Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Tri Chu như vậy thì thôi, hắn còn đẩy ôm, đè Tiêu Niên xuống mặt thảm.
Lục Tri Chu gần như đặt trọng lượng nửa người trên cho Tiêu Niên, với thân hình này của hắn, Tiêu Niên không có nửa đường sống để giãy giụa.
Lục Tri Chu còn đang cọ cổ của cậu.
“Làm gì vậy, làm gì vậy.”
Tiêu Niên ngứa không chịu được, cậu định đẩy Lục Tri Chu ra, nhưng Lục Tri Chu lại bắt lấy tay cậu, khống chế cậu.
Cái muỗng múc mật ong vẫn còn nằm trong tay Tiêu Niên, vì không muốn đụng phải Lục Tri Chu, cậu giơ cao cái tay lên.
“Lục Tri Chu.” Tiêu Niên gọi hắn.
Không có ai đáp.
“Ê, thầy Lục.”
Vẫn là không có ai đáp.
“Lục Tri Chu tiên sinh.” Tiêu Niên hơi nâng cao giọng.
Lục Tri Chu lúc này mới có phản ứng, nhưng hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ dùng thanh âm rầu rĩ đáp lại: “Ừ, đang nghe.”
Tiêu Niên: “……”
Tiêu Niên bất đắc dĩ: “Ít nhất cũng uống ngụm nước mật ong em pha chứ.”
Lục Tri Chu nói: “Được.”
Nhưng hành động thì lại chẳng buông tha cho Tiêu Niên, hắn còn cắn cậu một ngụm.
“Ha ha ha ha ha.”
Tiêu Niên bị ngứa, lập tức cười vang.
Tiêu Niên: “Anh có muốn uống hay không đây?”
Lục Tri Chu: “Muốn.”
Tiêu Niên: “Muốn thì dậy, em đang giơ cái muỗng nè, mỏi tay quá.”
Lục Tri Chu lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, Tiêu Niên cho hắn xem cái muỗng cầm trong tay, tỏ vẻ không có gạt hắn.
Lục Tri Chu quay đầu nhìn cái muỗng bạc, phía trên còn treo một giọt mật ong.
“Mật ong này hương vị không tồi.” Tiêu Niên đánh giá một câu.
Lục Tri Chu: “Phải không?”
Rõ ràng chính là mật ong trong nhà mình, nhưng ánh mắt của Lục Tri Chu phảng phất như đang nói, anh không biết nó, em giới thiệu chút đi.
Tiêu Niên nhận được tín hiệu này, cầm cái muỗng đưa đến bên miệng Lục Tri Chu.
Quả nhiên, Lục Tri Chu há mồm.
“Ngọt lắm đúng không?”
Thấy Lục Tri Chu ăn xong, Tiêu Niên hỏi.
Lục Tri Chu lại không có lập tức trả lời, mà là nhận lấy cái muỗng từ Tiêu Niên, đặt lên bàn trà.
“Rất ngọt.”
Lục Tri Chu lúc này mới trả lời Tiêu Niên, sau đó, hắn cúi đầu.
Mật ong trong miệng Tiêu Niên đã biến mất, nhưng từ Lục Tri Chu chính là cái mới.
Ngay lúc hắn đưa lưỡi vào, hương vị ngọt thanh lập tức kích thích đến nhũ đầu, rồi sau đó ở trong miệng thong thả tản ra.
Một nụ hôn vừa ngọt vừa mềm, lúc Lục Tri Chu buông Tiêu Niên ra, Tiêu Niên đã không còn sức mà nằm liệt trên thảm, cảm thấy giờ phút này người uống say đã không phải là Lục Tri Chu đang nằm trên người cậu nữa.
Lục Tri Chu hơi nâng người dậy, sửa sang lại quần áo hơi xộc xệch của Tiêu Niên.
Sau đó, hắn nói: “Uống rất ngon.”
Tiêu Niên không rõ lắm: “Cái gì uống ngon?”
Lục Tri Chu hình như cười khẽ: “Mật ong.”
Tiêu Niên: “Em còn chưa có……”
Lời nói dở dang, Tiêu Niên đã hiểu.
Cậu ‘hắc’ một tiếng, nhấc chân lên trực tiếp hướng tới bụng của Lục Tri Chu.
Nhưng còn chưa kịp thực hiện được, chân cậu đã bị Lục Tri Chu nắm lấy.
Tiêu Niên không chịu thôi, vươn một cái chân khác tới.
Lục Tri Chu tiếp tục né tránh, nắm lấy một bên chân khác của cậu.
Đương nhiên, Lục Tri Chu cũng không phải án binh bất động, sau khi nắm lấy hai chân của Tiêu Niên, hắn lập tức đè lại chân của Tiêu Niên, đẩy lên thân trên của cậu.
Tiêu Niên bị bắt cuộn người lại, cũng lập tức nghĩ tới, chính mình vốn là một con gà còi.
“Không được, không được.” Tiêu Niên nở nụ cười: “Anh không được ăn hiếp em, anh ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, anh là thầy giáo đó.”
Lục Tri Chu nói: “Ai bắt đầu trước?”
Tiêu Niên nghẹn họng.
Nhưng rất nhanh, cậu nghĩ đến cái khác: “Anh có thể giống với người uống say không thế, anh giống con ma men chỗ nào?”
Lục Tri Chu cười: “Con ma men nên như thế nào?”
Tiêu Niên nói: “Con ma men lúc này hẳn là phải ngã xuống đất rồi.”
Lục Tri Chu phảng phất như nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Niên: “Sau đó thì sao?”
Tiêu Niên không nín được cười: “Sau đó để mặc em làm xằng làm bậy.”
Lục Tri Chu bật cười, hắn nhéo má Tiêu Niên một cái: “Em muốn làm gì anh?”
Tiêu Niên hai mắt cong cong liền: “Không thể nói không thể nói.”
Lục Tri Chu lại nhéo cậu một cái.
Tiêu Niên rõ ràng có thể cảm giác được bầu không khí chung quanh nhẹ nhàng hơn nhiều, so với lúc Lục Tri Chu vừa trở về thì hoàn toàn khác nhau.
Lục Tri Chu một lần nữa trở lại ghế sô pha, trông dáng vẻ vẫn có thể nhận ra là mới uống rượu xong.
Tiêu Niên một lần nữa cầm lấy cái muỗng, cũng hỏi Lục Tri Chu: “Còn uống không?”
Lục Tri Chu: “Được.”
Tiêu Niên ‘à’ một tiếng, lắc lắc đầu, hờn dỗi nói: “Không muốn uống thì đừng uống, lãng phí tấm lòng thành của em, lần đầu tiên pha nước mật ong cho người khác cũng đâu có gì đặc biệt đâu.”
Lục Tri Chu cười khẽ: “Uống, anh chưa nói là không uống.”
Tiêu Niên nghiêng đầu không cho Lục Tri Chu véo: “Miễn cưỡng cũng không cần, em cũng không để ý lắm đâu, hừ.”
Lục Tri Chu vươn tay đặt lên đầu Tiêu Niên: “Không miễn cưỡng, đặc biệt muốn uống, cảm ơn thầy Tiêu.”
Tiêu Niên ‘ai’ một tiếng, miễn miễn cưỡng cưỡng: “Vậy được rồi.”
Lục Tri Chu xoa xoa đầu tóc Tiêu Niên. Bọn họ đùa giỡn một hồi, nước lại nguội đi vài độ.
Nhưng không sao, trời vào thu thì độ ấm nào cũng thích hợp.
Tiêu Niên rót nước vào ly, lại khuấy vài cái.
“Xong.”
Tiêu Niên quay đầu, thấy Lục Tri Chu đã dựa vào sô pha, nhắm hai mắt lại.
Tiêu Niên không chắc là Lục Tri Chu đã ngủ hay chưa, cầm ly nước mật ong cũng ngồi lên trên.
Nhưng vừa mới ngồi xuống bên người Lục Tri Chu, tay Lục Tri Chu đã vươn lại đây.
Tiêu Niên thuận thế bị kéo qua, cậu hỏi: “Anh ngủ rồi à?”
Lục Tri Chu phát ra giọng nói mỏi mệt: “Không có.”
Tiêu Niên lại hỏi: “Anh muốn ngủ à?”
Lục Tri Chu lắc đầu, cách lớp quần áo động đậy: “Eo nhỏ thật.”
Tiêu Niên hai mắt cong xong: “Sờ đã không?”
Lục Tri Chu cũng cười, nhưng vẫn còn nhắm mắt lại: “Ừ.”
Dù có vẻ như chớp mắt mấy cái là có thể ngủ ngay, nhưng Lục Tri Chu vẫn là chống người dậy nhận ly nước mật ong từ Tiêu Niên.
“Lần đầu tiên làm?” Lục Tri Chu không có uống ngay, mà là hỏi Tiêu Niên.
Tiêu Niên gật đầu: “Đúng vậy.” Cậu búng cái ly một cái: “Em thậm chí mới biết được thứ này là uống để giải rượu.”
Lục Tri Chu ôm Tiêu Niên càng chặt hơn, một cái tay khác giơ lên cái ly, ngửa đầu uống cạn.
Chờ Lục Tri Chu uống xong, Tiêu Niên lập tức nhận lấy cái ly không, đặt lên bàn trà, sau đó ngồi trở lại bên cạnh Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu lại nhắm hai mắt lại.
Tiêu Niên trìu mến mà xoa xoa huyệt Thái Dương của hắn: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi.”
Lục Tri Chu: “Tắm rửa cái đã.”
Tiêu Niên ‘à’: “Vậy mau đi tắm đi, em cũng chưa có tắm nè.”
Lục Tri Chu nghe vậy liền mở mắt ra.
Ánh mắt của hai người chợt đối diện nhau.
Tiêu Niên không nhịn được mà nuốt nước miếng, sau đó, cậu thấy hầu kết của Lục Tri Chu cũng trượt một cái.
Trong không khí giống như có lời thuyết minh kỳ quái, không biết là giọng của ai đang hỏi: “Muốn tắm chung không?”
Nhưng thật lâu sau, Tiêu Niên không có nói, Lục Tri Chu cũng không có nói.
Lúc Tiêu Niên đứng dậy khỏi sô pha, cũng có lòng tốt mà kéo Lục Tri Chu đứng dậy, sau đó đi theo hắn cùng nhau vào phòng ngủ.
Tới cửa phòng tắm rồi, Lục Tri Chu xoay người nhường Tiêu Niên vào trước.
Tiêu Niên cười cười: “Đi tắm đi.”
Lục Tri Chu dường như có hơi sửng sốt, rồi mới nói: “Ừ.”
Đã đưa đến cửa phòng tắm, Tiêu Niên cũng xoay người rời đi.
Nhưng còn chưa đi được nửa bước, Lục Tri Chu đã bắt lấy cổ tay cậu.
Tiêu Niên quay đầu lại: “Sao thế?”
Lục Tri Chu nói: “Tắm xong tới phòng anh.”
Tiêu Niên ‘phụt’ cười một tiếng: “Lục Tri Chu tiên sinh, lời này của anh sắc lắm nha.”
Lục Tri Chu cũng cười khẽ, nhưng hắn đón lấy lời đùa của Tiêu Niên: “Đã biết chưa?”
Tiêu Niên nói từng chữ một: “Em, biết, rồi.”
Có lẽ là khi ở bên cạnh Lục Tri Chu, Tiêu Niên vẫn luôn là bên được chăm sóc, hôm nay đột nhiên chăm sóc Lục Tri Chu như thế, trong lòng Tiêu Niên bỗng nhiên có cảm giác rất tốt đẹp.
Đi tắm cũng rất vui vẻ, còn có tâm tình ngân nga rồi uốn éo vài cái.
Thế này thế kia, Tiêu Niên ở trong phòng tắm cọ xát một hồi.
Lúc ra khỏi phòng thì nhìn thấy, Lục Tri Chu để mở cửa phòng ngủ cho cậu.
Mấy ngày không gặp, Tiêu Niên kỳ thật có chút ngại ngùng.
Nhưng vấn đề không lớn.
Cậu ở bên ngoài ấp ủ vài giây, liền bước qua gõ cửa.
Bên trong không có thanh âm, Tiêu Niên cầm nắm cửa khẽ đẩy ra, thấy Lục Tri Chu đã nằm trên giường.
Có lẽ là đã ngủ rồi, gõ cửa mà hắn cũng không có động tĩnh, Tiêu Niên khẽ khàng bước vào, lại chậm rãi đóng cửa lại.
Đi vào thì thấy, Lục Tri Chu quả nhiên đã nhắm hai mắt lại, nhưng tư thế này, không phải tư thế ngủ ngày thường của hắn.
Tiêu Niên tiếp tục nhẹ nhàng bước tới, lại nhẹ nhàng xốc chăn lên.
Ngay lúc cậu vừa nằm xuống, Lục Tri Chu mở mắt.
Tiêu Niên chợt ngừng tay đang vén chăn.
Lục Tri Chu: “Tới.”
Tiêu Niên ‘ừ’ một tiếng: “Ồn đến anh à?”
Lục Tri Chu lắc lắc đầu, lúc này mới nằm lại ngay ngắn, cũng thuận tiện đắp chăn lại cho Tiêu Niên.
Không biết người này mấy hôm nay làm cái gì, mệt như vậy.
Nhưng cũng có thể là bởi vì mới uống rượu xong.
Cho nên đêm nay là có thể ngủ được nhỉ?
Tiêu Niên cố gắng nhẹ chân nhẹ tay, chậm rãi tắt đèn, chậm rãi nằm xuống.
Thật ra giờ này vẫn còn sớm, mới khoảng 11 giờ thôi.
Nằm được một lát, đôi mắt của Tiêu Niên đã có thể thích ứng với ánh sáng tiến vào từ ngoài cửa sổ, cậu cũng nhìn thấy rõ Lục Tri Chu.
Ngủ chung nhiều ngày như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên sau khi Lục Tri Chu ngủ rồi, mà cậu thì vẫn còn tỉnh táo.
Cậu nhẹ nhàng dịch người sang bên Lục Tri Chu một chút, thấy Lục Tri Chu không có phản ứng gì, lại dịch một chút, để cằm lên trên cánh tay của Lục Tri Chu.
Bởi vì Lục Tri Chu để tay ra ngoài chăn, lúc này bị điều hòa thổi tới nên hơi lạnh, Tiêu Niên để cằm lên cũng thấy lạnh lẽo.
Tiêu Niên lại thấp đầu một chút, do dự hồi lâu, mới ở trên cánh tay Lục Tri Chu hôn một cái.
Hôn xong, cậu nhấp miệng cười khẽ.
Sao trông giống biến thái thế không biết.
Tiêu Niên thật cẩn thận mà ngẩng đầu nhìn một cái, Lục Tri Chu vẫn ngủ rất trầm.
Lục Tri Chu có thể ngủ an ổn như vậy, Tiêu Niên cũng rất vui vẻ.
Cho nên, hiện tại có thể mặc kệ cái gì mà tại vì mệt mỏi quá, uống nhiều quá, Tiêu Niên có thể nói rằng, lúc có cậu nằm bên cạnh, Lục Tri Chu là có thể ngủ rất ngon.
Tiêu Niên cảm thấy bây giờ chính cậu thật sự có chút hết thuốc chữa, dù giữa cậu và Lục Tri Chu có xảy ra chuyện gì dù chỉ bé tí tẹo, thì tâm tình cũng sẽ phập phồng thật lâu.
Chưa gì đã thương xuân buồn thu; chưa gì đã lơ lửng vào trong mây.
Vì Lục Tri Chu mà buồn bã, vì Lục Tri Chu mà vui vẻ, rất nhiều cảm xúc nhỏ bé mà trước kia chưa từng có, tất cả đều bởi vì Lục Tri Chu mà trồi lên mặt nước.
Tiêu Niên vén chăn cho Lục Tri Chu lên cao một chút, che lại cánh tay của Lục Tri Chu, sau đó tựa vào tay hắn, cũng nhắm hai mắt lại.
Ngủ là không ngủ được, nhưng ai nói cậu muốn ngủ chứ.
Lúc này, trong đầu Tiêu Niên đang bắt đầu chiếu lại chuyện xảy ra hồi tối.
Đầu tiên, chính là câu kia của Lục Tri Chu: “Bạn trai cũ của em trông thế nào? Em thích cậu ta cái gì?”
Hai mắt nhắm lại nhưng vẫn không ngăn được ý cười bên khóe miệng Tiêu Niên, có lẽ cậu còn có chút đắc ý ấy chứ.
Giống như bỗng nhiên, có một dòng điện nhỏ xẹt qua trái tim cậu, râm ran, câu lấy rất nhiều dây thần kinh của cậu.
Mấy người nói xem, Lục Tri Chu có ý gì đây?
Mấy người nói xem, hắn nói câu này là nói về cái gì?
Tiêu Niên nghĩ xong lại tự mình yên lặng nóng lên.
Sau đó, hình ảnh tiếp theo hiện lên trong đầu Tiêu Niên là, cậu nói cậu chưa yêu ai bao giờ, chỉ làm chuyện ấy với Lục Tri Chu thôi.
Giống như, cậu đột nhiên có được góc nhìn của thượng đế, trong góc nhìn của thượng đế là, ở một góc nào đó của phòng khách, cậu thấy Lục Tri Chu từ từ ôm chặt lấy cậu, ở nơi cậu nhìn không thấy, cúi đầu cười rộ lên.
Trong ánh mắt của Lục Tri Chu căn bản không giấu được hạnh phúc, hắn cúi đầu dán lên cổ Tiêu Niên, không cho Tiêu Niên pha nước mật ong đàng hoàng.
Nghĩ vậy, Tiêu Niên nắm chặt hai tay, hai chân cũng cuộn tròn.
Con mẹ nó, cậu nóng quá a.
Nhưng cũng phải nói lại, sự tình là như này đi?
Tiêu Niên não bổ hẳn là không sai chứ?
Nếu không, ngữ khí vui vẻ sau đó của Lục Tri Chu là tại sao chứ?
Tiêu Niên căng thẳng đến nỗi cả người muốn nổ tung, cậu nói với chính mình đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.
Vì để bình tĩnh lại, cậu cầm lấy điện thoại.
Cũng không làm gì, chỉ tìm Tiểu Minh.
“Ca.”
Tiêu Niên trước gọi một tiếng.
Tiểu Minh rất nhanh trả lời cậu: “Sao?”
Tiêu Niên vừa cảm thụ trái tim của mình nhảy lên thật mạnh, vừa đánh chữ cho Tiểu Minh.
“Tiêu rồi, làm sao bây giờ.”
Chỉ mới gửi đi một câu này, Tiêu Niên cũng đã sắp không nhịn được cười, niềm vui sướng cũng sắp tràn ra ngoài.
“Tớ cảm thấy Lục Tri Chu hình như là thật sự thích tớ.”