Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Anh À, Đừng Vội Thế Chứ
  3. Chương 24: chap-35
Trước /29 Sau

Anh À, Đừng Vội Thế Chứ

Chương 24: chap-35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 24

Viêm Cảnh Hi ngón tay run lên một cái, khôi phục lại bình tĩnh, biếng nhác tựa vào ghế, tay tiếp tục thao tác chuột, ánh mắt lim dim nhìn màn hình máy vi tính.

Phùng Như Yên thật đúng là dốc hết sức dùng cô!

Đưa dê vào miệng cọp mà cũng nghĩ ra!

Viêm Cảnh Hi giơ giơ lên khóe miệng, xem thường vài phần, giọng điệu không tập trung đáp: "Mẹ, mẹ có cảm thấy dấu vết vuốt mông ngựa của mẹ quá nặng không, có chút rớt đẳng cấp."

"Cái gì?" Phùng Như Yên không ngờ Viêm Cảnh Hi nhu thuận sẽ nói như vậy, thanh âm sắc bén truyền tới.

"Thiếu gia nhà họ Lục chướng mắt con, mẹ có làm nhiều hơn nữa cũng chỉ dư thừa." Viêm Cảnh Hi phán đoán nói ra, mở trang ngân hàng, đem di động dùng vai kẹp ở bên cạnh tai, tay lộp độp gõ trên bàn phím chuyển nhập thẻ ngân hàng.

"Cô rất biết thân biết phận." Phùng Như Yên châm biếm nói, "Bất quá, Lục lão gia tử coi trọng cô, cũng coi như may mắn cho cô."

Viêm Cảnh Hi liếc về phía di động, trong mắt thoáng qua tia không vui, khẽ cười nói: "Mẹ, con nghe nói lão gia tử vẫn độc thân, nếu không con trực tiếp gả cho ông ta!"

Phùng Như Yên sửng sốt, tin là thật, "Cô bằng lòng?"

Viêm Cảnh Hi trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt, suy nghĩ một chút đều cảm thấy buồn cười.

Phùng Như Yên tự cho mình hơn người, thật đúng là cảm thấy bà ta chỉ biết lợi dụng và uy hiếp người của bà ta hi sinh?

Tưởng cô não tàn chắc?

Viêm Cảnh Hi chơi Phùng Như Yên, thanh âm trong trẻo nói: "Đương nhiên chịu rồi, nếu như lão gia tử thực sự coi trọng con, sau này con chính là lão phu nhân Lục gia, chờ thêm mấy năm, lão gia tử quy thiên mọi thứ đều là của con, con còn đọc sách làm gì! Còn để ý bằng tốt nghiệp làm gì. Hiện tại chăm sóc lão gia tử thật tốt, đến lúc đó con muốn đầu tư công ty nào liền đầu tư công ty đó."

Phùng Như Yên nghe ra ý châm chọc của Viêm Cảnh Hi, nghiêm nghị quát: "Viêm Cảnh Hi, làm người không thể quên nguồn cội! Nếu không có tôi, cô đã sớm chết đói!"

Viêm Cảnh Hi cười nhạt, cặp mắt trong suốt phủ kín một tầng mờ mịt.

Cô cũng từng cho rằng như vậy, cho nên năm 8 tuổi cô đến Viêm gia liền giúp bọn họ giặt quần áo, làm cơm, quét tước vệ sinh, tận tâm tận lực dùng chính mình lao động báo đáp ơn dưỡng dục của bọn họ.

Cho đến năm 16 tuổi, toàn thân cô nổi lên những nốt đỏ, bắt đầu ngứa, lột da, đặc biệt là trên mặt, đều bị gãi đến lấm tấm máu, không có một chỗ da sạch sẽ, thầy thuốc nói chính là sinh bệnh lạ, phải đi bệnh viện lớn để khám, cũng có thể sẽ truyền nhiễm, Phùng Như Yên trực tiếp đem cô đuổi về đến chỗ dì Trương, nói cô trộm đồ nên không muốn nuôi cô nữa.

Dì Trương đưa cô đi bệnh viện lớn khám, tiêu hết tiền để dành, ngày đêm không ngừng chăm sóc cô.

Cô cũng biết lúc trước được nhận nuôi là có lý do.

Ông nội ở Phùng gia là người có của cải, thế nhưng mấy năm kia làm cái gì đền cái đó, người trong nhà thân thể cũng ngày càng kém, đặc biệt là Viêm Nhị cứ vài ngày liền sinh bệnh.

Lúc đó Viêm Nhị không gọi là Viêm Nhị, mà gọi là Viêm Cảnh Hi.

Bọn họ mời một đại sư.

Đại sư nói Viêm Nhị kiếp trước sát khí quá nặng, bản thân kỵ lửa, mà lại họ Viêm, song hỏa, cho nên liên lụy người nhà, ở tuổi 14 năm ấy sẽ có tai nạn đổ máu, đổi tên là Nhị, trong lòng trường thảo, thay đổi cách mệnh, sinh cơ bừng bừng, rực rỡ hẳn lên.

Đại sư để cho bọn họ đi cô nhi viện nhận nuôi một bé gái có ngày sinh tốt giúp Viêm gia bọn họ chặn sát, cho nên chọn trúng cô, tên của cô đổi thành Viêm Cảnh Hi.

Mặc dù, đoán mệnh là lời nói vô căn cứ.

Không biết là trùng hợp hay gì, sau khi cô đến Viêm gia, Viêm Du Thành ký được một số hợp đồng lớn, thân thể Viêm Nhị cũng dần dần không còn bệnh.

Một tháng sau Viêm Cảnh Hi bị đuổi về, Viêm Nhị xảy ra tai nạn xe cộ, bi gãy chân, Phùng Như Yên không biết xấu hổ lại tới tìm dì Trương muốn nhân nuôi lại, dì Trương một mực từ chối.

Phùng Như Yên nói trường cho cô nghỉ học, còn làm khó dễ cô nhi viện.

Tiền của dì Trương đều xài hết vào trên người cô, đồ ăn thức uống của những đứa trẻ khác đều trở thành vấn đề.

Dì Trương mệt nhọc quá độ, té xỉu phải đưa đến bệnh viện.

Viêm Cảnh Hi tự mình kiếm một cái túi nhỏ đi tìm Phùng Như Yên, điều kiện tiên quyết là bắt bà ta cấp cho dì Trương hai vạn tệ và không được làm khó dễ cô nhi viện.

16 tuổi Viêm Cảnh Hi đã hiểu chuyện, lớn lên có lí tưởng của riêng mình, có tình cảm của mình.

Năm 18 tuổi, bệnh tim của dì Trương tái phát, phải làm phẫu thuật nối mạch máu, nếu không sẽ chết.

Viêm Cảnh Hi cái gì cũng không có đành hỏi Phùng Như Yên vay tiền liền bị cự tuyệt, hỏi Viêm Du Thành vay tiền lại bị Phùng Như Yên ngăn lại.

Lần đó, cô thấy đã rõ bộ mặt tự tư tự lợi của Viêm gia, cô đành phải bán trứng để cứu dì Trương.

Cũng chính vào năm 18 tuổi ấy, cô thi đỗ vào đại học Thanh Hoa, nhưng Phùng Như Yên lại xé nát giấy thông báo của cô, làm cho cô bỏ lỡ thời gian báo danh, chính là muốn đưa cô vào trường học quý tộc của anh trai bà ta.

Khoa chính quy giấy chứng nhận đều đè nặng, nói là nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp xong sẽ tha cho cô, kỳ thực vẫn đang kiềm chế và lợi dụng cô.

Viêm Cảnh Hi biết hết, chỉ là cô không thể hiện, không kháng nghị, không phản đối, mà chờ đến ngày tốt nghiệp.

Viêm Cảnh Hi chuyển nhập mật mã, hệ thống nhảy ra.

Không có tiền?!

Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhíu chân mày, không có tâm tư cùng Phùng Như Yên đọ sức, nói: "Mẹ, chỗ này của con có một số việc phải xử lý một chút, chút nữa sẽ liên lạc lại."

Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại, đem di động đặt lên bàn, một lần nữa chuyển nhập thẻ ngân hàng, lại lần nữa xác nhận một lần, sau khi nhập mật mã hệ thống vẫn hiện lên không có tiền.

Viêm Cảnh Hi trong đầu nổ lửa, vội vàng cầm di động lên, gọi điện thoại qua cho Lục Hựu Nhiễm.

Điện thoại kêu ba tiếng liền trả lời .

Viêm Cảnh Hi điều chỉnh hô hấp, ổn định tâm trạng, tươi cười hỏi: "Lục thiếu gia, cái kia, thẻ ngân hàng của anh thông báo không có tiền, anh có phải đưa sai mã rồi không?"

"Không có gì, chỗ này của tôi xuất hiện một số tình huống phát sinh, tôi không từ hôn nữa!" Lục Hựu Nhiễm thanh âm lành lạnh từ di động truyền tới.

Viêm Cảnh Hi sửng sốt, chân mày nhíu lại, đáy mắt trầm xuống, "Có ý gì?"

"Ý chính là thỏa thuận lúc trước của chúng ta hủy bỏ, tôi sẽ cưới cô."

Viêm Cảnh Hi cười nhạo, cho dù cô có tu dưỡng tốt, cho dù ẩn nhẫn tốt, trong nháy mắt nổ tung, tức giận nói: "Chữ tín của Lục thiếu gia chỉ như vậy thôi sao? Cảm thấy chơi có vui không? Có ý gì? Lấy người khác ra đùa bỡn trong lòng bàn tay là hứng thú của anh sao?"

"Tôi không cần phải giải thích với cô nhiều như thế, buổi trưa ông nội kêu cô đi ăn cơm, mười một giờ rưỡi trưa đến khách sạn của tôi, chúng ta cùng đi." Lục Hựu Nhiễm không vui nói.

Viêm Cảnh Hi vành mắt ửng đỏ, bật thốt lên: "Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ đi?"

"Bởi vì đây là mệnh lệnh." Lục Hựu Nhiễm khép lại tư liệu về Viêm Cảnh Hi trong tay, ánh mắt càng thêm lạnh lùng nói: "Nếu như cô nghĩ đem chuyện buổi sáng kể cho mẹ cô biết thì không cần đến, đúng rồi, tôi quên nhắc cô, vị trí đất cô nhi viện trước kia là thuộc về tập đoàn Lục thị."

"Đệch!" Đây là hồng quả quả uy hiếp, cùng thủ đoạn uy hiếp của Phùng Như Yên giống nhau như đúc, Viêm Cảnh Hi nhịn không được bạo một lời thô tục, châm biếm nói: "Anh thật là có tư cách gọi Phùng Như Yên một tiếng mẹ. Không biết còn tưởng rằng các người mẹ con ruột."

Viêm Cảnh Hi nói xong những lời này liền cúp điện thoại.

Câu nói kia của cô Lục Hựu Nhiễm nghe không hiểu, thế nhưng một từ "đệch" kia nhân dân cả nước đều hiểu.

Cô cư nhiên nói đệch với hắn!

Còn không có mấy người dám ở trước mặt của hắn nói cái chữ này, đặc biệt là phụ nữ, cô tuyệt đối là không sợ chết, Lục Hựu Nhiễm lãnh chí* nhíu mày kiếm, tiện tay đem tư liệu của cô vứt trên mặt đất.

*Lãnh chí: Vừa lạnh lùng vừa hung tợn. Mình thấy "lãnh chí " hay hơn nên giữ nguyên.

*

11 giờ 30, Viêm Cảnh Hi xuất hiện ở tầng tám, lực đạo nhấn chuông cửa rất lớn, như là phát tiết lửa giận.

Lục Hựu Nhiễm mở cửa, hắn mặc tây trang đơn giản màu xanh, sắc mặt lạnh như băng, một đôi mắt hung ác nham hiểm khóa lấy Viêm Cảnh Hi, quai hàm kéo căng, vẻ mặt không vui.

Rõ ràng là người nên giận là cô mới đúng.

"Trừng cái gì mà trừng! Lục thiếu gia cảm thấy trừng người khác là họ có thể thiếu một miếng thịt sao?" Viêm Cảnh Hi mắng trả lại, nhấp hé miệng, đôi mi thanh tú cũng nhíu lại, giọng điệu ngưng trọng lại nghiêm túc nói: "Anh thực sự không từ hôn sao? Chúng ta ở cùng một chỗ sẽ không hạnh phúc."

"Định nghĩa hạnh phúc giữa tôi và cô không giống nhau, với tôi mà nói, vị trí vợ chỉ là hình thức." Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nói.

"Xem ra anh cưới tôi chắc là vì bị ông nội anh tạo áp lực nhỉ, ông nội anh hứa hẹn chỗ tốt cho anh sao?" Viêm Cảnh Hi suy đoán hỏi.

Lục Hựu Nhiễm trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, cô bé này thông minh hơn so với trong tưởng tượng hắn, sau đó con ngươi lại khôi phục sự băng lãnh.

Ông nội của hắn chắc chắn hứa hẹn cho hắn chỗ tốt, chỉ cần hắn cưới cô, làm cho cô sinh con của hắn, ông nội liền sẽ đem Lục thị cho hắn!

Cưới ai đối với hắn mà nói đều là như nhau, vậy cưới người có thể giúp đỡ hắn đi.

Hắn trầm mặc, Viêm Cảnh Hi cũng đã hiểu, cười nhạo một tiếng, chắc chắc nói: "Tôi bảo đảm, đây là quyết định sai lầm trong đời anh."

Bởi vì, cô sẽ không để cho bọn họ toại nguyện.

"Đi thôi." Viêm Cảnh Hi xoay người hướng hành lang đi đến.

Lục Hựu Nhiễm nắm cổ tay của cô.

Viêm Cảnh Hi cả kinh, cô không thích người khác nắm tay mình, đặc biệt người đàn ông trước mắt đã cùng Viêm Nhị làm cái đó, ai biết tay hắn sạch sẽ hay không sạch sẽ.

Viêm Cảnh Hi trong mắt thoáng qua một tia chán ghét, hất tay của hắn ra.

Lục Hựu Nhiễm vẫn là lần đầu tiên bị phụ nữ ghét bỏ, trong mắt xẹt qua một tia sắc nhọn, hai tay kiềm chế vai Viêm Cảnh Hi, lạnh lùng nói: "Cô mặc như vậy đi ra ngoài làm tôi mất thể diện, y phục đặt trên sô pha, thay lại đi."

Lúc trước cô mặc một chiếc áo sơ mi ca-rô cùng quần jeans, cô cảm thấy rất tốt, không vào mắt bọn họ, cô cũng không có biện pháp.

Viêm Cảnh Hi xoay vai một chút, lực đạo của hắn lại lớn hơn nữa, đè nặng tay cô lực đạo cánh tay sinh ra đau đớn.

Cô căn bản thoát thân không được!

Viêm Cảnh Hi cắn răng, hít sâu một hơ điều chỉnh tâm trạng, bất đắc dĩ nói: "Lục thiếu gia, anh để tôi đi đổi đồ điều kiện tiên quyết hẳn là buông tôi ra chứ, anh như vậy, tôi đổi như nào?"

Lục Hựu Nhiễm hơi sững sờ, buông lỏng tay ra.

Viêm Cảnh Hi từ bên cạnh hắn bước qua, cầm túi lên, nhìn về phía mấy phòng ngủ.

Phòng Lục Hựu Nhiễm, cô không muốn vô, nói không chừng có thể thấy cái buồn nôn gì đó!

Tối hôm qua Viêm Nhị ngủ ở phòng này cô cũng không muốn vô, nói không chừng đi vào cũng thấy cái gì buồn nôn đó.

Tương đối mà nói, mặc dù ở giữa là phòng của Lục Mộc Kình, nhưng ngày hôm qua là cô ngủ, sạch sẽ một chút.

Cô lại lần nữa đẩy cửa phòng Lục Mộc Kình ra, lấy y phục trong hộp ra.

Là váy ngắn chạm rỗng vải màu trắng của CARVEN, tao nhã, đầy cảm tình, thế nhưng khóa kéo lại đặt ở sau lưng.

Viêm Cảnh Hi chắp tay sau lưng kéo lên, cũng không biết là dây kéo bị sao, suy nghĩ cả nửa ngày cũng làm nó đi lên đươc, tay kéo khóa cũng bắt đầu mỏi.

Lục Mộc Kình đẩy cửa ra, lọt vào trong tầm mắt chính là tấm lưng bằng phẳng của cô, da thịt tuyết trắng nõn nà như bạch ngọc, váy lụa mỏng màu trắng tỏa sáng, chân càng thêm thon dài trắng nõn.

Lục Mộc Kình tiến lên, bàn tay ấm áp vô ý bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ngón tay thon dài nắm khóa kéo lên.

Viêm Cảnh Hi tưởng là Lục Hựu Nhiễm, bực bội quay đầu lại, thấy là Lục Mộc Kình, kinh ngạc trừng lớn mắt hạnh, không suy nghĩ liền bật thốt lên: "Ai cho anh giúp tôi kéo khóa?"

Lục Mộc Kình giương lên khóe liền tà mị, liếc phía sau cô, mắt lim dim nói: "Ý của cô là muốn để lộ cho tôi nhìn, tôi có thể giúp cô cởi ra!"

Quảng cáo
Trước /29 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mộng Chồng Mộng

Copyright © 2022 - MTruyện.net