Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bố tớ lại gọi tớ về rồi nên là tối nay cậu không cần chờ cửa đâu nhé.” Tôn Mạnh Nhiên đứa hòn đá nhỏ trước mặt lăn xuống cầu thang.
“Được.”
“Nhiên Nhiên, chuẩn bị đi lát nữa ta sẽ đi gặp hôn phu của con.”
Tôn Mạnh Nhiên nghe xong thì liền sửng sốt. Gặp hôn phu, vậy chắc chắn sẽ bị lộ tẩy mất.
“Con không đi được không ạ.”
“Phải đi.” Lời bố cô nói như đinh đóng cột.
Lần này tiêu rồi!
Đến điểm hẹn, cô nơm nớp lo sợ. Vừa đi vừa cầu nguyện.
“Nhiên Nhiên, vào đi.”
Cô nhắm mắt đi vào phòng.
“Con gái anh đúng là tài sắc vẹn toàn, hợp với Tiểu Thăng vô cùng.”
Tiểu Thăng?
Cô mở mắt nhìn gia đình ba người trước mặt rồi cười nhẹ.
Hôn phu của mình hóa ra cũng là một kẻ lừa dối.
Cao Thăng nhìn cô, mặt lãnh đạm nhưng tâm tối bời.
“Có vẻ cậu cũng không thích cuộc hôn nhân này nhỉ?” Tôn Mạnh Nhiên dựa vào tường nói.
“Tớ không biết người đó là cậu.”
“Không sao, dù gì tôi cũng không thích cuộc hôn nhân này. Nên tôi hiểu.” Cô nhìn Cao Thăng bằng ánh mắt lạnh.
Người mình muốn theo đuổi hóa ra là kẻ lừa dối.
Cốc cốc cốc.
“Sao cậu bảo không về?”
Tôn Mạnh Nhiên đi thẳng vào nhà tôi, quăng túi xách xuống sofa.
“Hôm nay tớ đi gặp hôn phu.”
“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Hôn phu của tớ là Cao Thăng.”
Tôi bị bất ngờ với cái tên được nói ra. Là Cao Thăng chứ không phải Từ Ngôn.
Tôn Mạnh Nhiên có vẻ rất giận vì việc này.
Tôi có phần vui vẻ lên hẳn. Không phải là tôi cười trên nỗi đau của người khác đâu, chỉ là rất vui thôi.
“Cậu cũng lừa cậu ấy còn gì.”
“Nhưng mà…”
“Thứ nhất, cậu cũng là kẻ nói dối vì đã nhờ tớ đi xem mắt hộ.”
“Thứ hai, cậu ấy không hề biết người đó là cậu cơ mà.”
Tôi không biết là Tôn Mạnh Nhiên có ý thức được bản thân cũng sai hay không. Tôi không giỏi nói đạo lý lắm, chỉ dành để cậu ấy tự nghĩ thôi.
Bây giờ tôi chỉ biết là hôn phu của Tôn Mạnh Nhiên không phải là Từ Ngôn. không phải cậu ấy.
“Sao rồi?”
“Cô ấy biết tớ nhờ cậu giả đi rồi.”
Cao Thăng ngồi xuống giường ôm đầu nói.
Từ Ngôn ngồi bên cạnh vỗ vai an ủi bạn một cách hời hợt hết mức có thể.
“Chúc may mắn.”
Sáng hôm sau, tôi học xong tiết Triết học thì bị Cao Thăng kéo đi.
“Diệp Ninh, xin cậu giúp tớ liên lạc với Tôn Mạnh Nhiên đi.”
“Sao cậu không tự liên lạc.”
“Không có số.”
Dưới ánh mắt nài nỉ van xin của Cao Thăng, tôi đưa số của Tôn Mạnh Nhiên cho cậu ấy.
Giúp bạn mình quay về với tình yêu thôi không có gì bán đứng nhau cả.
“Số máy quý khách…”
“….vui lòng gọi lại sau.”
Cao Thăng gọi năm lần bảy lượt đều không bắt máy. Ban đầu Tôn Mạnh Nhiên bắt máy rồi alo một tiếng.
“Mạnh Nhiên, là tớ.”
Tút tút. Tôn Mạnh Nhiên dập máy nhanh chóng.
Một tuần sau đó, Cao Thăng lại đến tìm tôi. Lần này cậu ấy thảm rồi.
Tôi đứng trước Cao Thăng, lưỡng lự không biết có nên nói sự thật cho cậu ấy biết hay không.
“Cao Thăng, thật ra….”
Cuối cùng lý trí cũng kéo tôi về lại.
“Từ Ngônnnnn”
Cao Thăng lao như tên bắn vào phòng, ôm lấy cổ Từ Ngôn từ phía sau lưng.
“Chết người.” Từ Ngôn bị hành hung bất chợt không kịp phòng bị.
Cao Thăng buông cậu ra.
“Chuyện gì vậy?” Từ Ngôn nhìn người trước mặt.
“Hôm đó người cậu xem mắt là Tôn Mạnh Nhiên hả?”
“Tôn Mạnh Nhiên. Ai vậy?”
Từ Ngôn vậy mà lại không biết Tôn Mạnh Nhiên. Cũng phải thôi, họ vẫn chưa chính thức gặp nhau.
“Đây.” Cao Thăng lấy điện thoại ra, giơ ảnh lên cho Từ Ngôn xem.
“Không phải, người hôm đó gặp là Diệp Ninh.”
“Vậy là đúng rồi.”
“Sao cậu không nói sớm hơn.” Cao Thăng bực bội nói.
“Có hỏi đâu mà nói.”
“Cậu hại chết anh em rồi. Về sẽ tính sổ với cậu sau.”
Nói rồi Cao Thăng chạy đi tìm Tôn Mạnh Nhiên.
Tôi gặp Từ Ngôn ở cửa hàng tiện lợi gần trường. Chúng tôi ngồi lại nói chuyện với nhau.
“Ngay từ đầu, cậu đã biết tớ không phải là Tôn Mạnh Nhiên.”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao cậu không vạch trần.”
Từ Ngôn im lặng mở lon nước ngọt. Tiếng xì phát ra.
“Tớ muốn xem cậu làm gì thôi.”
“Vui quá ha.” Tôi cười trừ nhìn cậu ấy.
“Không biết Cao Thăng giờ sao rồi.”
“Cậu ấy sẽ ổn thôi.” Tôi nói.
Bởi vì tôi biết Tôn Mạnh Nhiên đã phải lòng Cao Thăng rồi. Mà mềm lòng chính là điểm yếu của cậu ấy.
Từ Ngôn đưa tôi về đến nhà. Hình như lần trước cậu ấy có đến một lần rồi.
“Cậu có muốn vào nhà ngồi chút không? Đi nhiều sẽ đau chân đấy.”
Từ Ngôn nhìn tôi cười.
“Không cần đâu. Sau này vào lúc nào chả được.”
Tôi khó hiểu nhìn cậu ấy. Từ Ngôn vẫy tay với tôi,đến khi bóng cậu ấy khuất dạng rồi tôi mới vào nhà.
Tôi nằm ịch xuống giường liền bật dậy. Có phải ban nãy mình nói bậy rồi không? Cậu ấy sẽ không nghĩ mình là người dễ dãi chứ?
Tôi phủ chăn kín người rồi lại mở ra. Mắt nhìn đao đáo lên trần nhà.
“Ý ban nãy của cậu ấy là gì nhỉ?”
Sau này vào lúc nào chả được.
Câu nói cứ lẫn quẩn mãi trong đầu tôi. Rồi tôi chợt đỏ mặt, lăn lộn khắp giường.
Vậy tại sao cậu không vạch trần?
“Không phải vì muốn xem cậu làm trò gì mà chỉ là muốn
….. có lý do chính đáng để gặp cậu.”
Tớ có hàng vạn lần để gặp cậu chỉ là không có lý do cho mỗi lần gặp mặt mà thôi.
Phải làm sao để cậu không nghĩ tớ là một người phiền phức trong mỗi lần gặp mặt đây?