đã hiểu tiểu thư chưa?
- Cô nương là người thân tín của tiểu thư, tất hiểu rõ tiểu thư hơn tại hạ.
Nha Nha mỉm cười, liếc trộm Đường Thẩm.
- Công tử có thể nhận ra ẩn tình của tiểu thư mà, đâu cần Nha Nha phải nói. Nha Nha chỉ nói với công tử điều này, tình yêu không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Có đau khổ mới thấu hiểu được tình yêu đích thực.
- Tại hạ hy vọng mình không sa vào lưới tình.
- Ai cũng sa vào lưới tình cả. Công tử không thể chạy trốn khỏi lưới tình đâu.
Tiếp nhận nụ cười ẩn ý của nàng, Đường Thẩm không khỏi ngượng ngùng.
Nha Nha đưa Đường Thẩm đến ngôi dịch xá của huyện phủ.
Huyện đại nhân Chu Tấn đã ngồi chờ chàng sẵn. Đường Thẩm bước đến ôm quyền thủ lễ, từ tốn nói :
- Thảo sinh tham kiến Huyện đại nhân.
Ra dấu cho Nha Nha lui bước, Huyện lệnh Chu Tấn nói với Đường Thẩm.
- Mời Đường gia sư ngồi.
- Đa tạ Huyện đại nhân.
Chàng ngồi xuống ghế đối diện với Chu Huyện lệnh. Lão vuốt râu rồi bưng vò rượu chuốc ra hai chén. Vừa chuốc rượu, Huyện đại nhân Chu Tấn vừa nói :
- Đường công tử đã gặp Uyển Thanh ái nữ của bổn quan. Theo ý của công tử, Uyển Thanh là người thế nào?
Chàng ôm quyền nói :
- Tiểu tư đúng là trang lá ngọc cành vàng, lại thông minh tuyệt đỉnh. Nữ nhi như Uyển Thanh tiểu thư khó tìm thấy trên đời này. Thảo sinh rất ngưỡng mộ tiểu thư.
Huyện lệnh Chu Tấn nâng chén.
- Mời công tử.
- Đa tạ đại nhân.
Huyện lệnh Chu Tấn vuốt râu rồi dốc chén rượu uống cạn. Đường Thẩm uống cạn chén rượu Huyện lệnh Chu Tấn mời. Đặt chén xuống bàn, Huyện lệnh Chu Tấn đứng lên.
- Bổn quan cho mời gia sư Đường công tử đến đây, cũng chẳng úp mở hay khách sáo với công tử.
- Đại nhân có điều chi chỉ giáo.
Nhìn lại Đường Thẩm, Chu Tấn huyện lệnh buông tiếng thở dài rồi mới nói :
- Ngay cả bổn quan cũng ngưỡng mộ Đường công tử. Nếu so công tử với bọn sư gia trong chốn quan trường, công tử chỉ đứng hàng hậu bối tuổi chỉ vừa đôi mươi, trong khi bọn chúng lại tóc bạc râu bạc, da mặt nhăn nheo trầm tư suy nghĩ; thế mà kiến văn của công tử lại thật uyên bác cao thâm.
Đường Thẩm ôm quyền :
- Huyện đại nhân quá khen... thảo sinh nghe mà tự hổ thẹn với bản thân mình.
- Hây... Điều đó ai cũng biết, bổn quan không nói ngoa đâu. Nhưng hôm nay bổn quan mời công tử đến dịch xá của bổn huyện phủ không phải để ca ngợi, để khen Đường công tử mà muốn có một đề nghị với công tử.
- Huyện lệnh đại nhân cứ chỉ giáo cho thảo dân.
Chu Tấn huyện lệnh vuốt râu rồi trang trọng nói :
- Bổn Huyện lệnh muốn Đường công tử rời ngay khỏi Giang Tô này.
Đôi chân mày Đường Thẩm nhíu lại, chàng nhìn sững Chu Tấn huyện lệnh.
- Đại nhân...
Chu Tấn khoát tay.
- Đây là ý của bổn Huyện lệnh. Bổn huyện thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình. Đường công tử đã biết ý của bổn huyện rồi ắt không từ chối chứ?
Đường Thẩm ôm quyền :
- Thảo sinh đã đắc tội gì mà Huyện đại nhân có ý buộc thảo sinh phải rời Giang Tô.
- Đường công tử không đắc tội gì với bổn huyện cả. Đã không đắc tội với bổn huyện mà trái lại còn được mọi người ở đây yêu mến nữa.
- Vậy tại sao thảo sinh phải rời khỏi Giang Tô.
- Ơ...
Chu Tấn nheo mày, lưỡng lự rồi nói :
- Đây là ý của bổn huyện... Công tử biết như thế được rồi.
- Ít ra thảo sinh cũng phải biết vì nguyên cớ gì mà huyện đại nhân có ý đó.
Chống tay lên bàn, Huyện lệnh Chu Tấn nhìn chàng. Ánh mắt của Huyện đại nhân khe khắt và lạnh lùng :
- Uyển Thanh yêu công tử. Đó là nguyên nhân bổn huyện buộc công tử phải rời Giang Tô.
Đường Thẩm từ từ đứng lên.
- Tiểu thư yêu thảo sinh nên huyện đại nhân buộc thảo sinh phải rời Giang Tô?
- Đúng... Không phải chỉ có bổn huyện có ý đó đâu mà ngay cả Tuần phủ đại nhân Hoàng Nghiêm cũng có ý như vậy.
Buông một tiếng thở dài, Huyện lệnh Chu Tấn nói :
- Bổn huyện biết nói ra điều này sẽ khiến công tử hiểu lầm. Thậm chí công tử có thể cho ta là quan chi phụ mẫu nhưng không làm tròn chức phận của mình, xem dân như con trong nhà. Ai da... nhưng đây lại là chuyện tế nhị. Đường công tử thừa biết thế lực của Hoàng Nghiêm tuần phủ như thế nào rồi, bổn huyện không cần nói ra. Nếu Đường công tử muốn kháng lại ý của tuần phủ đại nhân thì hãy lên kinh thành ứng thí đoạt giải trạng nguyên.
Huyện đại nhân lại buông tiếng thở dài, vuốt râu nhìn Đường Thẩm. Lão giả lả nói :
- Ngay cả khi Đường công tử có đoạt giải trạng nguyên thì cũng chưa chắc đối kháng lại được với tuần phủ đại nhân. Bổn huyện nghĩ ai cũng có phận người nấy... Công tử phải chấp nhận số mệnh của mình thôi. Đường công tử có là gia sư uyên bác, người người ngưỡng mộ nhưng chẳng có thực quyền lẫn danh tiếng. Bổn huyện không nói nhiều, nhưng Đường công tử là người có kiến văn uyên bác, có thể nghiệm ra những lời của bổn huyện nói.
Đường Thẩm nhìn Huyện lệnh Chu Tấn.
- Huyện đại nhân đã nói vậy, thảo sinh tự hiểu biết phải làm gì.
Đường Thẩm ôm quyền.
- Cáo từ.
Huyện lệnh Chu Tấn vuốt râu, gật đầu rồi nói :
- Bổn huyện không tiện tiễn công tử. Công tử sớm thu xếp rồi lên đường. Khi nào công thành danh toại rồi hãy trở về Giang Tô.
Huyện đại nhân xua tay.
- Đi đi.
Chân diện Đường Thẩm nóng bừng. Chàng vừa thẹn vừa ngượng ngùng trong tình cảnh này. Đường Thẩm gượng cười nói :
- Đại nhân cho thảo sinh thời hạn bao nhiêu lâu để có thể rời khỏi Giang Tô?
- Đường Thẩm công tử đi sớm chừng nào tốt chừng ấy, nhưng đi trong âm thầm đừng nói gì cho Uyển Thanh ái nữ của bổn quan biết đấy nhé. Uyển Thanh rồi cũng an bề gia thất với Hoàng Quốc Túy thiếu gia. Đường công tử sớm quên Uyển Thanh đi.
Đường Thẩm cười khảy một tiếng rồi ôm quyền nói :
- Uyển Thanh tiểu thư chưa nói ra ẩn ý của mình, thảo sinh cũng chưa kịp nói gì với Uyển Thanh. Huyện đại nhân đã nói giùm cho Uyển Thanh tiểu thư và thảo sinh. Đa tạ... đa tạ...
Chân diện Chu Tấn sa sầm hẳn lại.
Đường Thẩm mỉm cười khi thấy vẻ mặt cau có của Huyện lệnh Giang Tô Chu Tấn.
- Thảo sinh cáo từ.
Chàng xá Huyện lệnh Chu Tấn rồi sải bước một mạch ra khỏi dịch xá huyện phủ.
Rời huyện phủ của Chu Tấn, Đường Thẩm vừa đi vừa nghĩ thầm: “Tình chưa đến mà đã gặp họa. Mình chẳng còn biết nói gì”.
Chàng lầm lũi bước nhưng rồi phải dừng bước khi thấy Bộ đầu Dương Triều Mục trong bộ quan phục với ngọn đại đao đeo bên hông đứng chắn ngang đường. Vẻ mặt đằng đằng khó coi của gã bộ đầu họ Dương buộc Đường Thẩm phải dè chừng.
Chàng miễn cưỡng ôm quyền :
- Dương bộ đầu không có ý chặn đường tại hạ chứ?
- Bổn bộ đầu chặn đường ngươi để hỏi tội ngươi đó.
- Tại hạ nghĩ mình chẳng có tội gì với Dương bộ đầu.
Dương Triều Mục hừ nhạt rồi nói :
- Ngươi không có tội với bổn bộ đầu nhưng lại có tội với Hoàng thiếu gia.
Đường Thẩm lắc đầu, chàng gượng cười rồi nói :
- Điều này chắc Dương bộ đầu đã nghe nhầm hoặc hiểu nhầm rồi. Tại hạ chỉ là thảo sinh mở học đường thì làm gì dám đắc tội với Hoàng thiếu gia của Tuần phủ đại nhân Hoàng Nghiêm chứ.
- Hừ... ngươi còn nói vậy nữa ư? Hay ngươi đắc tội rồi sợ mà chạy trốn tội của mình. Đường Thẩm... Dương Triều Mục là bằng hữu tri nhân của Hoàng thiếu gia nên mới chặn đường mà dạy cho ngươi tội bất kính với Hoàng thiếu gia.
Đường Thẩm nheo mày.
- Tại hạ chẳng biết mình bất kính với Hoàng thiếu gia từ lúc nào.
- Ngươi đã để cho bằng hữu của ngươi đánh gia nhân và còn hành hung Hoàng thiếu gia để cướp ngân phiếu.
Đường Thẩm khoát tay, lắc đầu.
- Đường mỗ là gia sư mà lại đi cướp ngân phiếu của Hoàng thiếu gia sao? Bộ đầu nói khó nghe quá. Chuyện hôm đó tất cả tại thiếu gia đã ngang nhiên đến phá học đường của tại hạ.
- Hoàng thiếu gia có phá mười học đường hay trăm học đường của ngươi thì ngươi cũng không được mạo phạm đến Hoàng thiếu gia. Hoàng thiếu gia đường đường là một trang vương tôn công tử, còn ngươi chỉ là một gia sư thấp hèn thôi, ngươi biết chứ?
- Tại hạ chỉ là một gia sư thấp hèn thì không được tự bảo vệ cho mình, không được quyền nói sao? Dương bộ đầu là người thực thi vương pháp, sao lại có thể thốt ra những lời nói như vậy.
Dương Triều Mục hừ nhạt rồi nói :
- Trong địa phận Giang Nam, Hoàng Nghiêm tuần phủ đại nhân chính là vương pháp. Ngươi chỉ là thảo sinh tầm thường dám mạo phạm đến Hoàng gia là chạm đến vương pháp rồi. Hôm nay bổn bộ đầu sẽ dạy cho ngươi biết thượng tôn vương pháp. Ngươi có tài thư pháp, bổn bộ đầu sẽ đập nát tay ngươi để ngươi nhớ mà răn dạy cho đám học trò hủ lậu của ngươi.
Đường Thẩm nghe Dương bộ đầu nói mà không dằn được tức giận, chàng quắc mắt nạt lớn :
- Bộ đầu nói thật là khó nghe. Quan sai như Bộ đầu nói vương pháp là Hoàng gia thì làm sao giữ nghiêm được vương pháp.
- Hừ... bổn bộ đầu chỉ làm theo chức phận của mình. Ngươi mạo phạm Hoàng gia thì ngươi phải bị trừng trị.
Gã nói rồi bước nhanh đến trước mặt Đường Thẩm. Chẳng nói chẳng rằng, y vung tay tống thẳng ra một thoi quyền đánh vào ngực chàng.
Đường Thẩm mở to mắt hết cỡ nhìn Dương Triều Mục.
- Hê... Bộ đầu.
Chàng chưa kịp nói hết ý thì nhận ngay một thoi quyền vào ngực.
“Bình...”
Vốn chẳng có võ công, tiếp nhận thoi quyền của Dương Triều Mục, Đường Thẩm bị đẩy về sau những ba trượng. Chàng loạng choạng ôm lấy ngực nhìn gã bộ đầu nói :
- Thế này còn gì là vương pháp. Dương bộ đầu không phải là bộ đầu mà bá tánh kỳ vọng mà chỉ là lũ ô lại cậy quyền quan trên mà thôi.
- Ngươi dám nói bổn bộ đầu là ô lại à?
Đường Thẩm cắn răng trên vào môi dưới, chàng đanh giọng nói :
- Nếu Dương bộ đầu tự xét lại bản thân, tất biết vì sao tại hạ nói bộ đầu là hạng người ô lại. Đường Thẩm này không phục bộ đầu đâu.
- Không phục thì bộ đầu sẽ cho ngươi phục. Ngươi phải tâm phục khẩu phục và còn quỳ xuống van xin bổn bộ đầu nữa kìa.
Y vừa nói vừa xồng xộc bước đến Đường Thẩm. Vẻ hùng hổ và ngạo nghễ của Dương Triều Mục khiến Đường Thẩm không khỏi lo lắng.
Chàng không biết phải ứng phó như thế nào trong hoàn cảnh này thì có tiếng rít từ sau lưng. Tiếng rít gió được tạo ra từ một ngọn roi da.
Ngọn roi da cắt qua chân Đường Thẩm rồi cuốn lấy chân của Dương Triều Mục.
Ngọn roi căng ra và giật Dương Triều Mục đổ nhào xuống đất. Từ sau lưng Đường Thẩm, một thiếu nữ trạc mười tám đôi mươi lướt đến.
Nàng rút ngọn roi da về, nhìn Dương Triều Mục.
- Giữa ban ngày ban mặt mà ngươi dám bức hiếp người ta ư? Đúng là lũ ô lại thật.
- Nha đầu...
Thiếu nữ khoát tay.
- Hê... Bổn cô nương rất ghét hai tiếng nha đầu đó. Chỉ cần nghe hai tiếng này thôi, bổn cô nương đã thấy tức giận rồi.
Lời còn đọng trên cửa miệng xinh xắn của nàng thì ngọn roi da lại cắt ra, kẻ một đường thẳng tắp. Đầu ngọn roi điểm ngay vào huyệt nhân trung của Dương Triều Mục mà gã tuyệt nhiên không kịp có chút phản ứng gì để chống trả.
“Bốp...”
Bộ đầu Dương Triều Mục thối liền hai bộ. Y nhăn mặt rồi phun ra hai chiếc răng cửa cùng một ngụm máu. Đến lúc này thì y chẳng kiềm nổi cơn phẫn nộ đang bùng cháy những tưởng bốc hỏa trên đỉnh đầu.
Dương Triều Mục rút soạt ngọn đại đao đeo bên hông.
- Quỷ nữ... ngươi muốn chết.
Vừa nói ra câu nói đó, bộ đầu Dương Triều Mục lao đến nàng, đại đao vung ra khỏi đầu toan phát tác một chiêu đao như thể muốn bổ thiếu nữ thành hai mảnh.
Y không thực hiện được ý định của mình khi ngọn roi vung ra cắt lấy ngọn đại đao. Thiếu nữ điểm mũi hài, tung người lướt qua trên đầu Dương Triều Mục bộ đầu rồi khéo léo điều khiển ngọn roi quấn chặt lấy gã. Một lần nữa gã bộ đầu Giang Tô lại ngã nhào xuống đất như một cây chuối bị phạt ngang gốc.
Thiếu nữ bước đến bên cạnh gã, nàng nhìn Dương Triều Mục.
- Bọn ô lại như ngươi thì đâu phải là đối thủ của bổn cô nương chứ. Lần sau bổn cô nương quá vãng đến Giang Tô mà còn thấy ngươi bức hiếp bá tánh thì dừng trách bổn cô nương.
Nàng nói dứt lời đẩy tay một cái. Cái đẩy tay của nàng rất nhẹ nhàng nhưng gã bộ đầu họ Dương lại lăn tròn đi như một khúc củi. Thủ pháp của thiếu nữ chứng tỏ nàng có một nội lực rất siêu phàm khác hẳn với nhân dạng nhỏ nhắn yếu đuối.
Dương Triều Mục miễn cưỡng đứng lên.
Y nhìn thiếu nữ với ánh mắt hậm hực.
Thiếu nữ nhìn gã.
- Còn đứng phỗng ra đó nữa. Còn chưa đi hay muốn bổn cô nương cho thêm vài nhát roi rồi mới đi.
Vừa nói dứt lời thiếu nữ rút ngọn roi lướt qua đầu Dương Triều Mục, lôi chiếc mũ quan sai của y xuống đất.
Thủ pháp dụng roi của nàng khiến Dương Triều Mục ngơ ngẩn cả người. Y lườm nàng rồi quay lại nhìn Đường Thẩm. Ánh mắt của gã lóe lên cái nhìn đằng đằng sát khí, trước khi quay bước bỏ đi.
Bộ đầu Dương Triều Mục đi rồi, thiếu nữ mới bước lại bên Đường Thẩm.
- Công tử không sao chứ?
Đường Thẩm ôm quyền :
- Đa tạ cô nương đã trợ giúp.
Nàng mỉm cười nhìn chàng.
- Công tử đừng khách sáo... Bổn cô nương hành tẩu giang hồ thấy chuyện bất bình là ra tay thôi.
- Cô nương có thể cho tại hạ biết quý danh, quý tánh không?
- Lục Y Phụng.
- Đa tạ Lục Y Phụng cô nương.
- Nếu sau này có ai bức hiếp công tử thì công tử cứ nói đến Lục Tiểu Phụng Hoàng Lục Y Phụng sẽ không ai dám bức hiếp công tử đâu.
Đường Thẩm nghe nàng nói, gượng cười. Chàng gật đầu nhưng chưa kịp nói thì một người lướt tới. Khinh thuật của người này quá cao siêu nên Đường Thẩm ngỡ như lão từ dưới đất chui lên hoặc từ trên trời giáng xuống.
Người đến là lão trượng có cái đầu hói họi, bộ dạng thật nục nịch.
Lão vừa đến vừa nói :
- Y Phụng lại gây chuyện nữa rồi.
Lão vừa nói vừa nắm tay nàng.
Y Phụng vùng vằng.
- Y Phụng đang hành hiệp giang hồ mà.
Lão trượng nhăn nhó tạo bộ mặt trông thật nực cười. Lão vừa cười vừa nói :
- Đây đâu phải hành hiệp giang hồ mà là sinh chuyện rắc rối thôi.
- Đại ca đây bị gã bộ đầu kia bức hiếp nên Y Phụng trợ giúp, đấy không phải hành hiệp giang hồ thì là gì?
Lão trượng nghe nàng nói chân diện càng nhăn nhó hơn.
Lão và Y Phụng định đi thì hơn mười gã nha sai rầm rập kéo đến.
Lão nhìn Y Phụng.
- Chuyện to rồi đó.
Mười gã nha sai rút binh khí lăm lăm trên tay. Dương Triều Mục đanh giọng nói :
- Bắt tất cả bọn chúng đưa về nha môn để trừng trị.
Y nói dứt lời phán lệnh thì lão trượng chớp động thân ảnh. Bộ pháp của lão cực kỳ quỷ dị. Chỉ có một cái lắc vai thôi, thân pháp của lão vụt biến mất rồi quay lại nắm tay Lục Y Phụng.
- Chúng ta...
Đường Thẩm ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng đập vào mắt là bọn nha sai, kể cả Dương Triều Mục đều đã bị điểm huyệt đứng phỗng ra như trời trồng.
Lão trượng vồn vã nói :
- Y Phụng... lão phu xin mà. Đừng gieo thêm phiền phức nữa được không?
Lục Y Phụng mỉm cười.
Nàng quay lại nhìn Đường Thẩm.
- Hẹn ngày tái kiến.
Lão trượng nhìn chàng rồi nắm tay Lục Y Phụng băng mình đi.
Thoắt cái, hai người đã khuất hẳn trong tầm mắt chàng.
Đường Thẩm nhìn qua bọn nha sai huyện phủ rồi bỏ đi. Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm: “Giang Tô hẳn không còn chỗ cho mình dung thân rồi”.
Vừa nghĩ Đường Thẩm vừa cảm nhận ngực mình trĩu nặng như có cả khối đá nặng đè lên trên.
Đường Thẩm không khỏi muộn phiền với những điều vừa xảy ra với mình.