Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trung Dũng vương gia nhiều lần xuất nhập Trịnh phủ, đừng nói là người bên cạnh vương phi cảm thấy không thỏa đáng, mà ngay cả Trịnh phủ cũng cảm giác như vậy. Tuy nói ông ta dẫn theo tiểu thế tử, nhưng người có tâm vẫn sẽ nghĩ nhiều. Đặc biệt là người vốn có nghi hoặc trong lòng.
Mà người này, chính là Trịnh phủ Đại lão gia, ông ta gần đây bị cáo buộc dữ dội, tâm tình rất không tốt, hồi phủ nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút, vợ ông ta lại cứ lải nhải bên tai, càng làm cho tâm tình của ông ta không vui.
Sáng sớm hôm nay, Trung Dũng vương gia mang theo tiểu thế tử đến, ông ta vốn muốn đi qua chào hỏi, khơi thông quan hệ, như vậy có lẽ là trên triều đình cũng sẽ không gian nan như vậy, có ai nghĩ được, bọn họ tới cũng nhanh đi cũng mau. Đợi ông ta đi qua, người đã về mất.
Lâm thị trước sau như một xa cách ông ta, cũng không thèm bắt chuyện mà đi chiếu cố lão tam. Nghĩ đến chỗ này, Đại lão gia nặng nề đặt ly trà trong tay xuống, tâm tình càng thêm tích tụ.
Cũng không biết, Trung Dũng vương gia nhằm vào có phải là Lâm thị hay không, ông ta mấp máy môi, càng cảm thấy khả nghi, kỳ thật trừ mẫu thân ông ta và Vương thị, cùng bản thân Lâm thị, người ngoài không biết, ban đầu phải gả cho ông ta, không phải là Vương thị, mà là Lâm thị.
Hai nhà sớm có hôn ước, nhưng Lâm thị là một nữ tử thương hộ, mặc dù làm người ôn nhu uyển chuyển hàm xúc lại dung mạo diễm lệ, nhưng đến cùng là không thể có xuất thân tốt hơn Vương thị. Lão gia tử sớm một chút định ra hôn sự, ông ta không có cách nào để phản đối.
Cũng may, ông ta là con trai lớn, đồng thời cũng là con trai mẹ ông ta yêu nhất, khi ông ta mấy phen dụ dỗ, mẹ ông ta rốt cục mềm lòng, thay ông ta thuyết phục phụ thân. Đương nhiên, hôn sự Lâm gia là không thể hủy, cho nên cưới vợ, chỉ có thể là một trong số hai người đệ đệ ông ta. Lão Nhị chọn trúng cô nương là tiểu nữ nhi nhà Hàn Lâm viện, mặc dù con buôn thô tục chút ít, may mắn gia thế tốt, tương lai có lẽ là có đại tiền đồ, đổi không được.
Như vậy chỉ còn có lão Tam, may là lão Tam cũng không muốn làm quan, như thế vừa khéo.
Nhưng lời tuy như thế, mặc dù Lâm thị gả cho lão Tam, nhưng nàng ấy tuyệt sắc như vậy, sao lại không khiến cho trong lòng ông ta rung động đây!
Hiện tại lão Tam như vậy, bà ta thế nhưng không hảo hảo hầu hạ, còn quan hệ mật thiết với Trung Dũng vương gia, nghĩ đến chỗ này, Đại lão gia đen mặt, nhất định phải dạy dỗ bà ta thật tốt.
“Thùng thùng” tiếng đập cửa vang lên.
Trịnh Đại lão gia nhìn đi qua, “Ai?”
“Lão gia, là ta!” Người đến là đại phu nhân Vương thị, kỳ thật Vương thị lúc đầu cũng không biết chuyện năm đó, nhưng là người một nhà sớm chiều chung đụng, năm tháng trôi qua, cũng biết được vài phần, bởi vậy, Vương thị mới cực kỳ chán ghét Lâm thị.
Ai lại muốn nhìn thấy người đã từng thiếu chút nữa gả cho tướng công mình đâu? Hơn nữa, Vương thị thật sâu cảm thấy, Lâm thị sở dĩ kiên trì gả tới đây, nói không chừng là ngấp nghé tướng công bà ta. Lão Tam khắp nơi cũng không bằng tướng công bà ta.
“Ngươi tới làm chi!” Đại lão gia không có tâm tư gì nói nhiều với Vương thị, mặc dù Vương thị gia thế tốt hơn, nhưng là ông ta lại cảm thấy nếu bàn về hàm dưỡng, bà ta lại không bằng Lâm thị.
Sắc mặt Vương thị cứng đờ, lập tức nói: “Chẳng lẽ ta không thể tới sao? Ta không thể tới thì ai có thể đến? Ngươi cho là Lâm thị con tiện nhân kia? Không nói đến người ta đã có chồng, dù là không có, người ta cũng có quan hệ với Trung Dũng vương gia, không có quan hệ gì với ngươi đâu.” Vương thị buông lời cay nghiệt.
Vương thị như vậy, Đại lão gia nhíu mày trách cứ: “Ngươi cả ngày hồ ngôn loạn ngữ cái gì, có thời gian như vậy, người hảo hảo dạy bảo Tĩnh Xu. Lần này nếu như không phải nha đầu Tĩnh Xu không hiểu chuyện, làm sao sẽ nháo lớn như vậy? Ngươi nghĩ ta vì sao lại bị người khác công kích? Nàng ta không có chuyện gì ít đi gây sự với Tiểu Thất đi, sẽ không nhiều chuyện như vậy.”
Vương thị không phục, “Tĩnh Xu làm sao vậy? Tĩnh Xu là vì mẫu thân nàng mà bất bình, Lâm thị cả ngày khi dễ ta, chẳng lẽ Tĩnh Xu chúng ta thì không thể nhằm vào Tiểu Thất? Lại nói Tiểu Thất ở đâu bị thua thiệt? Nàng cũng chỉ biết khi dễ kẻ yếu thôi? Ta xem a, lúc nàng đối phó người một chút cũng không nương tay. Tĩnh Xu chỉ ầm ầm ĩ ĩ, Tiểu Thất mới thật sự lợi hại! Ngươi xem nhiều lần như vậy, nàng ta thua thiệt qua sao?” Vương thị càng nghĩ càng tức giận, bên ngoài đều nói Tĩnh Xu không tốt, lòng dạ ác độc như thế nào cũng bị nói hết ra, đáng thương nàng ta còn nhỏ tuổi phải thừa nhận thống khổ này.
Chó sủa là chó không cắn người. Nhìn Tiểu Thất, nàng mới là người tuổi còn nhỏ mà tâm cơ thủ đoạn đó!
“Nữ nhi của ngươi, một chút cũng không đau lòng, ta cũng biết là, ngươi cả ngày nghĩ tới Lâm thị, ngươi cũng không nghĩ, đang yên đang lành vì sao nhiều người nhằm vào ngươi như thế, sợ là Lâm thị dùng thủ đoạn gì rồi, ngươi bây giờ lại còn giúp ả ta nói chuyện, ngươi thật sự là phụ lòng chúng ta, ngươi thật sự là...”
“Đủ rồi.” Đại lão gia xoa mi tâm, Vương thị chính là như vậy, vĩnh viễn đều không nắm tình huống rõ ràng, không trách được cho đến nay mẫu thân còn chưa giao việc bếp núc trong phủ cho bà ta. Vốn dĩ ông ta đã từng cảm thấy là mẫu thân không muốn uỷ quyền, bây giờ nhìn lại, thì ra là bà ta căn bản không giải quyết được.
“Ta khi nào thì đã nói qua phải giúp các nàng? Ta chỉ nói là, ngươi phải hảo hảo dạy bảo tiểu lục. Chúng ta cũng không thể so đo với Tiểu Thất. Về phần nói Tam đệ muội, Tam đệ muội có quan hệ gì với ta, ngươi chớ nói bậy, nếu như ngoại nhân nghe được, không chừng lại truyền thành cái dạng gì. Bây giờ, Trịnh gia không thể thêm chuyện. hôn sự Tiểu lục cũng đã gác lại, ngươi không hiểu sao?” Đại lão gia thở dài, “Trước ta cho ngươi đi cảnh cáo vợ của lão Tam, xem ra không có tác dụng.”
Đại lão gia đối với chuyện như vậy cũng là có tư tâm, chỉ là Vương thị nghe, lại lập tức vui vẻ ra mặt, bà ta hỏi: “Có cần ta đi qua một lần nữa? Cũng không thể bỏ mặc nàng.”
Đại lão gia lắc đầu: “Quên đi, ngươi không nên đi. Miễn cho sinh ra những chuyện khác. Hơn nữa, ta tin tưởng mẫu thân cũng không muốn ngươi đi tìm Tam đệ muội.”
Vương thị hừ lạnh: “Lão phu nhân còn trông cậy vào tiểu thế tử Trung Dũng vương phủ có thể cưới cô nương trong phủ của chúng ta. Cũng không nghĩ, cô nương thích hợp trong phủ chúng ta, ngoại trừ tiểu lục thì là Tiểu Thất, chẳng lẽ người ta lại muốn lấy dã nha đầu Tiểu Thất kia? tiểu lục, sao lại không bằng Tiểu Thất, vốn dĩ lão nhân gia thương chúng ta hơn Tiểu Thất, cũng không biết Lâm thị chết tiệt kia làm cái gì, lão phu nhân lại đối với ả tốt hơn trước. Ta xem a, bọn họ đều là hy vọng Tiểu Thất có thể gả đi, ám chỉ với lão phu nhân, khiến cho lão phu nhân tin tưởng.”
“Ta cũng hy vọng tiểu thế tử có thể cưới cô nương trong phủ của chúng ta, càng hy vọng hắn có thể lấy Tĩnh Xu, nhưng chuyện ở đâu lại đơn giản như vậy!” Vốn là chỉ tán chút việc nhà, hiện tại càng nói, càng thảo luận nghiêm túc hơn. Bọn họ nói chuyện, lại không phát hiện Tĩnh Xu trốn bên ngoài cửa sổ, Tĩnh Xu vốn là tìm mẹ nàng, nghe nói mẫu thân qua đến bên này thì chờ tại bên ngoài, ai ngờ lại nghe được chuyện như vậy.
Nàng ta vò khăn, mặc dù chưa bao giờ thấy qua tiểu thế tử, nhưng nghĩ đến có thể gả vào Trung Dũng vương phủ, nàng ta lại cảm thấy vui sướng, kia là địa phương nào, lợi hại hơn hẳn thượng thư phủ nha, hơn nữa... Tĩnh Xu cười lạnh, chỉ cần là của Tiểu Thất, nàng ta đều muốn giành được, dù không phải là Tiểu Thất, nàng ta cũng muốn giành được, chỉ có như vậy, nàng ta mới có thể giẫm Tiểu Thất dưới chân.
Tĩnh Xu cơ hồ không nói hai lời liền tới sân nhỏ Tiểu Thất, chỉ là đứng ở ngưỡng cửa viện, nàng ta lại đột nhiên cải biến chủ ý, hiện tại không thể tùy tiện đi qua, mấy lần vừa rồi nàng ta cũng biết, Tiểu Thất không phải là người tùy ý nàng ta khi dễ, đã như vậy, cũng phải suy nghĩ thật kỹ xem tiếp xúc tiểu thế tử như thế nào.
Ngẩng đầu, Tĩnh Xu phất tay áo rời đi.
Tĩnh Xu buổi sáng tới, lại không vào cửa chính là rời đi, Tiểu Thất nghe được Tiểu Đào bẩm báo, cũng không có ngừng lại động tác tu bổ hoa cành trong tay, “Mặc kệ nàng ta đi”
Tiểu Đào đối với Lục tiểu thư một chút hảo cảm cũng không có, nàng ta tả oán nói: “Cũng không biết nàng ta lại nghẹn cái gì xấu. Loại người này, chúng ta thật không thể không cẩn thận.”
Tiểu Thất vốn định nghe mẹ nàng nói, làm thiếu nữ yên tĩnh, nhưng đến bây giờ những thứ loạn thất bát tao này, vài phút liền phá công, nàng ném cây kéo xuống, “Ta phỏng đoán a, nàng ta muốn bới lông tìm vết, không có chuyện gì, nước đến đất ngăn. Ta cũng không phải là mèo bệnh để cho người khi dễ.”
Tiểu Đào nhìn vẻ mặt ngây thơ của tiểu thư nhà mình, lại cứ muốn làm ra bộ dáng hung hãn lợi hại, nhịn không được hì hì một tiếng nở nụ cười, “Tiểu thư cái dạng này, cũng chỉ có Đại Bạch mới cảm thấy ngài lợi hại, mới có thể...” Không đợi nói xong, Tiểu Đào liền phát giác mình nói sai, nàng ta nắm lại lòng bàn tay của mình, vội vàng, “Tiểu thư, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ta lần sau nhất định đổi.”
Tiểu Thất nghe được hai chữ Đại Bạch, sắc mặt thay đổi, lập tức nói, “Hắn mới không phải Đại Bạch! Hắn là tên lừa đảo.” Tả oán xong, lại cảm giác mình có chút không phóng khoáng, nhịn không được bẹp miệng, “Ta cũng không phải là lòng dạ hẹp hòi a, hắn thật sự có điểm quá đáng a!”
Tiểu Đào đưa tới cái đề tài này, vội vàng: “Tiểu thư mới không phải, nói đến tên Đại Bạch đáng ghét này. Tiểu thư, ta nghe nói hắn còn muốn ngày ngày đến a!” Nói đến đây, Tiểu Đào thật lòng cảm thấy, gặp qua da mặt dày, chưa thấy qua da mặt dày như vậy, quả thực là không đành lòng nhìn thẳng.
Tiểu Thất vỗ đầu, “Không để ý tới hắn thì tốt rồi.”
Tiểu Thất nghĩ vô cùng tốt, mặc dù Cố Diễn có thể mỗi ngày đến, nhưng nàng cũng có thể điều chỉnh thời gian đi thăm cha nàng, chưa chắc sẽ đụng phải hắn. Loại người này, hễ đụng đến hắn một chút, phỏng đoán hắn sẽ dây dưa, dưới tình huống như vậy, nàng trốn tránh chút là được.
Mặc dù có chút mất mặt, nhưng Tiểu Thất vẫn cảm thấy, làm một “Người bình thường”, vẫn không nên ở cùng Cố Diễn không bình thường đó, ngay cả cẩu cũng có thể giả bộ thật đúng là đồ bệnh thần kinh.
“Bắt đầu từ ngày mai, ta đi qua nhìn cha ta sớm hơn một khắc.”
Tiểu Đào vội vàng thưa phải, Tiểu Thất chống cằm, chắc chắc, “Hắn tuyệt đối sẽ không tới sớm như vậy.”
Tiểu Đào nhìn bộ dạng tự tin của tiểu thư, đột nhiên có chút không xác định, tiểu thư, nàng ấy có thể như nguyện sao?