Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Lục Cẩn Trạch đến cổng trường H thì Úy Lâm và Giang Kỳ vừa lúc cùng đi ra từ ký túc xá.
Giang Kỳ không ở lại, Úy Lâm không định ăn cơm hộp lạnh ngắt trong ký túc, y muốn ăn ở chỗ khác.
"Chào sếp Lục!" Vừa nhìn thấy Lục Cẩn Trạch, Úy Lâm đã nhanh nhẹn chào hỏi rồi chuẩn bị chuồn lẹ.
Y không muốn nói chuyện cùng vị tổng tài bá đạo siêu đáng sợ đó đâu, miễn cho người ta không thích rồi mách chuyện của cậu cho ba mẹ.
Dù Lục Cẩn Trạch sêm sêm tuổi họ, nhưng giữa thế hệ này hắn chính là một đóa hoa lạnh lùng, nếu được hoan nghênh thì vẫn là các phụ huynh thích hắn hơn.
Nghe nói ông của Tông Dư làm tiệc mừng thọ, đã mời Lục Cẩn Trạch tham gia rồi xếp chỗ ngồi của hắn ở khu trưởng bối, mấy người bề trên vây quanh hắn hỏi han ân cần, thiếu chút nữa còn để hắn ngồi cạnh ông ấy luôn rồi.
Khủng bố vậy cơ mà.
Úy Lâm nhanh như thỏ, Giang Kỳ vừa quay đầu lại muốn tạm biệt thì phát hiện bóng dáng đã sớm biến đâu mất.
Giang Kỳ bất đắc dĩ mà ngồi trên xe Lục Cẩn Trạch.
Cậu phát hiện Lục Cẩn Trạch lúc nào cũng như một quý ông vậy, chỉ cần Giang Kỳ ngồi xe hắn, hắn đều chủ động xuống xe mở cửa.
Không biết sau này hắn sẽ kết hôn với ai nhỉ, nếu đó là người hắn thật sự thích, thì ở bên nhau chắc sẽ rất hạnh phúc?
Ít nhất thì ở trước mặt người khác, Lục Cẩn Trạch hiểu được việc tôn trọng bạn đời.
Giang Kỳ vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: "Lần trước anh nói với Tông Dư là muốn nói với ba cậu ta chuyện cậu ta lêu lổng ở bên ngoài à? Sao anh biết nhiều chuyện của bọn họ thế? Nhìn Úy Lâm gặp anh như chuột thấy mèo, chạy nhanh quá trời."
Lục Cẩn Trạch khởi động xe: "Ba cậu ta nói cho tôi là năm sau muốn đưa cậu ta đi du học nước M, nếu không tốt nghiệp được thì dùng tiền. Nhưng tình huống Tông gia phức tạp, một người thừa kế không học vấn không nghề nghiệp, đối với Tông gia thì không phải là chuyện tốt, cậu ta còn một em trai cùng cha khác mẹ giỏi hơn cậu ta rất nhiều..."
Lục Cẩn Trạch nói tới đây bỗng nhiên ngừng lại, thông qua kính chiếu hậu nhìn Giang Kỳ một cái.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói gì.
Quả nhiên là dù ở nhà nào thì cũng xem thể diện là thứ quan trọng nhất.
***
Trở lại Lục trạch.
Dì Trương đã nấu xong bữa tối rồi, vừa thấy Giang Kỳ và Lục Cẩn Trạch trở về cùng nhau đã vui ra mặt: "Ui trời, dì biết là cậu Lục có cách mà, ăn bên ngoài thì có gì tốt đâu, ăn ở nhà mới khỏe! Cậu Giang nấu ănngon như vậy, tại sao lại muốn ra ngoài ăn chứ?"
Dì Trương vào bếp rửa tay, giúp họ bưng đồ ăn lên: "Buổi chiều dì về nhà đem đồ ngọt cậu Giang làm cho con ăn, ăn ngon lắm, ngon hơn cả mua ở ngoài."
Giang Kỳ rửa tay rồi ngồi xuống bàn, nghe Lục Cẩn Trạch ởcạnh nói: "Cậu làm đồ ngọt à?"
Giang Kỳ có hơi ngại, gãi mặt: "Anh muốn ăn hả? Còn có một cái, chỉ là pancake xoài bình thường thôi, với cả cái đó bị tôi làm hỏng rồi, lớp bên ngoài hơi xấu, tôi vốn muốn..."
Để lại cho mình ăn.
[Muốn ăn.]
Giang Kỳ nghe thấy Lục Cẩn Trạch nói trong lòng.
Anh khựng lại.
Lục Cẩn Trạch đang nghiêm túc mà im lặng nhìn anh, đôi mắt đen sâu thẳm chan chứa ánh sáng ở phòng ăn, Giang Kỳ nhìn ra được một chút chờ mong trong đó.
Giang Kỳ: "..."
Thấy cậu không nói tiếp, vẻ mặt Lục Cẩn Trạch hơi hoang mang.
Đại khái là dựa theo giáo dưỡng của mình, trước khi Giang Kỳ nói xong, hắn sẽ không mở miệng nói muốn với Giang Kỳ.
Với lại nếu cậu không muốn cho, hắn cũng sẽ không ép.
Không biết tại sao, Giang Kỳ cảm thấy Lục Cẩn Trạch nên là người như thế.
Nhưng mà...
Thôi cứ thỏa mãn hắn đi.
Giang Kỳ cảm thấy tội lỗi trong lòng, đứng dậy đi đến trước tủ lạnh, mở ngăn tủ buổi sáng để bánh rồi lấy ra.
"Anh ăn đi, buổi sáng tôi đã ăn một cái rồi."
Lục Cẩn Trạch cầm lấy cái nĩa nhỏ, giọng nói nghe hơi rụt rè: "Cảm ơn."
Giang Kỳ: "..."
Lục Cẩn Trạch rủ mắt nếm thử một miếng.
Dì Trương đưa cho Lục Cẩn Trạch một chén canh hạt sen nóng: "Cậu Lục uống cái này trước đã, dạ dày rỗng không nên ăn đồ lạnh."
Lục Cẩn Trạch đành phải uống một ngụm canh hạt sen.
Giang Kỳ nhìn hắn quyết đoán trên thương trường bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi ăn, cảm thấy có hơi buồn cười: "Bình thường chắc anh không thiếu đồ ngọt để ăn phải không?"
Lục Cẩn Trạch ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt hơi nghi hoặc.
Giang Kỳ ngồi xuống: "Kiểu như trong trường? Hay trong công ty? Không ai đưa cho anh hả?"
Lục Cẩn Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Không có."
Hắn nói rất nghiêm túc, không giống như là nói dối.
Vừa cao vừa đẹp trai thế mà lại không nhận được đồ ngọt ư?
Được rồi, có thể là do hắn nhìn quá nghiêm túc.
Khi Lục Cẩn Trạch ăn xong miếng bánh, dì Trương đã rời đi rồi, Lục trạch chỉ còn hai người họ.
Hắn rút khăn tay ra, lau khóe miệng.
"Thế nào?" Giang Kỳ chống tay dưới cằm, bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ muốn nghe ý kiến của hắn: "Có chỗ nào cần cải tiến không?"
[Không có, ăn ngon lắm.]
Trong lòng Lục Cẩn Trạch nói.
Giang Kỳ rất vừa lòng.
Tiếp theo lại nghe hắn nghiêm túc nói: "Đồ ngọt thì quan trọng là ngọt nhưng không ngấy, rất nhiều người đánh giá đồ ngọt theo tiêu chuẩn "không ngọt", cậu có thể theo phương hướng này mà cải tiến."
Giang Kỳ: "..."
Nói hay quá, lần sau anh đừng nói nữa.
Giang Kỳ hậm hực cầm đũa lên, "Ờ" một tiếng quạu quọ mà ăn cơm.
Cơ mà Lục Cẩn Trạch nói rất có lý, quan trọng là phải khống chế được độ ngọt của món tráng miệng, làm sao để đầu lưỡi cảm thấy dễ chịu với độ ngọt, quả thật là chuyện đáng nghiên cứu.
Nhớ kỹ nhớ kỹ.
Cơm nước xong, Giang Kỳ và Lục Cẩn Trạch cùng đem chén đũa bỏ vào máy rửa chén. Giang Kỳ về phòng, viết lại trên máy tính công thức pancake xoài độc nhất vô nhị, định lần sau nghiên cứu làm món mới thì tham khảo, lại mở hậu trường của Nhạc Trạm để xem khu bình luận có bị kiểm soát không, cậu thấy vô cùng buồn chán.
Vẫn còn sớm quá, làm gì được đây?
Giang Kỳ định xuống chỗ tủ lạnh dưới lầu xem thử còn thừa nguyên liệu không, thuận tiện nghĩ xem video tiếp theo sẽ làm gì.
Đang đi tới chỗ cầu thang, Giang Kỳ bỗng lờ mờ thấy đèn dưới phòng bếp sáng lên.
Cậu nhìn điện thoại, đã 10 giờ rồi.
Cậu là cú đêm, giờ này là giờ sinh hoạt ban đêm của cậu vừa mới bắt đầu.
Lục Cẩn Trạch thì không biết.
Nhưng cậu thấy đối phương về phòng rất sớm, chắc là bận công việc.
Chẳng lẽgiờ hắn hết bận rồi?
Giang Kỳ thả nhẹ bước chân đi qua, đang muốn nhìn xem Lục Cẩn Trạch đang làm gì, đột nhiên nghe thấy tiếng rên.
Đây là giọng của Lục Cẩn Trạch, hình như hắn đang rất đau, chẳng lẽ là bị thương?
Giang Kỳ vội vã đi xuống, thấy Lục Cẩn Trạch đang đứng cạnh bồn nước, một tay đặt lên bàn, tay kia thì che ở trên bụng.
"Anh làm sao thế?" Giang Kỳ vội hỏi, "Khó chịu hả?"
Lục Cẩn Trạch quay đầu lại nhìn cậu, sắc mặt tái nhợt, lắc lắc đầu.
Đôi môi có hình dạng xinh đẹp của hắn trắng bệch, hàm dưới cắn chặt như đang cố chịu đựng, thậm chí thái dương còn toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Giang Kỳ nhớ lại trước bữa tối dì Trương có nhắc tới chuyện Lục Cẩn Trạch bị bệnh dạ dày.
"Dạ dày anh đau hả?" Giang Kỳ hồi thần, "Tôi đỡ anh tới phòng khách ngồi nhé, anh xuống lầu là muốn uống thuốc hả?"
Lục Cẩn Trạch gật đầu.
Giang Kỳ nói: "Anh nói cho tôi thuốc ở chỗ nào đi, để tôi lấy cho."
Cậu đỡ Lục Cẩn Trạch tới sô pha ngồi, mở tủ thuốc đặt trên tủ bếp, lấy thuốc dạ dày rồi rót cho Lục Cẩn Trạch một ly nước ấm.
"Coi chừng nóng." Giang Kỳ cầm ly đưa qua.
Lục Cẩn Trạch uống nước rồi nuốt thuốc, sắc mặt mới trở nên tốt hơn.
"Tôi không biết bệnh bao tử của anh lại nghiêm trọng đến thế, biết vậy đã nhắc anh ăn cơm trước rồi mới ăn đồ ngọt."
"Không sao." Lục Cẩn Trạch nói.
"Không sao cho được?" Giang Kỳ nhíu mày, "Tối nay về cũng khá muộn, anh còn đi đường vòng đón tôi... Không thì lần sau anh có về nhà ăn cơm thì nói trước tôi một tiếng, tôi không ăn bên ngoài, về sớm đỡ mất thời gian của anh."
Lục Cẩn Trạch giương mắt nhìn cậu: "Cậu không về nhà ăn cơm vì sợ tôi không ở nhà à?"
"Cũng không phải sợ gì..." Giang Kỳ bĩu môi, "Ăn một mình chán lắm, dì Trương nhiệt tình quá, lần nào làm đồ ăn cũng làm rất nhiều, tôi ăn không hết."
Chủ yếu là do phòng ăn của Lục gia lớn quá, làm cậu nhớ tới hồi trước chờ mẹ về ăn cơm, từ hừng đông đến trời tối, cơm nguội cậu đem đi hâm nóng, hâm xong lại nguội.
Thế nên trong trí nhớ của cậu, đồ ăn trong bát lúc nào cũng nguội ngắt. Cậu không thích cảm giác ăn cơm một mình, tình nguyện thà đến nhà ăn một mình ngồi một bàn giữa đám người xa lạ, còn hơn một mình ở nhà trước một bàn toàn đồ ăn.
Lục Cẩn Trạch im lặng, chớp mắt một cái, dường như đã hiểu được ý của cậu: "Xin lỗi cậu, lần sau tôi... nhất định sẽ về nhà ăn cơm đúng giờ."
"Công việc anh bận thì không cần chiều theo ý tôi, tôi có nhiều chỗ ăn cơm lắm."
Giang Kỳ vừa nói vừa dọn hộp thuốc: "Để tôi hâm nóng một ly sữa cho anh, uống vào tốt cho dạ dày lắm, trước tôi mua cả một thùng Thư Hóa (*) còn chưa uống hết..."
(*) Sữa này không chứa lactose.
Nói xong cậu đi qua phòng bếp, lại nghe thấy Lục Cẩn Trạch ở phía sau nói: "Cần."
Giang Kỳ dừng chân, quay đầu lại, thấy Lục Cẩn Trạch nghiêm túc nói: "Đồng ý với cậu rồi thì tôi sẽ làm được."
Giang Kỳ không biết tại sao mình lại đỏ mặt.
Cậu sợ hắn nhìn ra manh mỗi, vội vã đi vào bếp.
Nồi sữa đặt trên bếp điện từ đang sôi "ùng ục" tỏa hơi nóng, Giang Kỳ nhìn thấy ổn thì tắt bếp rồi cho thêm một muỗng mật ong, nghĩ trong lòng: Rốt cuộc thì sao lại thế này? Hình như bọn họ cũng không cần phải về nhà ăn cơm đi?
Với lại, sao Lục Cẩn Trạch lại nói xin lỗi?
Người không về nhà đúng giờ ăn tối hình như là cậu mà...
Chẳng lẽ hắn xin lỗi vì một năm ở nước Y sao?
Suy nghĩ nhiều suy nghĩ nhiều rồi.
Giang Kỳ vội lắc đầu, đổ sữa ra rồi đưa cho Lục Cẩn Trạch ngồi ở phòng khách.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tới giờ Lục Cẩn Trạch nói lời âu yếm rồi.
Mirabel: Nào iu nhau z?