Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler “Này, nghe nói giám đốc mới rất đẹp trai phong độ nha. Trẻ tuổi, tài cao mà lại còn thân thiện hoà nhã nữa.”
“Thiệt hông (1) vậy chị? Chị gặp ảnh (2) rồi hả?”
“Chưa gặp, nhưng nghe bao nhiêu cô khen ngợi ảnh rồi. Một vài người nói thì không đáng tin, mà đây là người nào cũng nói vậy thì phải tin chứ.”
“Vậy à, thiệt là tò mò nha. Em cũng muốn gặp ảnh nữa.”
“Cứ yên tâm, rồi sẽ có cơ hội thôi.”
“Đinh!” Thang máy mở ra, Trà My thong thả bước ra ngoài. Từ sau buổi họp lúc sáng, đây là chủ đề mà Trà My nghe nhiều nhất trong ngày. Không, có vẻ như cả ngày nay chỉ có mỗi chủ đề này thôi. Mọi câu chuyện đều xoay quanh vị giám đốc trẻ vừa nhậm chức kia, cô nghe mà nhức cả đầu.
Lúc sáng, khi chàng giám đốc vừa bước chân ra khỏi phòng họp, là cánh chị em đã nhao nhao cả lên, xuýt xoa khen ngợi sao chàng giám đốc mới lại trẻ tuổi, tài cao, đẹp trai, phong độ đến như vậy. Ngay cả chị Kim Liên ngày thường đứng đắn, cũng không cưỡng lại sức hấp dẫn của vị lãnh đạo mới.
“Này Trà My, em nói xem chàng này đã có người yêu chưa?” Kim Liên mắt sáng rỡ, nhìn Trà My hỏi với gương mặt đầy mong chờ khi hai người đang ra khỏi phòng họp. Trà My cũng không hiểu là chị đang mong chờ cái gì nữa.
“Chị muốn em phải trả lời thế nào?” Trà My nhìn thẳng vào mắt Kim Liên, trưng ra bộ mặt hết sức nghiêm túc.
“Sao? Sao? Nói nghe thử coi” Kim Liên vẫn rất mong chờ câu trả lời của Trà My.
“Theo em thì…” Trà My ngập ngừng, nét mặt vẫn rất nghiêm túc, “… làm sao mà em biết được anh ta có người yêu hay chưa, ha ha.” Gương mặt Trà My hiện giờ thật sự rất nham nhở, khiến cho người ta muốn nhào vào đánh hội đồng.
“Chị mày đang hỏi nghiêm túc mà mày xem như là trò đùa vậy sao?” Kim Liên tỏ vẻ bực mình trước sự nham nhở của Trà My, cố ý bước nhanh hơn, bỏ Trà My lại phía sau.
“Em xin lỗi mà, chỉ trêu chị một chút thôi mà.” Trà My vội vàng chạy nhanh đến, nắm lấy tay Kim Liên đưa đẩy, bộ dạng chẳng khác gì con cún nhỏ đang làm nũng với chủ vì biết bản thân vừa làm sai. “Nhưng thực sự em làm sao mà biết được anh ta có người yêu hay có vợ chưa. Em có phải làm tình báo đâu mà biết. Mà nè, sao tự nhiên chị lại có hứng thú với ảnh thế. Tính lái máy bay bà già à?”
Kim Liên đột nhiên đứng lại, nhìn Trà My, gương mặt hết sức nghiêm nghị. Trà My cũng đứng lại, căng thẳng, lo lắng bản thân lẽ nào đã nói gì sai chọc giận người chị này. Cô chỉ là đang đùa thôi mà, chẳng lẽ chị Kim Liên lại giận điều đó.
“Ha ha,” Kim Liên đột nhiên bật cười, làm Trà My cũng giật mình, “cũng có thể lắm chứ!” Nói rồi cô lại bước đi, chỉ có Trà My vẫn đứng hình tại chỗ, nhìn theo dáng cô, trong lòng thầm nghĩ chắc hôm nay chị Kim Liên ăn trúng cái gì rồi nên mới như vậy. Nghĩ vậy, rồi Trà My cũng không để tâm đến vấn đề này nữa, đi nhanh về hướng của Kim Liên để theo kịp chị.
Nhưng không phải chỉ riêng chị Kim Liên là trở nên bất thường đâu, rất nhiều chị em khác, ngày thường đều đứng đắn, nghiêm nghị, nhưng hôm nay đều không thể kiềm chế bản thân bàn tán về chàng lãnh đạo mới. Trong từng ánh mắt, giọng nói đều mang sự hưng phấn và ước ao chiếm hữu, giống như là các cô gái mới lớn ngày ngày đều ước ao trở thành bạn gái của hot boy trong trường. Trà My thầm cảm thán, đúng là “phụ nữ không qua được ải mỹ nam”
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trà My cũng không hiểu nổi tại sao mọi người lại nháo nhào vì chàng giám đốc mới này. Phải công nhận rằng anh ta có ngoại hình, trẻ tuổi như vậy mà làm giám đốc thì cũng coi là tài năng đi. Nhưng người đẹp trai, tài năng, trong công ty cũng không phải thiếu, không hiểu vì sao lần này mọi người, kể cả những người nghiêm túc, cũng không thoát được lực hấp dẫn này. Trà My thầm nghĩ, có lẽ lúc nào đó rảnh rỗi, cô nên nghiên cứu phân tích anh chàng giám đốc này mới được. Đây cũng là một hiện tượng đáng được đem ra “phẫu thuật” à nha.
Vẫn đang suy nghĩ, Trà My đã bước vào văn phòng nhưng cô lại không hề để ý, chỉ khi nghe tiếng Kim Liên gọi, cô mới giật mình, “Sao vậy chị?”
“Thư ký Vân đang chờ em kìa!” Vừa nói Kim Liên vừa trỏ trỏ ngón cái về phía bàn làm việc của Trà My, cô thấy em Vân thư ký đang đứng đó. Vừa nhìn thấy Trà My, em Vân liền cười hớn hở như bắt được vàng, chạy bay đến bên cạnh cô.
“Thật là may quá, chị đây rồi!” Em Vân chộp lấy tay Trà My, như thể sợ cô sẽ chạy đi mất.
“Tìm chị có việc gì à?”
“Tất nhiên rồi, chuyện quan trọng nữa là đằng khác.” Em Vân nhanh nhảu, “Chị lên phòng giám đốc với em ngay đi. Giám đốc có việc muốn gặp chị.”
“Có việc gì vậy?” Trà My ngạc nhiên, sao tự nhiên giám đốc lại muốn gặp cô nhỉ.
“Em cũng không biết nữa. Lúc nãy giám đốc bảo em gọi trưởng phòng của chị lên, rồi hai người nói chuyện với nhau một lúc, thì giám đốc lại bảo em gọi xuống tìm chị, nhưng mọi người nói chị không có trong văn phòng. Nghe em nói thế, giám đốc liền bảo em phải chạy đi tìm chị về càng sớm càng tốt.” Em Vân tường thuật hết mọi diễn biến sự việc đã xảy ra.
“Có chuyện gì quan trọng mà giám đốc phải tìm chị gấp như vậy?” Trà My càng thắc mắc, cô bỗng cảm thấy hơi lo lắng.
“Em cũng không biết nữa, thôi chị theo em đi gặp giám đốc luôn đi.” Em Vân cũng không muốn chờ nữa, giục Trà My đi gấp.
Trà My gật đầu, rồi hai người liền rời khỏi văn phòng.
Vừa lên đến Phòng Giám đốc, em Vân chỉ gõ cửa hai cái, thông báo “Giám đốc, là chị Trà My ạ!” Rồi không đợi bên trong đồng ý hay không đồng ý, em Vân liền mở luôn cửa, ra hiệu cho Trà My bước vào, sau đó đóng cửa phòng lại.
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Trà My là chàng giám đốc đang ngồi sau máy tính, chăm chú vào màn hình, hai tay đang bận gõ liên tục. Nơi bộ sa-lông phía trước bàn làm việc, chị trưởng phòng của cô đang ngồi uống trà, tuy nhiên, nét mặt chị có vẻ cứng ngắc, không được tự nhiên cho lắm. Trà My hơi lúng túng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà trong phòng, một người thì bình thản, một người thì căng thẳng, mà quan trọng hơn là cô cũng sắp trở thành một phần của cái sự bất bình thường này.
“Chào ngài Patterson, chào chị!” Trà My lên tiếng. Cô vẫn đứng tại cửa, không tuỳ tiện tiến sâu hơn vào căn phòng.
Sau khi gõ xong vài chữ nữa, Daniel mới ngẩng mặt lên. Khi thấy Trà My đang lúng túng đứng ở cửa, anh mới đứng lên, ra hiệu “Trà My, cô ngồi xuống đi!”
Trà My đến ngồi cạnh chị trưởng phòng. Chị chỉ ngẩng mặt lên nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục chú tâm vào ly trà trong tay.
“Cô muốn dùng gì: trà hay cà-phê?” Daniel cất tiếng hỏi.
Suy nghĩ chốc lát, Trà My mới trả lời “Có thể cho tôi nước lọc được không?”
“Tất nhiên!” Nói rồi Daniel nhấc điện thoại bàn, gọi cho thư ký Vân “Vân, cô cho tôi một ly nước lọc nhé!” Sau đó, anh đến chỗ ghế sa-lông đối diện với hai cô gái, nhàn nhã ngồi xuống. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trà My, Daniel phì cười “Đừng lo lắng, không có chuyện gì to tát đâu.”
Nghe vậy, Trà My cũng nhe răng cười với anh, tâm trạng cũng nhẹ bớt phần nào.
Cửa phòng chợt mở, em Vân bước vào, trên tay là ly nước lọc. Đem ly nước đặt trước mặt Trà My, cô không quên liếc nhìn Trà My một cái. Ngay lúc đó, Trà My cũng nhìn sang cô, thì bắt gặp ánh mắt đang truyền tải thông điệp “Chúc chị tai qua nạn khỏi.” Trà My mỉm cười, nói lời cám ơn, vừa là vì ly nước, vừa là vì sự khích lệ không nói thành lời của em Vân.
“Cô uống nước đi!” Em Vân đi rồi, Daniel cũng vẫn chưa vội đi vào vấn đề chính, lịch sự mời Trà My uống nước. Nghĩ đến tâm trạng lo lắng vừa rồi đã khiến cho cổ họng hơi khô khốc, Trà My cũng không từ chối, cầm ly nước lên uống một hơi, rồi mới đặt xuống, bình tĩnh mặt đối mặt với Daniel.
“Tôi gọi cô Trà My lên đây là có chuyện muốn nói về công việc của cô.” Daniel ngừng một lát, Trà My vẫn chăm chú lắng nghe, sắc mặt cũng không thay đổi gì. “Tôi nghe từ Trưởng phòng Minh rằng cô là một nhân viên rất ưu tú,” vừa nói anh vừa liếc qua phía chị trưởng phòng, “làm việc sáng tạo, hiệu suất cao và đặc biệt là rất nhiệt tình. Các dự án mà cô thực hiện trước đây luôn luôn đạt kết quả tốt, mọi người đều rất hài lòng với phong cách làm việc của cô. Vì thế…” Daniel chợt ngừng, thăm dò biểu cảm trên gương mặt của Trà My.
“Vì thế thì sao ạ? Giám đốc cứ tiếp tục đi.” Trà My không bày tỏ thái độ gì, chỉ là đang chờ nghe giám đốc kết thúc câu nói.
“Vì thế tôi muốn cô làm trợ lý cho tôi trong thời gian tôi ở Việt Nam. Cô nghĩ sao, Trà My?” Nói xong, Daniel chăm chú nhìn Trà My, chờ đợi câu trả lời từ cô.
Trà My bất ngờ, thì ra giám đốc gọi cô lên là vì vấn đề này. Nhưng tại sao lại chọn cô nhỉ, trước giờ cô chưa từng làm trợ lý cho giám đốc bao giờ, nên cô cũng không biết công việc này đòi hỏi những gì. Hơn nữa, cô vẫn thích được làm ở phòng Tổ Chức Sự Kiện hơn, đó là công việc mà cô yêu thích vì cô có thể phát huy khả năng sáng tạo và kĩ năng tổ chức của mình. Cô thật sự không biết liệu mình có thể hoàn thành tốt vai trò của một Trợ lý Giám đốc hay không, một là vì cô chưa từng làm, hai là vì cô sợ bản thân sẽ không thích công việc này.
Thấy Trà My vẫn đang đắn đó suy nghĩ, Daniel liền bổ sung “Vì vị trí Trợ lý Giám đốc sẽ nhiều trách nhiệm hơn, nên tiền lương của cô cũng sẽ thay đổi, sẽ được trả cao hơn trước. Chúng ta có thể bàn bạc lại về vấn đề tiền lương cho phù hợp với yêu cầu của cô và công sức cô bỏ ra vì công việc.”
“Vấn đề ở đây không phải là tiền lương đâu ạ.” Trà My giải thích, “Tôi chỉ đang nghĩ không biết bản thân có phù hợp với vị trí này hay không. Trước giờ tôi chỉ quen tổ chức sự kiện thôi, mà tôi cũng thích làm công việc đó, cho nên tôi đang nghĩ nếu tôi không thích những công việc mà một trợ lý cần phải làm, thì tôi e rằng tôi sẽ không thể hoàn thành tốt vai trò này được.”
“Nếu vậy thì cô Trà My không cần lo lắng,” Daniel đáp lại, “người trợ lý mà tôi cần tìm là một người cần phải có khả năng tổ chức, vì tôi cần người giúp tôi lên kế hoạch và thực hiện nhiều dự án, cũng như sự kiện để thúc đẩy sự phát triển của Lufacon. Còn những công việc như lên lịch làm việc của tôi, chuẩn bị tài liệu hội họp, quản lý các cuộc hẹn, v.v… thì đã có thư ký Vân lo liệu rồi. Trợ lý của tôi sẽ không cần phải làm những việc đó.”
Nói xong rồi, Daniel lại tiếp tục dò xét biểu hiện của Trà My, chỉ thấy cô dường như vẫn chưa bị thuyết phục bởi những gì anh nói. Đang định lên tiếng, thì Trà My đã mở miệng trước.
“Vậy thì anh chỉ cần đưa dự án hoặc sự kiện anh muốn tổ chức xuống phòng Tổ Chức Sự Kiện là được rồi. Tại sao lại còn cần trợ lý riêng?”
“Câu hỏi hay!” Daniel dường như đã đoán trước được Trà My sẽ hỏi vấn đề này, anh thong thả đáp, “Tôi cần trợ lý là vì có những dự án và sự kiện mà tôi sẽ tham gia vào việc lên kế hoạch, và trợ lý của tôi sẽ giúp tôi đưa ra ý kiến đóng góp và chỉnh sửa để có bản kế hoạch tốt nhất. Sau đó, người trợ lý sẽ cùng với các thành viên của phòng Tổ Chức Sự Kiện hoặc phòng Kế Hoạch Kinh Doanh thực hiện các kế hoạch đó. Đây chính là lý do mà tôi muốn trợ lý của tôi là người có đầu óc tổ chức và khả năng lên và thực hiện các kế hoạch một cách hiệu quả nhất.” Nói xong, anh lại chăm chú vào sắc mặt của Trà My.
Đã hiểu ra dụng ý của sếp, Trà My cũng không thắc mắc gì nữa. Dù sao đây cũng là cơ hội tốt, lương được tăng, mà công việc cũng chẳng khác công việc cô đang làm là bao, thiết nghĩ tại sao lại không nhận. Không mất quá nhiều thời gian đắn đo nữa, Trà My liền đưa ra câu trả lời.
“Vậy thì tôi chấp nhận đảm nhiệm chức vụ này. Chỉ là, nếu tôi có chỗ nào làm không tốt, hy vọng Giám đốc sẽ chỉ bảo. Tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.” Nói ra một lèo những gì một nhân viên cần nói khi nhận chức vụ mới, Trà My mỉm cười tươi tắn.
“Vậy là tốt rồi. Hôm nay tôi sẽ cho người sửa lại phòng, ngày mai cô có thể dọn lên trên đây.” Rồi Daniel quay sang Trưởng phòng Minh, “Trưởng phòng Minh, cám ơn chị đã tiến cử Trà My. Phiền chị có thể sắp xếp bàn giao lại những dự án mà Trà My đang làm sang cho người khác không?”
“Không thành vấn đề. Tôi sẽ làm ngay!” Ngọc Minh trả lời, nhưng trong giọng nói nghe ra có phần miễn cưỡng.
“Hoàn hảo! Vậy hai người còn có chuyện gì muốn bàn bạc với tôi không?” Daniel lịch sự ngừng một lát. Khi thấy hai người đối diện đều lắc đầu, anh mới tiếp tục, “Vậy thì hai người có thể trở về làm việc rồi.”
“Vâng, chúng tôi xin phép!” Ngọc Minh vừa nói vừa đứng lên. Trà My cũng đứng lên, chào giám đốc rồi ra về cùng Ngọc Minh. Trên đường đi, cô vẫn không ngừng suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra với mình.
(1): Thật không
(2): anh ấy