Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập.
Rời xa những gì đã hại chết cô ở kiếp trước, bao gồm cả thiếu niên kiêu ngạo kia.
Vào tiết thể dục, Lâm Nguyệt một mình dưới bóng râm của góc cây, cô chưa kịp tránh mặt thì thiếu niên kia tới gần. Anh hẳn là mới chơi bóng rổ xong, cả người đầy mồ hôi.
“Này, mang khẩu trang hoài không chán?”
“Mở ra cho tôi xem, tôi mời cậu ăn kem.”
Lâm Nguyệt lắc đầu, che khẩu trang càng chặt hơn.
Chu Văn Chử duỗi tay lau mặt, nhìn vào đôi mắt phát sáng như biết nói của cô, sau đó đưa cây kem mới mua cho cô, nghe nói nữ sinh đều thích kem nên đưa qua đi: “Quên đi, không cho xem cũng cho cậu ăn.”
Chờ anh đi xa, Lâm Nguyệt nhẹ nhàng mở ra, kem sớm đã mềm và dính, cô nhanh chóng cắn một miếng, thật ngọt.
Chu Văn Chử tránh ở chỗ tối nhìn, tâm cũng run rẩy theo.