Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1. Đội trưởng của lớp tôi đã kết hôn rồi, và tôi thật lòng chúc phúc cho anh ấy. Khi mới vào trường, tôi vốn là người nước ngoài cho nên giọng nói còn hơi ngọng, và bọn họ hay than phiền rằng không hiểu tôi đang nói gì. Đội trưởng thường giúp tôi và anh ấy luôn rất kiên nhẫn. Lúc nào anh ấy cũng hỏi đi hỏi lại rằng tôi đã đi đâu, đang ở phòng ngủ nào và anh cũng mua rất nhiều đồ dùng cần thiết hàng ngày cho tôi. Khi đó, tôi ước rằng mình có thể trở thành cô gái trong lòng của anh ấy thì sẽ hạnh phúc biết bao.
Trong trí nhớ của tôi đội trưởng lúc nào cũng đeo cặp kính gọng tròn, còn trên tay thì mang theo chồng sách bài tập. Khi lên lớp, đội trưởng luôn đốc thúc mọi người dành thời gian làm bài tập. Tính tình anh ấy vô cùng tốt, vốn không thích những người nghịch ngợm và không tập trung cho việc học. Đội trưởng luôn theo sát các bạn trong lớp, hối thúc họ làm bài tập, và lâu ngày thành thói quen khiến họ trở nên chăm chỉ hơn trước.
Cô dâu của đội trưởng không xinh như tôi đã nghĩ. Tôi nghe nói cô ấy là một khách hàng mà đội trưởng gặp sau giờ làm việc. Trước khi quyết định kết hôn, hai người chỉ yêu nhau hơn nửa năm. Nghe có vẻ qua loa, nhưng đội trưởng đã giải thích là do nhà của anh ấy đã thúc giục anh cưới vợ sớm.
Trong bữa tiệc cưới hôm đó, phần lớn đều là những bạn học cấp ba. Tuy rằng tôi đã quên tên một vài người, nhưng khi nhìn thấy họ, thì tôi liền có thể nhận ra. Có một cô gái ngồi bên cạnh tôi, trong vô thức có thể nhớ ra cô ấy họ Bạch, khi còn đi học vẫn thường đeo kính, hiện giờ cô tháo kính ra trông xinh hơn rất nhiều. Nói chuyện phiếm với cô ấy một lúc, tôi lại cảm thấy hơi nhạt, cứ như là tôi đang hồi tưởng lại. Cô ấy hỏi tôi rằng bây giờ Lê Chiêu thế nào, và những người khác cũng lặp lại câu hỏi đó, cặp đôi của chúng tôi là đặc biệt nhất.
Tôi chợt nghẹn ngào.
Lê Chiêu, Lê Chiêu.
Họ vẫn nhớ rằng tôi và anh ấy từng ở bên nhau.
Ngoài ra, khi chuyện của chúng tôi được lan truyền mạnh mẽ ra toàn trường, đó là tình yêu mà nhiều hủ nữ luôn xem trọng, nhưng đáng tiếc là, họ đã phải thất vọng.
Lê Chiêu không còn muốn tôi nữa, từ rất lâu rồi.
2. Tối hôm đó khi từ tiệc cưới trở về, tôi cảm thấy mệt mỏi lê thân lên giường nằm, trong phòng tối om nhưng tôi cũng không buồn bật đèn. Tôi cứ lăn qua lộn lại trên giường, ngước nhìn trần nhà trong vô thức, ánh trăng chiếu vào phòng xua tan đi bóng tối.
Lúc mới mua nhà, tôi và Lê Chiêu đã thiết kế cửa sổ gần mặt đất, anh nói rằng như vậy thì ban đêm có thể vừa ôm vừa ngắm sao, nhưng bây giờ Lê Chiêu không còn ở đó nữa, chỉ còn lại tôi ngắm sao một mình mà thôi.
Những ngôi sao không còn sáng nữa và tôi cũng không còn anh ấy bên cạnh để ôm lấy cho thỏa nỗi nhớ.
Tôi đã có một giấc mơ khi nhìn thấy Lê Chiêu lần đầu tiên.
Lê Chiêu là loại con trai cao, gầy và thích mặc đồ đen, tưởng là ngầu nhưng cũng dễ khiến người khác cảm thấy khó chịu. Anh ta là người mới của lớp chúng tôi và cũng là người nước ngoài như tôi. Giáo viên chủ nhiệm có lẽ tôi nghĩ chúng ta có một chủ đề chung, nên cô đã sắp xếp anh ấy với tôi, tôi đã ngồi cùng bàn với Lê Chiêu được một tháng. Tôi không biết anh ấy tên là gì. Trong giờ học, một là anh ấy ngủ, hai là tôi không thèm nhìn mặt anh ấy. Một ngày sau đó, khi Lê Chiêu đột nhiên bị chảy máu cam, tôi đã mang đến cho anh ấy một mảnh giấy để lau, lúc này tôi mới nhìn thấy rõ mặt anh ấy.
Anh ấy thật sự rất đẹp trai, với mái tóc lòa xòa bồng bềnh, giữa trán có một sợi tóc được tạo nếp và đặc biệt là nốt chu sa ở đuôi mắt. Lê Chiêu cầm lấy mảnh giấy để ngăn máu mũi tuôn ra, còn tôi thì chỉ cau mày khi nhìn thấy nốt ruồi của anh ta, và không nói thêm gì nữa. Đam Mỹ Trọng Sinh
Tôi nhìn mũi của anh ấy chảy máu ngày càng nhiều, tôi hỏi anh ấy có muốn đến phòng y tế của trường không, anh ấy lắc đầu nói rằng một lát nữa sẽ ổn.
Tôi nói "Ồ", nhưng trong lòng luôn có chút lo lắng, rất may là một lúc sau tình trạng chảy máu cam của Lê Chiêu đã ngừng hẳn.
Tôi đưa cho anh ấy chiếc cốc của mình và nói: "Có lẽ là do thời tiết quá khô. Anh chỉ cần uống thêm nước."
Lê Chiêu nhìn cốc của tôi, rồi lại nhìn tôi, anh gật đầu và mở nắp uống một ngụm.
Tôi nhìn quả táo Adam của anh ấy cuộn lên lăn xuống, nước tràn ra từ miệng cốc trượt xuống quả táo Adam của anh ấy. Tôi bất chợt nuốt nước bọt trong vô thức.
Lê Chiêu vặn nắp cốc sau khi uống xong, quay lại nhìn tôi và ngập ngừng hỏi: "Tại sao mặt cậu lại đỏ vậy?"