Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Khói
Hai cha con nhà họ Hứa giận dỗi nhau thế nào đi nữa, đêm giao thừa cuối cùng cũng tới.
Thành phố M cũng khoác thêm chiếc áo lộng lẫy của ngày lễ tết. Trong thành phố ngập tràn đèn màu và những gương mặt tươi cười, ở tòa nhà chọc trời ngay trung tâm quảng trường đang diễn ra màn trình diễn pháo hoa, tựa như những ngôi sao khắp trời đang rơi xuống.
Vì là năm mới, lại đúng lúc đàm phán thành công một vụ làm ăn lớn, Hứa nhị gia hết sức vui vẻ, mở một bữa tiệc ngay trong biệt thự, mời rất nhiều bạn bè kinh doanh đến, những cậu “con trai nuôi” của ông ở nơi khác cũng đều tới cả.
Những cậu trai ăn vận lộng lẫy, cầm ly rượu giao thiệp rộng rãi trong hội trường, như đang vung vẩy khoe mẽ đuôi công của mình. Tuy họ dựa dẫm vào Hứa nhị gia, nhưng điều đó cũng không cản trở họ tìm kiếm kim chủ tiếp theo. Dù sao trong một bữa tiệc xa hoa đắt đỏ thế này, vơ bừa một vị khách cũng có giá trị con người không hề thấp, không phải quan chức danh giá cũng là phú thương tài phiệt.
Hứa Trì ở trong sảnh lớn mời rượu và nói chuyện với khách khứa cùng ba mình. Thẩm Triệt cảm thấy hơi mệt, nhưng tiệc rượu vẫn chưa kết thúc, anh lại không tiện về phòng, liền đứng dựa vào lan can trên ban công ngắm nhìn cảnh đêm. Đậu Hoa dụi tới dụi lui vào chân anh. Ban công có góc nhìn rất đẹp, có thể thấy bầu trời đêm bao la, cả đám trẻ con đang cười đùa vui chơi trên sân cỏ dưới lầu nữa.
Có vài cậu trai ăn vận lộng lẫy từ ban công bên cạnh tạt qua, họ liếc nhìn Thẩm Triệt, còn tưởng là Hứa nhị gia mới bao, liền giận dữ bàn tán: “Đẹp đến đâu thì làm được gì? Chờ mấy năm nữa nhị gia chán, không phải cũng đuổi anh ta ra ngoài hay sao.”
Một người khác cũng bắt bẻ: “Ngoại hình được như vậy, ai biết có phẫu thuật hay không.”
Thẩm Triệt thản nhiên liếc nhìn họ, rõ ràng không tỏ vẻ gì, nhưng mấy cậu trai nọ lập tức không dám nhiều lời nữa. Chẳng biết tại sao, họ cảm thấy cái tên có ngoại hình đẹp tới quá quắt này, khác hẳn những gã trai mà Hứa nhị gia từng bao nuôi trước đây. Tựa như một bông hoa cao quý, ai cũng không thể làm vấy bẩn.
Mấy cậu trai nọ ngại ngần đi xa, lại bắt đầu lẩm bẩm kêu ca: “Ây da, dạo này tiêm mấy mũi Acid Hyaluronic, chỗ gốc mũi có hơi sưng, phiền quá đi.”
“Cũng không biết tên hồi nãy tiêm tắm trắng ở đâu, mà sáng bần bật lên như thế, tức chết đi được.”
Thẩm Triệt nghe thấy không có gì thú vị, liền ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn bầu trời đêm. Đang nhìn chăm chú, đột nhiên bị một đôi tay từ sau lưng ôm lấy, sau đó hõm cổ nhẹ nhàng bị hôn một cái.
“Hứa Trì…” Thẩm Triệt muốn gỡ đôi tay hắn ra, tuy người ở gần ban công không nhiều, nhưng cách đó không xa là khách khứa đang uống rượu tán gẫu, tư thế hai người thân mật như thế, rất dễ dàng bị trông thấy.
Hứa Trì cọ chóp mũi vào hõm cổ anh, ra vẻ vô lại, không chịu buông tay: “Sao lại đứng đây?”
Thẩm Triệt không tránh thoát, đành để cho hắn ôm: “Trong sảnh có chút bức bối, đi ra hóng gió một lát.”
Hứa Trì buông tay, cởi áo vest ra, khoác lên người Thẩm Triệt: “Ban đêm gió lớn, đừng để bị lạnh.”
Hai người sánh vai đứng trên ban công, gió đêm chầm chậm làm người ta cảm thấy mỏi mệt, thỉnh thoảng, phía chân trời lại sáng lên từng vệt pháo hoa.
Hứa Trì nghiêng đầu ngắm Thẩm Triệt. Gió đêm dịu dàng vờn quanh gò má anh, trong mắt như thể sáng lên, lại như bóng đêm, mênh mông mà tĩnh lặng.
Họ cứ đứng như vậy, dựa vào ban công. Đêm đã khuya, trăng cũng dần khuất, cỏ cây đang kết tinh hạt giống của mình, gió cũng lay động lá cây. Đột nhiên Hứa Trì cảm thấy, Thẩm Triệt cứ đứng cạnh hắn như vậy, cho dù không nói điều gì, cũng vô cùng tốt đẹp.
Phụ vụ mang khay bạc có cocktail và nước trái cây tới, Thẩm Triệt cầm một ly nước mơ, thấy Hứa Trì vẫn đứng yên thì hỏi: “Em không đi cùng chú Hứa sao?”
Hứa Trì nói: “Không muốn đi, chẳng thú vị gì hết.”
Ban nãy ba vừa ra sức giới thiệu ông tài phiệt họ Nhan và thiên kim nhà ông ta cho hắn, hắn quả thực rất bất mãn, mới tìm cơ hội lẩn đi. Nếu giờ mà quay về, lại phải đối mặt với cô nàng cứ không ngừng lấy lòng hắn đó.
Hứa Trì muốn nói lại thôi, qua hồi lâu mới bảo: “Ba muốn em kết hôn với cô con gái nhà họ Nhan, nhưng em không muốn cưới cổ.”
“Hả?” Một câu nói không đầu không đuôi như thế, Thẩm Triệt nghe không hiểu lắm.
“Em chỉ cần anh thôi.”
Ngoài trời nổ đoàng một tiếng pháo hoa lớn, sau đó là tiếng người hoan hô ở phía xa xa.
Thẩm Triệt nhất thời không nghe rõ: “Em nói gì cơ?”
“Em muốn ở bên anh.” Hứa Trì ghé sát tai anh: “Không phải qua lại với nhau, em muốn, mãi mãi được ở bên anh.”
Xa xa, màn trình diễn pháo hoa lại tiếp diễn, sau vài tiếng pháo hoa rền vang, bầu trời của cả thành phố được chiếu sáng.
Trong âm thanh pháo nổ và ánh lửa ngất trời, Thẩm Triệt ngạc nhiên nhìn Hứa Trì, ly nước mơ suýt nữa rơi khỏi tay.
“Anh đồng ý không?”
Thẩm Triệt không thể trả lời ngay, vì quá mức bất ngờ, một trái mơ mắc nghẹn trong họng anh, nhất thời không sao lên tiếng. Vì bị trái mơ làm nghẹt thở, mặt anh dần dần đỏ lên, mắt cũng trào lệ, thoạt nhìn như vừa xấu hổ vừa vui mừng.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của chàng thanh niên, ngay cả Hứa Trì cũng đỏ mặt: “Vậy, anh không nói gì, em sẽ coi như anh đồng ý.”
“…”
“Em sẽ đối tốt với anh.”
Rốt cuộc Thẩm Triệt cũng nuốt trái mơ kia xuống, muốn nói điều gì đó, nhưng khi anh nhìn vẻ mặt của Hứa Trì – hạnh phúc ngập tràn tựa như một đứa nhóc, mãi mới góp đủ tiền mua được món đồ chơi mà mình yêu thích nhất, anh bỗng không nỡ lòng lên tiếng nữa. Anh không nỡ phá tan bầu không khí giản dị mà ấm áp như vậy.
Hơn nữa, Hứa Trì như thế, cũng khiến anh cảm thấy động lòng.
Anh rất đồng ý.
Hứa Trì nhìn anh một cách nghiêm túc, sau đó đẩy anh vào vách tường ở ban công, hôn lên môi anh.
Thẩm Triệt lại hít sâu một hơi: “Sẽ bị người ta nhìn thấy mất…”
Ban công nối liền với hành lang, bên dưới lại là vườn hoa sân cỏ, khách khứa lui tới rất nhiều, nhưng vì Thẩm Triệt dựa lên tường, được Hứa Trì dùng thân người che đi, nếu người ngoài không nhìn kỹ, sẽ không nhận ra họ đang làm gì.
Hứa Trì không lên tiếng, chỉ cúi đầu hôn Thẩm Triệt, hơi thở không bình tĩnh, mang theo run rẩy và nóng bỏng, thâm tình như thể học sinh trung học vừa mới thổ lộ thành công. Cánh môi của chàng thanh niên mềm mại mà non nớt, mang đến hương vị mát mẻ ngọt ngào, khiến hắn không nhịn được muốn hôn sâu thêm.
Hôn một hồi, kinh ngạc phát hiện Thẩm Triệt lại hôn trả hắn. Gương mặt trắng muốt của chàng thanh niên ửng đỏ, trong mắt dâng lên hơi nước mập mờ, đôi môi khẽ nhếch, đáp lại hắn, tay cũng ôm ngang eo hắn.
Cảm giác được đáp lại này, khiến đầu óc Hứa Trì bùng lên ngọn lửa dữ dội, bộ vị cương cứng lập tức nóng như lửa đốt, tì vào trên đùi anh.
Bên dưới ban công, khách khứa lại bắt đầu đốt pháo hoa, Hứa Trì có thể nghe thấy tiếng rộn rã của mọi người, trong hành lanh không ngừng truyền tới tiếng bước chân. Thậm chí ngay cả âm thanh ly rượu cụng vào nhau, cùng tiếng nói chuyện cũng có thể nghe thấy. Nhưng thân thể đã chìm đắm trong lửa nóng của dục vọng, thậm chí ngay cả dự cảm nguy hiểm có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào cũng được tẩm thuốc kích tình, khiến hắn không nhịn được muốn vùi chàng thanh niên vào trong lồng ngực mình.
Thẩm Triệt thoáng thở dốc, anh mơ hồ nhận ra có tiếng bước chân ngày càng đến gần, vô thức muốn đưa tay đẩy hắn ra.
Hứa Trì đâu chịu cho anh cơ hội giãy giụa, dục vọng đã được thắp lên, liền lấy tay giữ gáy anh lại, giam anh trong vòng tay mình, đầu lưỡi thỏa thích ùa vào miệng anh, có chút điên cuồng đảo qua từng ngóc ngách.
Không được… Không được… Sẽ bị trông thấy mất…
Trong lòng Thẩm Triệt nghĩ vậy, nhưng trong cái hôn dã man như con thú của đối phương, anh căn bản không có cơ hội lên tiếng. Anh bị hôn tới mức dần hít thở không thông, môi khẽ hé ra thở dốc, cảm giác hít thở khó khăn xông lên lồng ngực, anh chỉ có thể để mặc cho hắn xâm lược khoang miệng mình, bị ép phải ngẩng đầu lên, phát ra tiếng nghẹn ngào yếu ớt, chất dịch không kịp nuốt vào từ khóe miệng chảy xuống, theo cằm trượt tới cổ.
Thẩm Triệt chỉ cảm thấy trên lưng tê rần từng cơn, toàn bộ dưỡng khí bị cướp mất, ngay cả ý thức cũng dần mông lung, trước mắt chậm rãi biến thành màu đen, không ngờ lại trực tiếp ngất xỉu.