Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Moon
Beta: Bơ Alaka
Proofreader: Từ Thanh Ninh
Khóe miệng Tiêu Viễn mang theo vài phần đùa giỡn, sau khi tháo mũ bảo hiểm thì anh ta nhìn thấy trước mắt là gương mặt Lâm Nguyệt đã bị chiếc khẩu trang che đi hơn phân nửa, anh ta không thèm để ý đến nam sinh đứng trước cô, chỉ nói như đang thương lượng: “Có thể tháo khẩu trang xuống không?”
Chu Văn Chử cũng đã từng nói qua câu như thế này, tuy nhiên so với giọng điệu của kẻ trước mắt lại không hề giống nhau, ánh mắt Lâm Nguyệt lạnh lùng không thèm để ý tới lời anh ta vừa nói.
Thấy cô không hề trả lời lại, Tiêu Viễn bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn, anh ta siết chặt cây côn trong tay, nóng nảy hỏi: “Không nghe thấy à? Có cần ông đây nói lại lần nữa không?”.
Không đợi Tiêu Viễn nói thêm một câu nào nữa, lúc này Chu Văn Chữ đã không thể nghe nổi nữa rồi. Anh còn không được nhìn thì người khác dựa vào cái gì mà dám yêu cầu như vậy chứ?
Một tay Chu Văn Chử kéo Lâm Nguyệt về phía sau mình, rồi không hề sợ hãi nhìn về phía Tiêu Viễn: “Chỉ bằng một mình mày.” Anh ta lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường.
Bầu không khí xung quanh hai người bỗng chốc trở nên khẩn trương, chực chờ dẫn đến đánh nhau.
Tiêu Viễn dường như vẫn còn giữ bình tĩnh nhưng đàn em anh ta ở phía sau đã không thể chờ được, anh ta lại nhìn thấy tay Chu Văn Chử và Lâm Nguyệt nắm lấy nhau, trong lòng nghĩ đúng là đáng bị đánh mà.
“Anh Viễn, còn chờ gì nữa?” Một số người đã rất nôn nóng nghênh chiến. Giọng nói của người này vừa phát ra, Lâm Nguyệt liền bị một trận ù tai truyền đến mơ hồ làm mất đi ý thức của cô. Dù là ở đời trước hay đời này, nhóm người này vẫn là những gương mặt đó, một người Lâm Nguyệt cũng chưa từng được nhìn thấy, nhưng giọng nói này thì cô không bao giờ có thể quên được.
Ở đời trước, cô bị người khác nhốt ở một căn nhà nhỏ nơi không nhìn thấy được ánh mặt trời, không ăn, không uống là khoảng thời gian khổ cực nhất, chính là giọng nói này, cách một lớp cửa dày âm thanh truyền đến không rõ, khi đó anh ta đã nói: “Cô gái này thật xinh đẹp! Không biết là lúc trên giường như thế nào đây, dù sao thì cô ta cũng gần đi lấy chồng, chúng ta có nên nếm thử trước tên ngốc kia không …”
Khi đó, Lâm Nguyệt đã sắp chống cự không nỗi nữa, nhưng những lời này giống như là một tấm lưới vô hình đen tối, xấu xa bao trùm lấy cô trong sự thấp thỏm lo sợ.
Sau đó, cô càng lúc càng mất dần đi ý thức, không thể nghe rõ bên ngoài đang nói những gì nữa, nhưng lại cố mình chống đỡ không dám chìm vào giấc ngủ, chỉ dám cuộn tròn ở một góc, thấp thỏm chờ đợi điều tiếp theo sẽ xảy ra với số phận của mình.
Lâm Nguyệt theo bản năng nắm lấy áo khoác đồng phục của Chu Văn Chử.
Chu Văn Chử vốn định cùng nhóm côn đồ giao chiến một phen, nhưng anh nhạy bén phát hiện ra sự sợ hãi của Lâm Nguyệt. Ngón tay của Chu Văn Chử khẽ nhúc nhích.
Một giây sau, trong bóng tối xe và người vốn im ắng từ lâu bỗng trở nên xao động, Đỗ Vĩnh An trong bóng tối đã không chờ được nữa, rốt cuộc Chu Văn Chử muốn làm chuyện gì, đánh chết anh ta cũng không biết được, anh ta liền không thể dằn nổi nữa mà cho người hành động.
Về phần nhóm côn đồ cũng bị làm cho sửng sốt, vốn dĩ chúng chỉ nghĩ là đi bắt nạt một tên học sinh tay không có gì, không ngờ lại làm ra chuyện lớn như vậy, vừa nghe đến âm thanh nhóm người đồng loạt nhìn về phía Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn suy nghĩ khoảng ba giây, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn gương mặt Lâm Nguyệt, sau đó anh ta quay người đi về phía chiếc mô-tô, nhìn về phía hai người bọn họ giọng trầm xuống: “Dám cùng tao chơi trò này sao? Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Nhóm côn đồ tới nhanh đi cũng nhanh, âm thanh động cơ xe như điện chớp lúc này càng thêm phần chói tai. Chu Văn Chử bảo Đỗ Vĩnh An cho người đuổi theo, sau đó anh xoay người nhìn về phía Lâm Nguyệt.
Sắc mặt cô thật tệ, giống như đã trãi qua một thời gian dài đấu tranh dữ dội, cả người hiện lên vẻ mệt mỏi: “Lâm Nguyệt, cậu có ổn không?”
“Tớ muốn đi báo án.” Lâm Nguyệt thu lại tay đang nắm chặt áo của anh, ánh mắt trở nên kiên định.
Cô đã trải qua một cửa ải khó khăn nhất, bị người thân cận nhất của mình đưa vào đường cùng, khó có thể có lại sự tin tưởng với bất kỳ ai, kể cả giờ phút này đối với người đang đứng cạnh mình là Chu Văn Chử. Lúc này đây, nơi Lâm Nguyệt có thể đặt niềm tin vào cũng chỉ có cảnh sát, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là đi báo án.
Hai người đi đến đồn công an gần nhất để tường trình vụ việc cho cảnh sát trực ban ghi chép lại. Tuy rằng có Chu Văn Chử làm chứng cho sự việc đêm nay không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố tình sắp đặt đe doạ tính mạng cô nhưng rốt cuộc chuyện cũng chưa xảy ra.
Về phần bên kia, một phần xe của nhóm côn đồ không phải là loại xe máy bình thường, phần còn lại chúng đều là những tay đua xe có kỹ thuật cao, lại quen thuộc con đường toàn chọn những đường xe lớn không thể đi vào mà chạy, đám người Đỗ Vĩnh An dí theo lại không hề lường trước được điều này, chuẩn bị không kỹ lưỡng mà để mất dấu bọn chúng.
Khi ra khỏi đồn cảnh sát thì đã trễ, Đỗ Vĩnh An lái xe chở Chu Văn Chử, hai người cùng đưa Lâm Nguyệt về nhà.
Khi tới nơi, Lâm Nguyệt đẩy cửa xe nhưng không vội vã bước xuống, cô nhìn về phía Chu Văn Chử ở bên cạnh giọng nghiêm túc: “Từ đầu cậu đã tìm chú Đỗ hỗ trợ sao không nói cho tôi, cậu đã nói là cậu đã báo cảnh sát rồi mà.”
Trong suy nghĩ của Chu Văn Chử chính là những người đi cùng Đỗ Vĩnh An đều đáng tin, những chuyện thế này nói không chừng còn phải lấy bạo lực mà đối phó với bạo lực, việc thông báo cho cảnh sát ngược lại càng làm vướng tay vướng chân. Anh tin tưởng Đỗ Vĩnh An, nhưng Lâm Nguyệt thì lại không quen biết chú ấy cho nên điều này đã làm cho cô truy hỏi anh, anh đành trả lời lung tung để ứng phó lại câu nói kia thôi. Trước mắt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Nguyệt anh nhạy bén phát hiện ra cái gì đó nhưng lần này suy nghĩ chỉ chợt lóe lên anh chưa thể nắm bắt được. Không chờ Chu Văn Chử trả lời, Lâm Nguyệt đã bước nhanh xuống xe, cô đứng vẫy vẫy tay về phía bọn họ: “Cảm ơn, hẹn gặp lại.”
*
Trên đường trở về, Đỗ Vĩnh An còn có chút lo lắng. Mấy năm trước, Chu Văn Chử cũng từng có một khoảng thời gian chống đối, anh trở nên hỗn hào, thật đúng là không thể đoán được đêm nay nhóm người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cho nên hôm nay lúc nhận được tin, Đỗ Vĩnh An cảm thấy lo sợ Chu Văn Chử đã vất vả trở lại con đường chân chính, lại vì chút mà mất hết, bây giờ nhìn thấy anh bình an yên lặng ngồi ở hàng ghế phía sau, thái độ rất bình thản, trong lòng Đỗ Vĩnh An thoáng chốc yên tâm: “Chử này, trong khoảng thời gian này chú cho người đi theo con cùng cô bé kia, lỡ lại có xảy ra chuyện gì, con nhất định phải liên hệ cho chú đầu tiên, đừng tự mình hành động, được không?”
Ông ta dù sao cũng là phận làm công, cũng không dám dùng giọng điệu ra lệnh, chỉ có thể chậm rãi dùng giọng điệu thương lượng mà nói.
Chu Văn Chử vừa kéo cửa sổ xe lên, ánh mắt đang nhìn về chỗ Lâm Nguyệt vừa ngồi khi nãy, nghe vậy, anh lấy một tay vuốt ve cằm, bình tĩnh nói: “Chú Đỗ, chú sắp xếp người bảo vệ cho Lâm Nguyệt, không cần phải lo cho tôi.”
“Ôi, vậy con thì sao?”
“Tôi chờ bọn chúng tới tìm.” Ánh mắt Chu Văn Chử trở nên sắc bén.
Đỗ Vĩnh An không nói lời nào nữa chỉ biết thở dài một hơi.
Bên kia, khi Lâm Nguyệt bước vào nhà, trong nhà rất tĩnh lặng, phòng ngủ của Lâm Khang Thành và Mạnh Tú Văn đã sớm đóng cửa, từ phía dưới khe cửa chỉ có thể thoáng nhìn thấy một chút suy tính xấu xa đen tối, trong phòng khách Mạnh Hi Uyển còn thức để làm bài thi.
Cô nhìn thấy Lâm Nguyệt đi vào, liền ngẩng đầu nhìn, vài giây sau mới hỏi: “Ba Lâm cùng mẹ của tớ đợi cậu một lúc rồi, sau đó do quá mệt liền đi ngủ, phòng bếp vẫn còn đồ ăn, cậu có muốn ăn chút gì không?”
Lâm Nguyệt vốn muốn trực tiếp đi về phòng, nhưng nghe câu nói của Mạnh Hi Uyển, cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
“Mạnh Hi Uyển, đêm nay đám người kia với cậu có quen biết nhau.”
Mạnh Hi Uyển vốn dĩ đang làm bài phân tích lực của môn vật lý, đột nhiên nghe thấy Lâm Nguyệt hỏi câu này, ngòi bút thật mạnh xẹt qua điểm chịu lực, phát ra một câu đầy vẻ bực bội khó chịu: “Cậu nói cái gì?”
Lâm Nguyệt nhìn cô ta, bỗng nhiên cười rộ lên: “Biết nhau sao?”
Mạnh Hi Uyển đang ngồi dưới ánh đèn ngửa đầu nhìn qua, trong tay gắt gao nắm chặt cây bút, im lặng một hồi lâu mới khô cằn thu hồi ánh mắt: “Cậu đang nói cái gì vậy, sao tớ nghe không hiểu cái gì hết, sau khi tan học tớ về nhà ngay mà.”
Bọn côn đồ kia như thể đã biến mất khỏi thế gian, thật sự không thể tin rằng chúng chỉ tìm Lâm Nguyệt gây phiền phức một lần mà đã toại nguyện, nhưng rốt cuộc không thấy chúng xuất hiện thêm lần nào nữa. Người của Đỗ Vĩnh An theo dõi hơn nửa tháng nay rồi đến một con muỗi khả nghi cũng không phát hiện được.
Thật sự hết cách, bọn họ đã giám sát hết các khu vực quanh trường học đã gần hai tháng nay, đều không thấy ai trong nhóm người kia xuất hiện. Về phần nhà hàng trước đó ăn cơm, trong khoảng thời gian này phải giám sát thật kỹ càng, cẩn thận chứ không khéo lại hỏng việc.
Lúc Chu Văn Chử tìm tới, ông chủ quán cũng xem là có biết anh, biết đám học sinh này khi đến đây đã tiêu tốn không ít, thái độ cũng xem như hiền hoà: “Thật sự ngại quá! Bộ nhớ ổ cứng của quán bị đầy rồi, gần đây việc kinh doanh của quán lại vô cùng bận rộn quên mang đi đổi, vì vậy khoảng thời gian này mọi sự việc xảy ra không được ghi vào máy giám sát.”
Tưởng Phong vốn dĩ thấy xấu hổ vì lúc anh Chử đánh nhau lại không mang theo cậu ta, bây giờ nghe được những lời này, ngay lập tức cảm thấy tức giận: “Vậy tôi làm cho việc kinh doanh của quán ông không bận rộn nữa có được không?”
Ông chủ liền kêu lên một tiếng: “À! Mọi thứ đã được chuẩn bị tốt rồi, sau lần đầu tiên các cậu tới hỏi tôi đã cho người đi đổi, hiện tại máy giám sát đang hoạt động rất tốt.”
Sự việc đã phát triển đến như thế này, thôi thì cũng có thể làm tới như vậy.
Có một buổi học thể dục vào buổi chiều. Trần Nhạc Nhạc lôi kéo Lâm Nguyệt tới chỗ mát ngồi, cô đã nghe được chuyện này từ Tưởng Phong, nhất thời có chút sợ hãi và chút tức giận: “Nguyệt Nguyệt, lần sau có chuyện gì, cậu nhất định phải nói cho tớ, tuy rằng tớ cũng chưa chắc có thể giúp được gì cho cậu, nhưng nếu chỉ có mình cậu thì rất đáng sợ.”
Trong lòng Lâm Nguyệt đã sớm không còn sợ nữa, cô vì trấn an tâm trạng của Trần Nhạc Nhạc nên đành chấp thuận theo: “Được rồi, lần sau cậu hãy kêu Tưởng Phong, cùng nhau giúp tớ đánh lại kẻ xấu nhé.”
Mặt của Trần Nhạc Nhạc lập tức ửng hồng: “Được, được! Nhưng cậu nhắc tới cậu ta làm gì vậy?”
Ánh mắt Lâm Nguyệt châm chọc nhìn qua phía Trần Nhạc Nhạc, cô ấy cười hì hì né tránh ánh mắt của Lâm Nguyệt.
Trần Nhạc Nhạc đang muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng điện thoại đột nhiên reo lên, vừa lấy ra xem, không hiểu sao lại vừa đúng là tin nhắn của Tưởng Phong thông báo buổi chiều nay cậu ta trốn học rủ Trần Nhạc Nhạc cùng nhau đi uống trà sữa, còn cố ý nhấn mạnh rằng chỉ một mình cô ấy đi thôi.
Cô ấy ở trước mặt Lâm Nguyệt đọc tin nhắn, bĩu môi nói: “Ai mà thèm một mình đi tìm cậu ta, Nguyệt Nguyệt cậu đi cùng tớ.”
Tưởng Phong hẹn cô ở một quán trà sữa nằm trong khuôn viên trường nên Lâm Nguyệt cũng không lo lắng, cô lắc đầu: “Cậu ta nhất định sẽ không hoan nghênh tớ đi làm bóng đèn đâu.”
Trần Nhạc Nhạc do dự và tự đấu tranh trong vài phút rồi kết quả vẫn là để Lâm Nguyệt ở lại, nhưng lại lưu luyến không nỡ mà chạy đi.
Một mình Lâm Nguyệt đứng dưới bóng mát của tán cây, cô bất chợt nhớ đến khoảng thời gian khi mẹ mình còn sống. Nếu có mẹ ở đây, nhất định sẽ không bao giờ để cô một mình đi về nhà, cũng sẽ không bỏ đi ngủ khi thấy cô chưa trở về.
Một đứa trẻ không có mẹ bên cạnh bỗng trở thành người mà không ai thèm để ý, không ai muốn nhìn tới.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, bỗng nhiên có người tới gần, Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đến là Chu Văn Chử. Anh mặc bộ đồ đồng phục bóng rổ, cả người mồ hôi nhễ nhại, khi anh tới gần cô mang theo một luồng gió nóng:
“Này cậu, mang khẩu trang hoài không chán sao?”
“Mở khẩu trang cho tôi nhìn xem, tôi sẽ đãi cậu ăn kem.”
Chu Văn Chử bỗng biến mất ngay sau giờ tự học vào buổi sáng, đến giờ toán khi được giáo viên hỏi tới, lớp trưởng đứng lên do dự rồi đành phải nói rằng anh cảm thấy không khỏe nên xin nghỉ.
Bởi vì lần trốn học này mà bây giờ Chu Văn Chử nghiễm nhiên đã bị ghi tên vào cuốn sổ đen của giáo viên dạy toán, nếu không phải anh có điểm kiểm tra giữa kỳ cao, sợ là đã sớm bị cô giáo gạch tên khỏi môn học.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt lắc đầu, đưa tay chỉnh sửa lại chiếc khẩu trang một cách gấp gáp.
Chu Văn Chử lau mặt, thoáng nhìn tới đôi mắt sáng ngời dường như biết nói của cô, sau đó đưa cây kem đã phải chạy khắp cả ba quận để mua cho cô, nghe bảo hầu hết các nữ sinh đều thích loại kem này: “Thôi quên đi, không cho xem tôi cũng mời cậu ăn.”
Đột nhiên, ở đằng xa có người kêu, Chu Văn Chử không nhịn được bỏ cây kem vào tay Lâm Nguyệt, sau đó lớn giọng đáp lại rồi xoay người rời đi.
Sau khi anh đi xa, một lúc lâu sau Lâm Nguyệt mới nhẹ nhàng mở bọc đựng kem ra. Mấy ngày nay nhiệt độ không khí cao, thời tiết cũng nóng hơn, nên kem sớm đã trở nên mềm ra, dính ở vỏ bọc, dường như không còn nhìn ra hình dạng, cô cứ thế nhìn một lát, rồi nhanh nhẹn cắn một miếng. Thật là ngọt!
Lâm Nguyệt bỗng thấy có gì đó ngại ngùng không thể giải thích được, nhanh chóng ăn hết cây kem, gương mặt phình phình, giống như một con chuột hamster nhỏ.
Còn Chu Văn Chử vốn dĩ đã phải đi về sân bóng rổ từ lâu, nhưng anh lại trốn ở chỗ tối để xem tình hình, bỗng trong lòng cũng trở nên run rẩy.
Cô một tay cầm khẩu trang, một tay cầm kem, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng cắn một miếng, giờ phút ấy cái nóng của mùa thu cũng trở nên mát mẻ.
Chu Văn Chử sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới phản ứng lại được.
Thật là đẹp! Làm gì có thứ nào đẹp hơn.