Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người rời khỏi bệnh viện, Chu Văn Đường đưa Nghê Bảo Gia về nhà, mấy ngày này anh vẫn phải ở lại bệnh viện với bà cụ Hạ.
Khi đang lái xe đưa Nghê Bảo Gia về, trong điện thoại di động của anh có hai cuộc gọi đến, đều là từ Chu Bách Thanh.
Đại khái Chu Văn Đường cũng đoán được Chu Bách Thanh muốn nói gì, cho nên không trả lời điện thoại ở trước mặt Nghê Bảo Gia. Sau khi nhìn cô đi vào cửa khu chung cư, Chu Văn Đường lấy điện thoại di động ra, chậm rãi gọi lại.
Chu Bách Thanh vừa mở miệng đã nói chuyện khó nghe: “Anh dẫn cô gái kia đến trước mặt bà ngoại anh là có ý gì?”
Chu Văn Đường hạ cửa sổ xuống, vẻ mặt thờ ơ nói: “Có thể có ý gì chứ?”
Chu Bách Thanh nghiêm giọng nói: “Nếu anh muốn cưới cô gái kia thì tôi khuyên anh nên dẹp bỏ ý định này đi, con dâu của tôi chỉ có thể là Viện Viện.”
“Không phải ông còn có một đứa con trai sao?” Chu Văn Đường không có hứng thú, tùy ý đề nghị: “Chẳng phải chỉ cần ông bảo Chu Đoan Dương cưới Phùng Viện Viện là xong rồi sao? Tôi cảm thấy dì Nhàn và Phùng Viện Viện kia rất hợp nhau.”
Chu Bách Thanh bị câu nói này của anh chọc cho tức giận hơn.
Chu Văn Đường cũng lười đối phó với ông ta, anh cau mày cúp điện thoại.
Nghê Bảo Gia vào nhà, Tiêu Kiều gửi tin nhắn cho cô.
Tiêu Kiều: [Bảo Gia, chuyện gì đang xảy ra giữa cậu và anh Chu vậy?]
Nghê Bảo Gia: [Có chuyện gì là sao?]
Nghê Bảo Gia trả lời tin nhắn của Kiều Kiều xong thì úp điện thoại lên bàn. Cô mở tủ lạnh và lấy một chai sữa. Điện thoại lại vang lên, là Tiêu Kiều đang gọi đến.
“Hôm nay Chu Đoan Dương gửi tin nhắn cho mình, khen thủ đoạn của cậu rất cao siêu, mình đã mắng anh ta một trận, Gia Gia à, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghê Bảo Gia thầm nghĩ có khi nào là chuyện hôm nay cô cùng Chu Văn Đường đến bệnh viện gặp bà ngoại của anh khiến mẹ kế của Chu Văn Đường có ý kiến hay không. Nghê Bảo Gia tìm một cái ghế ngồi xuống, kể cho Tiêu Kiều một chút về những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.
Tiêu Kiều im lặng hồi lâu mới nói: “Ừ, lúc đầu cậu và anh Chu ở cùng nhau, mình thực sự không nghĩ rằng hai người sẽ phát triển được như thế này.”
Không chỉ Tiêu Kiều, ngay cả bản thân Nghê Bảo Gia cũng chưa từng nghĩ đến.
Tiêu Kiều nói thêm: “Ôi chao, dù sao thì không phải cậu cũng thích anh ấy à? Thật ra thì có được kết quả như thế này cũng rất tốt, hơn nữa người như anh Chu cũng được xem là quý hiếm ở trên thị trường kết hôn đấy nha.”
Nghê Bảo Gia mỉm cười và không nói gì thêm.
Sau khi Nghê Bảo Gia và Chu Đoan Dương gặp nhau ở bệnh viện ngày hôm đó, Nghê Bảo Gia không ngờ rằng cô và Chu Đoan Dương sẽ gặp nhau lần thứ ba, đương nhiên lần gặp thứ ba này là do Chu Đoan Dương thúc đẩy.
Đó là một tuần sau, khi đó Nghê Bảo Gia bật máy tính lên, xem thông tin tuyển dụng trực tuyến, tìm kiếm đơn vị thực tập phù hợp. Đúng lúc này, cuộc gọi của Chu Đoan Dương vang lên.
Tuy Nghê Bảo Gia và Chu Đoan Dương chỉ gặp mặt hai lần, hơn nữa anh ta là em trai của Chu Văn Đường, nhưng thực ra bọn họ cũng tiếp xúc rất ít, hai lần tiếp xúc duy nhất là với Tiêu Kiều và lần thứ hai là với Chu Văn Đường.
Vì vậy, khi Nghê Bảo Gia nhìn thấy số lạ trên điện thoại của mình, trong thoáng chốc cô đã nghĩ đến việc từ chối, nhưng cuối cùng Nghê Bảo Gia vẫn nhấn nút trả lời.
Nghê Bảo Gia còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng “chị dâu” vang dội từ Chu Đoan Dương.
Nghê Bảo Gia sửng sốt vài giây, Chu Đoan Dương tiếp tục nói: “Chị dâu, em mời chị một bữa nhé.”
Nghê Bảo Gia không cảm thấy cô và Chu Đoan Dương cần phải phải gặp mặt, cô ngập ngừng: “Có chuyện gì sao?”
Chu Đoan Dương đưa đẩy: “Cũng không có việc gì, em chỉ muốn mời chị một bữa thôi. Chị dâu, lẽ nào chị không nể mặt em một chút sao?”
Khi nghe anh ta nói lời này, nhưng trong lòng Nghê Bảo Gia hiểu rõ, sao anh ta có thể chỉ đơn giản muốn mời cô một bữa.
Nghê Bảo Gia do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý lời mời. Cô chỉ hơi tò mò về những gì Chu Đoan Dương định nói với cô.
Ngày thứ Bảy, Nghê Bảo Gia và Chu Đoan Dương gặp nhau, cô đang định ra ngoài thì nhận được điện thoại của Chu Văn Đường, nói rằng bà ngoại đã xuất viện, vú Chu định làm bữa trưa nên mời cô qua ăn chút gì đó.
Nghê Bảo Gia xin lỗi vì cô có cuộc phỏng vấn nên không đi, nếu không thì đổi sang hôm khác.
“Có gì mà gấp thế, dù gì em cũng học chuyên ngành tài chính, nếu thật sự không tìm được đơn vị thực tập phù hợp thì dứt khoát đến thẳng công ty anh làm việc là được rồi.” Anh thản nhiên nói.
Nghê Bảo Gia trịnh trọng từ chối: “Em không muốn thế, nếu em đến công ty anh làm việc thì rốt cuộc em được xem là nhân viên hay là gì?”
Chu Văn Đường cười hỏi: “Lẽ nào em không biết xem là gì sao?”
Nghê Bảo Gia giả vờ ngơ ngác: “Là cái gì?”
“Là bà chủ.”
Mặc dù những lời này chỉ là dỗ dành nhưng vào khoảnh khắc đó, Nghê Bảo Gia vẫn cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Khi xe đến gần nhà hàng Quảng Đông, Nghê Bảo Gia nói với đầu bên kia điện thoại: “Em sắp đến chỗ phỏng vấn nên không nói chuyện với anh nữa đâu.”
Chu Văn Đường “Ừ” một tiếng rồi sau đó cúp điện thoại.
Chu Đoan Dương ngồi ở bên cửa sổ, Nghê Bảo Gia vừa xuống xe, xuyên qua vách kính thấy anh ta vẫy tay với cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia gật đầu với anh ta, bước lên vỉa hè và bước vào nhà hàng.
Chu Đoan Dương mặc áo len cổ lọ màu đen, quần jean xanh, Nghê Bảo Gia vừa ngồi xuống trước mặt, anh ta đã bưng ấm trà lên, rót một ít trà vào cốc trước mặt Nghê Bảo Gia, dùng giọng bình tĩnh hỏi: “Chị dâu không biết lái xe ạ?”
Như thể cô thực sự là chị dâu của anh ta.
Nghê Bảo Gia lắc đầu và nói không.
Chu Đoan Dương nói tiếp: “Thế thì phải đi thi rồi, anh trai em bận như vậy, làm sao tranh thủ nổi thời gian đưa đón chị mỗi ngày?”
Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh ta, thẳng thắn nói: “Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng, được không?”
Chu Đoan Dương lấy hộp thuốc lá ra, đang định châm một điếu thuốc, lúc này, một người phục vụ đi đến, nhẹ nhàng nhắc nhở anh ta rằng trong phòng không được phép hút thuốc, ở đây có khu vực hút thuốc đặc biệt, nếu muốn thì cô ấy sẽ đưa anh ta đến đó.
Chu Đoan Dương đặt điếu thuốc lại, nói: “Tôi không hút thuốc nữa.”
Chờ người phục vụ rời đi, Chu Đoan Dương mới tiếp tục đề tài: “Chị dâu thật thẳng thắn, vậy thì em cũng không giấu nữa. Nghe nói anh trai em đã cầu hôn chị, chị có biết vì sao anh trai em cầu hôn chị không?”
Nghê Bảo Gia không nói gì.
Thế nhưng Chu Đoan Dương không hề cảm thấy mất mặt, tiếp tục nói: “Thật ra anh trai em cầu hôn chị, một phần là do bà ngoại, mấy năm trước sức khoẻ bà đã có vấn đề, đã thực hiện phẫu thuật hai lần. Hôm mùng Hai tết lại vào phòng phẫu thuật lần nữa, suýt chút nữa đã không tỉnh lại. Cũng may là sau đó bà tỉnh lại, nhưng mà dù có tỉnh lại thì bà ngoại cao tuổi như thế, sau này chỉ có thể sống thêm mấy năm. Không phải em trù ẻo bà, nhưng đây là sự thật.”
“Anh trai em có cái nhìn rất thờ ơ đối với quan hệ gia đình với người nhà họ Chu chúng em. Trên thực tế anh ấy chả thèm quan tâm, người duy nhất anh ấy quan tâm chính là bà ngoại. Cho nên nếu bà ngoại muốn anh ấy kết hôn thì kiểu gì anh ấy cũng sẽ nghe lời bà cụ, em nghe vú Chu nói là bà ngoại rất thích chị. Chắc chị dâu không nghĩ là anh trai em vì yêu chị cho nên mới muốn kết hôn với chị đó chứ?”
Trong lòng Nghê Bảo Gia cảm thấy có chút hỗn loạn, có cả chút chua xót.
Đương nhiên cô biết Chu Văn Đường chẳng phải là kiểu nếu không phải là cô thì không cầu hôn. Nhưng cô nghĩ, nói sao thì anh cũng sẽ thích cô một chút. Nếu sau này họ kết hôn thì tình cảm có thể từ từ bồi đắp, có lẽ sức nặng của cô trong lòng anh sẽ ngày càng trở nên quan trọng, cô tin rằng mọi thứ đều phụ thuộc vào nỗ lực của con người.
Nhưng bây giờ lớp vải che này lại bị Chu Đoan Dương vô tình kéo ra. Nghê Bảo Gia đột nhiên cảm thấy vô cùng nhàm chán, cô tự lừa dối mình, cho rằng một chút thích kia của Chu Văn Đường chính là tình yêu.
Nhưng vẫn có người cứ nằng nặc đến hỏi cô: “Chắc chị dâu không nghĩ là anh trai em vì yêu chị cho nên mới muốn kết hôn với chị đó chứ?”
Cô xấu hổ đến mức muốn đào hố chôn mình.
Đương nhiên, Nghê Bảo Gia không có tâm trạng ăn bữa đó.
Sau khi Chu Đoan Dương nói xong mấy câu đó, lại còn thản nhiên hỏi xem có cần anh ta đưa cô về không.
Nghê Bảo Gia nghĩ rằng chắc chắn khi đó sắc mặt của cô rất khó coi, cô lắc đầu nói không cần.
Nghê Bảo Gia ngồi trong nhà hàng hồi lâu, suy nghĩ về lời nói của Chu Đoan Dương và Chu Văn Đường. Cô không biết mình đã ngồi đó bao lâu, cho đến khi Chu Văn Đường gọi điện hỏi cô cuộc phỏng vấn đã kết thúc chưa.
Nghê Bảo Gia nói đã xong rồi, Chu Văn Đường lại nói: “Em đưa anh địa chỉ, anh đến đón em.”
“Không cần, em có thể tự mình quay về.”
Chu Văn Đường: “Bà ngoại muốn gặp em, buổi trưa em không đến, bà ngoại bảo vú Chu nấu đại món gì đó ăn cho qua bữa, chờ tối em đến thì lại nấu bữa ăn ngon.”
Anh còn giả bộ ghen ghét mà nói thể diện của cô lớn: “Chẳng phải em bảo thích ăn canh cá cải chua mà vú Chu nấu sao? Sáng sớm vú Chu đã ra chợ hải sản gần đó mua một con cá trắm cỏ, buổi sáng cá còn bơi tung tăng, bây giờ thì hết nhảy lung tung nữa rồi.”
Nghê Bảo Gia nhẹ giọng nói: “Vậy bữa trưa anh đã ăn gì?”
“Cháo và dưa chua.” Anh nói với vẻ hơi đáng thương.
Nghê Bảo Gia tưởng tượng đến dáng vẻ anh húp vài ngụm cháo và dưa chua, thấy hơi đau lòng vì anh, sau cùng cô cũng thở dài bảo anh đến đón mình.
Sau này Nghê Bảo Gia nghĩ lại, nhận ra rằng những cuộc cãi vã thực sự giữa cô và Chu Văn Đường chỉ có ba lần đó. Một lần là vì anh đến gặp chủ nhiệm Trâu về việc học ở trường của cô, một lần là tham gia tiệc đính hôn của Tiết Kiêu sau đó trở về nhà của anh.
Hai lần cãi vã đó quả thật có phần giống nhau, cô đơn phương đóng sầm cửa rời đi. Ngược lại Chu Văn Đường không có phản ứng gì, anh luôn giữ thái độ bình tĩnh, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, giống như đang nhìn một cô nhóc vô lý, mặc kệ cho cô khóc lóc om sòm, kiểu gì rồi cũng sẽ có giây phút ngừng lại, anh chờ đợi được.
Lần cãi vã thứ ba là bây giờ, khi cô ngồi lên đùi anh và nói với anh rằng cô đổi ý, không muốn kết hôn.
Khi đó Chu Văn Đường đang hút thuốc, nghe vậy, ngước mắt lên nhìn cô chằm chằm: “Sao vậy? Có ai nói gì với em à?”
Nghê Bảo Gia đứng dậy từ trong lòng anh và nói không, chỉ là cô còn trẻ, việc đính hôn sớm như vậy không tốt cho lắm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Văn Đường tựa lưng vào ghế sofa, lạnh lùng hỏi: “Có gì không tốt? Có phải do anh không tốt bằng đàn anh Khang của em không?”
Thật ra Nghê Bảo Gia không phải là người thích cãi vã, càng không thích việc hai người cãi nhau đến đỏ mặt tía tai. Mỗi lần tranh chấp với anh, cô đều sợ ầm ĩ tới mức khó coi, trong tiềm thức cô chỉ muốn rời đi, cô hít một hơi: “Liên quan gì đến anh ta? Đây là chuyện giữa chúng ta, anh muốn cưới em, chẳng qua là vì bà ngoại của anh thôi phải không?
“Chu Văn Đường, anh có dám nói anh vì thích em mà cưới em không?”
Thật ra Nghê Bảo Gia cũng không muốn hỏi vấn đề này nữa, hỏi ra chẳng phải là tự rước nhục sao, nhưng cô vẫn không cam lòng.
Chu Văn Đường cười lạnh: “Anh có thích em hay không, chẳng lẽ em không cảm nhận được hay sao? Anh muốn cưới em, quả thật do sức khoẻ bà ngoại không tốt. Nếu như chỉ đơn giản vì sức khỏe của bà không tốt khiến anh có dự định kết hôn thì tìm đại ai mà chẳng được, không bắt buộc phải là em. Chuyện trên đời này đâu phải nhất thiết không trắng thì sẽ là đen, không phải em muốn một là có một.”
Chu Văn Đường dời ánh mắt khỏi gương mặt cô, anh lại châm một điếu thuốc khác. Mãi đến khi hút thuốc xong, anh mới nói: “Gia Gia, có một số chuyện anh không muốn giải thích quá rõ ràng. Lần thứ ba gặp mặt, em thật sự không biết tên anh sao? Còn bạn gái của đàn anh Khang Hạo kia là ai? Hôm đó em bảo với anh em tham gia buổi sinh nhật của một đàn chị, thật sự là đàn chị à?”
Lúc này Nghê Bảo Gia mới nhận ra, thì ra anh đã biết từ lâu.
Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt tái nhợt.
Trên thực tế, từ lâu Chu Văn Đường đã quen với việc phụ nữ tiếp cận anh với những mục đích khác nhau, thế giới của người trưởng thành chẳng qua chỉ là mấy chữ “đạt được thứ mình muốn” mà thôi. Nhưng chính là vì cô mà anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu khi những suy nghĩ nhỏ nhặt đó rơi vào mắt anh, anh cảm thấy mình không phải là người nhỏ mọn như vậy, nhưng đôi khi, anh vẫn hy vọng cô sẽ thuần khiết trong suốt trước mặt anh.
Thật ra Chu Văn Đường không muốn đi sâu vào chi tiết về tấm bưu thiếp cũng như mối quan hệ của cô với đàn anh Khang. Anh cảm thấy dù sao thì việc anh ta thích cô cũng không quan trọng.
Nhưng suy cho cùng anh vẫn là một người bình thường, hay nói cách khác, anh đã trở thành một người bình thường trước mặt cô. Câu nói này ít nhiều gì cũng có vẻ ê răng.
Khóe mắt cô đỏ hoe, dáng vẻ cô như sắp khóc.
Chu Văn Đường lại nghĩ xem lời nói của anh có quá nặng hay không, dù sao cô vẫn còn nhỏ tuổi. Chu Văn Đường thở dài, nghiêng người, dùng ngón tay gõ nhẹ vào khóe mắt cô: “Nhìn em đi, lần nào nói chưa đầy hai câu thì mắt em cũng đỏ hoe.”
Nghê Bảo Gia quay đầu đi, tránh né sự đụng chạm của anh, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Vậy có phải anh nghĩ rằng em với đàn chị Trần chẳng qua cũng như nhau.”
Chu Văn Đường bình tĩnh nói: “Anh không nói thế.”
Nghê Bảo Gia cười khổ, cô nghĩ bây giờ đào sâu chuyện này có ích lợi gì. Cô chợt cảm thấy hơi mệt, đối với một người đã vượt núi vượt sông lâu ngày, lúc này cô chỉ muốn nằm xuống và đánh một giấc thật ngon.
Nghê Bảo Gia đứng dậy, đi lấy túi trên ghế sô pha, nói: “Thôi vậy, cứ thế đi.”
Chu Văn Đường nắm chặt ngón tay, cảm xúc trong mắt không rõ ràng: “Em có ý gì?”
Nghê Bảo Gia rũ mắt nhìn anh, bình tĩnh nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Trên mặt Chu Văn Đường không có ý cười: “Em nghiêm túc?”
“Ừ.”
“Gia Gia, anh không phải là người sẽ cầu xin quay lại.” Cuối cùng anh cũng nói.
Nghê Bảo Gia mỉm cười, nói lời đau lòng người mà cũng tổn thương mình: “Em biết, anh có nhiều phụ nữ như vậy, thiếu một người là em thì có sao đâu?”
Chu Văn Đường nhìn kỹ cô: “Em nghĩ vậy à?”
“Vâng, em luôn tự nhận thức được.”
Chu Văn Đường cười giễu một tiếng, sau đó buông tay cô ra.
Nghê Bảo Gia đi xuống cầu thang thì gặp vú Chu, thấy cô đang xách túi, vú Chu hỏi: “Sao vậy? Cô đang muốn đi à?”
Nghê Bảo Gia miễn cưỡng nhếch khóe miệng: “Vâng, đột nhiên cháu có việc, cháu đi trước ạ.”
Nghê Bảo Gia lủi thủi đi xuống lầu, không để ý đến vú Chu ở phía sau đang gọi.
Cô bước nhanh qua hành lang, ra khỏi sân, làm như lúc này cô mới thở được, hít một hơi thật sâu.
Bên ngoài trời đã chạng vạng, tia sáng cuối cùng phía chân trời chìm vào bóng tối.
Nghê Bảo Gia vẫy xe, thấy tâm trạng cô không tốt, tài xế thận trọng hỏi làm sao vậy, có phải đã cãi nhau với gia đình rồi không.
Nghê Bảo Gia nói không phải, tài xế nói thế thì cãi nhau với bạn trai rồi.
Nghê Bảo Gia gật đầu, chú tài xế thản nhiên cười nói: “Thế thì có là gì, tới lúc đó gọi cú điện thoại, nói vài câu bùi tai là bạn trai cô tha thứ cho cô thôi, đàn ông thì nóng giận hơi nhiều chút, nếu anh ta thật lòng thích cô thì đưa một hướng giải quyết là êm xuôi ngay mà.”
Nghê Bảo Gia mỉm cười.
Lần thứ hai cô và Chu Văn Đường cãi nhau, cô bắt taxi về và gặp một tài xế tốt bụng. Nhưng Nghê Bảo Gia biết lần này Chu Văn Đường sẽ không đến dỗ dành cô.
Nghê Bảo Gia hơi tiếc nuối, dù sao vú Chu cũng nấu một bàn ăn như vậy, nhưng cô chưa nếm thử lấy một chút, nói sao thì cũng có phần phụ tấm lòng của bà cụ.