Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngốc.” Từ Ngôn cú vào đầu tôi một cái.
“Đang rất là tình cảm luôn.” Tôi xoa xoa chỗ vừa bị cú, chu mỏ nói.
“Thế thấy được tầm quan trọng của anh chưa?” Từ Ngôn xoay người lại ôm tôi, hỏi.
Tôi gật đầu.
“Anh quan trọng là vì: anh biết nấu ăn và nấu rất ngon.” Tôi vừa cười vừa nói.
Từ Ngôn có vẻ công nhận lời tôi nói. Bởi lẽ tôi đang khen anh ấy mà.
“Rửa tay ăn táo thôi.” Từ Ngôn đặt dĩa táo xuống trước mặt tôi.
Anh xắn tay áo, rút khăn giấy ra lau tay. Chúng tôi vừa mới ăn trưa xong, và Từ Ngôn đang rửa bát đĩa.
“Không rửa có được không?” Tôi hỏi.
Từ Ngôn giả vờ suy nghĩ, sau đó mỉm cười.
"Được. Anh đút em ăn."
Tôi ngồi dậy, há miệng và đợi. Từ Ngôn liếc nhìn tôi, cầm táo đưa cho tôi.
"Trông như con mèo con.”
Vị ngọt của táo lan ra khắp miệng. Từ Ngôn rất kiên nhẫn ngồi đút cho tôi.
Một lúc sau, miếng táo trong miệng đã nhai hết. Sự trống vắng ở miệng khiến tôi thấy thiếu vắng. Từ Ngôn có vẻ đã đi rửa bát.
Thế là tôi liền qua sang lấy táo.
Từ Ngôn chồm đến chỗ tôi, ngày càng gần. Gương mặt anh ấy phóng đại hết cỡ trong tầm mắt. Vị ngọt lan toả nơi đầu môi.
“Anh…anh…làm…” Tôi mím môi lắp bắp nói.
Từ Ngôn nhúng vai tỏ vẻ vô tội. Nửa miếng táo còn lại anh ấy vẫn còn đang nhai.
“Biến thái thật.” Tôi nói nhỏ hết mức rồi nhích người ra xa.
Nhưng hình như anh ấy vẫn nghe thấy. Nụ cười kia lại xuất hiện trên gương mặt anh.
Từ Ngôn nhích lại gần tôi, tôi nhích về phía sau cho đến khi lưng đụng vào thành sofa. Anh ấy ôm lấy eo tôi kéo đến gần.
“Đừng có làm bậy nha.”
“Em cản được anh sao?”
Đây là một câu hỏi mà không có câu trả lời. Tôi không ngăn nổi.
Đúng lúc, cửa nhà mở ra. Vì phòng khách nằm đối diện với cửa ra vào nên vừa mở cửa sẽ thấy hết.
Tôi nghe thấy tiếng nói quen thuộc, sau đó là một khoảng lặng.
Tôn Mạnh Nhiên đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói nghiêm nghị hỏi tôi.
“Hai người, từ khi nào?”
“Mấy tuần trước.”
“Cụ thể.”
“Vào chuyến du lịch với cậu và Cao Thăng.”
Cao Thăng và Tôn Mạnh Nhiên ngồi đối diện với chúng tôi, ánh mắt dò xét.
“Sao không nói cho tớ biết.” Cả hai đồng thanh nói.
Tôi vốn định nói là có dịp sẽ công khai. Chưa kịp nói thì Từ Ngôn đã nói trước.
“Không phải hai người biết trước kết quả rồi sao?”
“Biết trước?” Tôi nhìn một lượt ba người trước mặt.
“Chuyện này tớ không biết gì cả.” Tôn Mạnh Nhiên chối nguầy nguậy.
“Bỏ đi. Lão Từ sẽ nói với cậu mà.” Cao Thăng cười rồi nhìn về phía Từ Ngôn.
Buổi tối, chúng tôi mở tiệc tại gia. Thế là tôi có cơ hội để trổ tài rồi.
“Nấu gì bây giờ?” Từ Ngôn nhìn vào đống đồ trong tủ lạnh, hỏi tôi.
“Đợi em.”
Song, tôi nhón chân lấy quyển sổ tay trên đầu tủ lạnh xuống. Nó hơn bám bụi rồi.
“Nấu lẩu hai ngăn.”
“Anh không rành lắm.”
“Để em.” Tôi nháy mắt với anh ấy. Tôi sẽ cho anh ấy biết, thế nào là bình thường không làm nhưng một khi làm sẽ khác.
Tôn Mạnh Nhiên và Cao Thăng ngồi ở phòng khách bàn tán gì đó. Tôi quay lại thấy liền đứng xích lại Từ Ngôn nói nhỏ.
“Hai người đó nói xấu chúng ta kìa.”
Từ Ngôn cũng quay lại.
“Chắc là ganh tị đó.”
Tôi và Từ Ngôn cười ha hả với nhau.
“Đây đây, đồ ăn tới.” Tôi bưng chén đũa ra đặt trên bàn.
Từ Ngôn bưng nồi lẩu hai ngăn ra, lấy ổ điện rồi ghim phích.
Tôn Mạnh Nhiên và Cao Thăng sáng mắt, phi lại nhanh như chớp.
“Người ta có câu: khách đến nhà không gà thì vịt. Bây giờ không gà không vịt lấy bò đỡ đi.”
Sau đó mà một buổi ăn nhậu tưng bừng. Thật ra chỉ có Tôn Mạnh Nhiên và Cao Thăng là quá chén thôi, còn tôi và Từ Ngôn phải tỉnh táo để thu dọn tàn cuộc.
Tôi đứng ở ban công hóng gió. Tiếng huyên náo của Tôn Mạnh Nhiên và Cao Thăng vẫn còn tiếp tục.
Tôi cầm lon bia trên tay, uống từng ngụm một. Từ Ngôn đi đến, đứng cạnh tôi. Anh nhẹ nhàng lấy lon bia ra khỏi tay tôi.
“Cho em cái này.”
“Hửm?”
Từ Ngôn lấy gì đó trong túi áo ra, đưa đến trước mặt tôi. Một thứ gì đó sáng lấp lánh được anh ấy thả xuống khỏi lòng bàn tay.
Tôi tròn mắt nhìn, đây không phải sợi dây chuyền đầu năm học tôi làm mất sao?
“Anh….cái này…” Tôi nhìn qua nhìn lại.
“Vậy là em không nhớ anh.”
“Nhớ?”
Tôi đưa tay lên trán suy nghĩ. Chợt một tia sáng loé qua đầu.
“Anh là cái người hôm đó được tỏ tình ở khuôn viên cấm.”
“Tưởng em quên rồi.” Từ Ngôn nói.
“Vậy ý của Cao Thăng ban chiều là?”
“Em nghĩ sao?” Anh ấy nhướng mày nhìn tôi, mắt ngập ý cười.
Tôi lắc đầu.
Từ Ngôn cười, tiếng đến che mắt tôi lại. Giọng anh ấy vang bên tai tôi.
“Ý là yêu từ lần gặp đầu tiên.”
Cái giọng này?
“Sao em lại không nhận ra cơ chứ? Giọng nói quen như vậy mà.”
Từ Ngôn chỉ biết nhìn tôi rồi cười. Giống như trong mắt chỉ có em, không còn thứ gì khác.
Tôn Mạnh Nhiên bất ngờ kéo tôi vào cuộc nhậu nhẹt. Bởi vì bị ép uống quá nhiều từ hai con người kia, tôi đã chính thức thành con sâu bia.
Tôn Mạnh Nhiên và Cao Thăng nằm gục trên bàn không dậy nổi. Từ Ngôn dọn dẹp hết đồ rồi bế tôi vào phòng ngủ.
“Từ Ngôn.”
“Hửm?”
“Anh biết gì không?”
“Sao?”
“E-em đến từ tương lai đó. Em là người xuyên không.” Tôi múa tay múa chân.
“Rồi rồi, anh biết. Vậy trong tương lai anh và em như thế nào?”
Tôi hé mắt nhìn anh ấy, cười ngu ngơ nói.
“Chúng ta chia tay. Chúng ta thành người yêu cũ.”
“Nhưng mà em nói anh này.”
“Nói đi, anh nghe.”
“Em yêu anh. Siêu nhiều siêu nhiều.”
Từ Ngôn đặt tôi xuống giường.
“Vậy sao?” Anh ấy vừa cười vừa đắp chăn cho tôi.
“Cho nên: em dùng thứ tình cảm chân thành nhất để yêu anh. Chỉ cần anh không buông tay, em nhất định cũng không buông.”