Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyễn Ưu nghĩ đến chuyện của Thẩm Lương, tâm tình có chút buồn bực. Về đến nhà phát hiện Lục Quan Triều đang ở trong phòng ngủ, bởi vậy cậu kinh ngạc trong giây lát, không chỉ ngạc nhiên mà còn hồi hộp nữa. Nguyễn Ưu cố gắng không lộ ra vẻ gì mà đem thuốc ức chế bỏ vào ngăn tủ trong phòng tắm. Sau đó rửa sạch tay, đi tới trước tủ quần áo bắt đầu giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra —— tận lực ra ngoài thay quần áo, cậu sợ Lục Quan Triều không vui.
Lục Quan Triều vốn đang xem điện thoại di động, nhìn thấy Nguyễn Ưu về nhà một câu cũng không nói, nhìn thấy anh trong phòng ngủ không ngạc nhiên cũng không phản ứng trong lòng khó tránh khỏi không vui. Lại nhìn Nguyễn Ưu như bước vào nơi không người, thoải mái cởi áo khoác rồi cúi đầu cởi cúc áo sơ mi trong lòng càng thêm không vui.
Vừa định mở miệng nói gì đó, Lục Quan Triều nhìn thấy vết sẹo sau gáy sau khi Nguyễn Ưu cởi áo, im lặng một lúc, anh nói: " Cậu có phải nên đến bệnh viện để kiểm tra lại không?". Nguyễn Ưu sửng sốt chốc lát, tay cậu không được tự nhiên nâng lên vuốt ve sau gáy của mình, nơi tuyến thể không có cảm giác nào nhưng tim cậu nặng nề chùng xuống một lúc.
" Hẳn là vậy, tôi đi liên lạc với bác sĩ một chút. "
Lục Quan Triều nói: " Không cần liên lạc, ngày mai tôi đi với cậu."
Nguyễn Ưu rất ngạc nhiên khi thấy Lục Quan Triều làm sao đột nhiên muốn cùng cậu đi tái khám. Nhưng Lục Quan Triều muốn đi, Nguyễn Ưu không có lý do gì từ chối, cậu nhanh chóng gật đầu đồng ý. Quay đầu phát hiện Lục Quan Triều cũng bắt đầu cởi nút quần áo, hiển nhiên là có ý ngủ ở trong phòng, điều này ngược lại làm cho Nguyễn Ưu cảm thấy khó khăn.
Buổi tối Nguyễn Ưu viết bài luận cho người khác, chủ yếu phụ trách đem sản phẩm thổi phồng đến mức thiên hoa loạn trụy (1). Bây giờ Lục Quan Triều đang ở trong phòng ngủ, Nguyễn Ưu thấy không tiện gõ chữ. Cậu rất xấu hổ khi để Lục Quan Triều biết mình làm loại chuyện này, mặc dù Lục Quan Triều có khả năng cũng không quan tâm cậu làm gì.
(1) 天花乱坠 /tiānhuāluànzhuì/: ba hoa chích chòe
Cậu phiền phiền nhiễu nhiễu mà đứng ở bên giường, đang nghĩ xem nên mở miệng như thế nào. Ngược lại Lục Quan Triều mở cúc áo sơmi, lộ ra thân hình cường tráng rắn chắc, anh không vui nói: " Còn đang làm gì đó? Tắm rửa đi ngủ đi, giằng co cả đêm, cậu không thấy mệt à?". Trong lòng Nguyễn Ưu hơi động, cậu nói: " Hai người ở đây tắm không tiện, tôi qua phòng bên cạnh, anh ở đây tắm rửa xong rồi mau đi ngủ."
Nguyễn Ưu nói xong, ôm đồ ngủ và máy tính rời khỏi phòng ngủ chính cứ như đang chạy trốn rồi đẩy cửa vào phòng cho khách. Người hầu Lục gia tuy rằng điêu ngoa nhưng cũng may mà không lười làm, trong phòng ngủ cho khách mọi thứ đều đầy đủ.
Nguyễn Ưu thả máy tính xuống rồi đi tắm. Khi tắm nghĩ đến cậu và Lục Quan Triều, tâm lý Nguyễn Ưu vẫn rất hồi hộp. Sợ Lục Quan Triều biết mình đang làm gì chỉ là một phần nguyên nhân, một phần khác là, Nguyễn Ưu sợ thời điểm Lục Quan Triều và cậu tiến hành sinh hoạt vợ chồng, mình lại ở trước mặt Lục Quan Triều rụt rè. Càng sợ Lục Quan Triều căn bản không có loại ý nghĩ kia, khiến mình biến khéo thành vụng (2).
(2) 弄巧成拙 /nòngqiǎochéngzhuō/: biến khéo thành vụng, lợn lành chữa thành lợn què, chữa tốt thành xấu.
Tình yêu thầm kín khiến Nguyễn Ưu lo được lo mất. Cậu đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và ôn hòa trước sự lạnh nhạt của Lục Quan Triều. Thế nhưng vẫn không thể thích ứng với sự quan tâm và tiếp cận đột ngột của Lục Quan Triều.
Không ngờ tắm xong thì thấy Lục Quan Triều đang dựa vào thành giường của phòng ngủ dành cho khách, tóc vẫn còn ướt, hiển nhiên là đã tắm.
Nguyễn Ưu sững sờ tại chỗ, Lục Quan Triều liếc cậu một cái, không nhịn được bảo: " Sao vậy, trong gian phòng kia đều là đồ của cậu, tôi ngủ không quen."
Nguyễn Ưu còn tưởng Lục Quan Triều là một đường đuổi tới, trong lòng khá căng thẳng, nghe thấy anh nói như vậy, tâm lý thở phào nhẹ nhõm, cậu đáp: " Vậy anh ngủ ở đây đi, tôi về phòng ngủ."
Lục Quan Triều nhìn Nguyễn Ưu vội vội vàng vàng ôm đồ đạc của mình rời khỏi phòng cho khách, lông mày nhăn lại. Cả đêm Nguyễn Ưu đều ôm bảo bối máy tính của cậu đi qua mấy phòng đi tới đi lui giống như một con hamster vậy.
Lục Quan Triều ý thức được Nguyễn Ưu giống như không muốn ở cùng với anh. Bất kể là tình huống trong tiệc cưới tối nay, trên đường về nhà, hay là bộ dạng bây giờ trước khi đi ngủ đều có thể cảm nhận được dáng vẻ tránh anh không kịp của Nguyễn Ưu.
Trong lòng Lục Quan Triều bỗng nhiên dâng lên bất mãn mãnh liệt. Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là người vợ chính thức mà anh lấy về nhà, vậy mà lại có thái độ này với anh, khó tránh khỏi làm tổn thương lòng tự tôn của vị alpha trẻ tuổi này rất nhiều.
Anh tức giận nằm xuống, tự hỏi có phải mình đã dọn ra ngoài quá lâu mà số lần về nhà quá ít nên mới để cho Nguyễn Ưu không xem người chủ gia đình này để ở trong mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Quan Triều lại nghĩ tới bộ dáng Nguyễn Ưu ôm máy tính lén lén lút lút. Dây chuột làm rơi con chuột xuống sàn gỗ, Nguyễn Ưu vội vàng dùng một tay nhặt con chuột lên cất vào trong lồng ngực. Dáng dấp này làm cho anh cảm thấy vừa tức vừa buồn cười. Thời đại nào rồi, sao còn có người dùng chuột có dây, trước khi Lục Quan Triều chìm vào giấc ngủ, tức giận nghĩ như vậy.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Nguyễn Ưu rời giường thì Lục Quan Triều cũng đã dậy rồi. Hôm trước cậu thức đêm đánh chữ, bất tri bất giác liền đến đêm khuya, bởi vậy ngủ thẳng một giấc. Tỉnh lại lảo đảo đi tới phòng ăn, trông thấy Lục Quan Triều ngồi ở trước bàn ăn xem báo mới nhớ ra đêm qua trong nhà còn có một người khác ở. Vì vậy bất giác thu liễm bộ dạng uể oải lúc đầu, ngược lại ngồi nghiêm chỉnh ở trước bàn ăn điểm tâm.
Lục Quan Triều thấy Nguyễn Ưu ngồi xuống, anh gấp tờ báo trong tay đặt sang một bên và nói: " Nửa giờ sau xuất phát, tôi đã đặt lịch hẹn với bác sĩ."
Nguyễn Ưu gật đầu, cậu cầm cái bánh màn thầu vị sữa trên tay bẻ thành hai nửa, nhai kỹ nuốt chậm mà ăn.
Lục Quan Triều nhìn cậu vài lần rồi cầm lấy tờ báo đã bị anh thả xuống tiếp tục đọc, đọc xong một lúc thì không nhịn được nhìn về phía Nguyễn Ưu.
Động tác khi ăn của Nguyễn Ưu rất chậm rãi, nhưng bộ dạng khi ăn trông rất ngon miệng. Hai má cậu nhét phình lên, đôi mắt hơi híp lại, như thể là bởi vì được ăn đồ ăn yêu thích mà lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Lục Quan Triều nhìn, cảm giác thèm ăn của mình được khơi dậy trở lại và bữa sáng ăn trước đó thật vô vị.
" Anh có muốn ăn không?". Có lẽ là thời gian Lục Quan Triều nhìn quá lâu, Nguyễn Ưu rốt cục không nhịn được hỏi anh. Cậu còn tưởng rằng Lục Quan Triều dậy sớm như vậy chắc đã ăn lâu rồi.
Trong mâm thức ăn chỉ còn lại một cái bánh màn thầu, Lục Quan Triều không biết nên trả lời như thế nào. Bất quá không đợi Lục Quan Triều mở miệng, Nguyễn Ưu liền đứng dậy đi vào nhà bếp, không mất bao lâu thì bưng ra một đĩa điểm tâm, đó là bánh màn thầu vị sữa mà cậu vừa ăn.
Nguyễn Ưu đẩy về phía Lục Quan Triều và nói: " Vẫn còn nóng."
Lục Quan Triều ho nhẹ một tiếng, gắp một cái lên đưa vào trong miệng. Nguyễn Ưu hé miệng cười rộ lên, cậu uống hết một hơi sữa bò rồi lau miệng nói: " Tôi ăn xong rồi, thay quần áo xong sẽ lập tức ra ngoài ngay."
Trong bệnh viện người đông như mắc cửi, Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đi lối đi VIP bước vào phòng hội chẩn. Bác sĩ Hướng, người khám bệnh cho Nguyễn Ưu thấy lần này là hai người cùng đến, có vẻ kinh ngạc trong giây lát.
Tuy nhiên, nghề bác sĩ đến cùng thì rèn luyện hàng ngày rất cao, ông nhanh chóng sửa sang xong biểu tình rồi sắp xếp cho Nguyễn Ưu tiến hành kiểm tra.
Lục Quan Triều muốn đi cùng Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu lại cự tuyệt: " Không cần đâu, sẽ xong nhanh thôi. Tôi tự đi một mình là được rồi."
Lục Quan Triều ngồi ở phòng hội chẩn thấy Nguyễn Ưu một mình tiến vào phòng kiểm tra thì không yên tâm nhìn nhiều thêm mấy lần.
Bác sĩ Hướng thừa dịp nói: " Không cần nhìn đâu, mỗi tháng kiểm tra một lần, cậu ấy đến khám bốn, năm lần, lộ trình và quy trình đều nắm rất rõ.
Huống hồ có một số chuyện, omega có lẽ cũng không muốn alpha biết. "
Lục Quan Triều nghi ngờ hỏi: " Ông có ý gì?". Bác sĩ thấy thế, đầu tiên là im lặng, sau đó nhanh chóng đẩy cặp mắt kính gọng vàng trên sống mũi xuống và cười nói: " Không có gì, tôi chỉ là xuất phát từ một chút phương diện riêng tư mà suy tính. Làm alpha, tôn trọng quyết định của omega là được rồi."
Quả nhiên, Nguyễn Ưu nhanh chóng từ trong phòng kiểm tra đi ra. Hình như là gấp gáp chạy tới chạy lui, mặt cậu có chút hồng, vừa vào cửa thì đưa báo cáo cho bác sĩ. Bác sĩ nhìn một lúc rồi lắc đầu.
" Tình hình vết thương khôi phục không tệ, nhưng chức năng tuyến thể không được như mong muốn, tình huống tin tức tố tiết ra vẫn còn khan hiếm. "
Bác sĩ nói tới điểm này, ông ngẩng đầu hỏi Nguyễn Ưu: " Có thường xuyên sinh hoạt vợ chồng hay không?". Nguyễn Ưu không ngờ tới còn có vấn đề này, nhất thời nghẹn lời không biết trả lời như thế nào cho phải. Bác sĩ lại nhìn về phía Lục Quan Triều. Lục Quan Triều không thể làm gì khác hơn là nói: " Không phải vết thương của cậu ấy còn chưa lành hay sao?". Bác sĩ lại liếc nhìn Lục Quan Triều, sau đó ông bảo: " Vết thương đã khỏi rồi, nhưng tuyến thể vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Đời sống tình dục hợp lý có thể kích thích tuyến thể khôi phục, bất quá tần suất không cần quá cao, mỗi tuần một hai lần là được.
Tôi thấy các cậu vẫn còn trẻ, tổn thương ở tuyến thể không phải là không thể chữa trị. Vợ chồng đồng lòng thì sẽ khôi phục rất nhanh."
Từ đáy lòng Nguyễn Ưu lặp lại câu "vợ chồng đồng lòng" (4) này một lần, khẽ thở dài một cái, cậu không tỏ rõ ý kiến gì với lời khuyên của bác sĩ mà chỉ đáp: " Cảm ơn ông."
(3) 夫妻同心 /Fūqī tóngxīn/: phu thê đồng tâm, vợ chồng đồng lòng, thuận vợ thuận chồng.
Lục Quan Triều còn muốn hỏi bác sĩ gì đó, nhưng một là vết thương của Nguyễn Ưu anh không biết, hai là, đây là lần đầu tiên anh đưa Nguyễn Ưu đến bệnh viện nên khó tránh khỏi mới lạ, bởi vậy vẫn chưa đợi được cơ hội mở miệng.
Trái lại là Nguyễn Ưu quay người nói với Lục Quan Triều: " Xong rồi, mình đi thôi."
Lục Quan Triều dường như có chút lắc lư bất định, anh muốn hỏi lại bác sĩ. Cuối cùng vì không biết nên hỏi từ đâu mà không có mở miệng và đi cùng Nguyễn Ưu rời khỏi phòng hội chẩn.
Đi tới cửa bệnh viện, Nguyễn Ưu đứng lại. " Anh đi làm đi, tôi có thể tự mình về được." Nguyễn Ưu nói.
Lục Quan Triều hỏi: " Làm thế nào cậu có thể tự về, đón xe sao? Ngày hôm qua cậu thậm chí còn không có tiền để đi taxi nữa là."
Nguyễn Ưu bị Lục Quan Triều hỏi đến á khẩu không trả lời được, cậu vốn chỉ là không muốn ở chung với Lục Quan Triều trong thời gian quá lâu. Dù sao rất rõ ràng, tuy rằng cậu thầm mến Lục Quan Triều, thế nhưng Lục Quan Triều không hề thích cậu. Hai người kết hôn thật sự là vạn bất đắc dĩ, hơn nữa cậu đối với Lục Quan Triều cũng không dám có si tâm vọng tưởng gì. Ở với nhau quá lâu, Lục Quan Triều sẽ cảm thấy nhàm chán, cậu sợ là anh lại không vui, chẳng bằng giải quyết việc chung, đi khám bác sĩ xong thì mỗi người mỗi ngả.
Nguyễn Ưu không ngờ Lục Quan Triều lại hỏi một câu như vậy, trong lòng hơi động. Cậu chợt hiểu ra chắc là vừa mới xem quá trình khám bệnh khiến Lục Quan Triều có một chút cảm xúc khó mà diễn tả bằng lời. Có lẽ là thương hại, cũng có lẽ là hổ thẹn.
Vì vậy Nguyễn Ưu nói: " Nơi này cách nhà không tính là quá xa, tôi có thể đi tàu điện ngầm rồi đi bộ một đoạn nữa là đến.
Anh không cần phải làm lỡ việc riêng tiễn tôi, cũng không cần bởi vì lời bác sĩ nói vừa nãy mà phiền lòng. Cơ thể con người vốn có chức năng tự phục hồi."
Nhìn sắc mặt không tính là dễ nhìn của Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu đành vội vàng nói: " Bất quá anh nói đúng lắm, tôi xác thực là không có tiền. Nếu anh muốn làm tròn trách nhiệm của người chồng thì không bằng mỗi tháng gửi cho tôi một chút phí sinh hoạt đi, những thứ khác đều không cần phí tâm.
Giống như việc đến bệnh viện kiểm tra vậy, tôi cũng có thể tự mình đi."
Lời này là Nguyễn Ưu kiên trì nói. Cậu vào buổi tối trước đó một ngày nhiều lần tính toán tiền nhuận bút ít ỏi của mình. Chống đỡ sinh hoạt bình thường đã rất gian nan, muốn ở xã hội thượng lưu sinh hoạt bình thường càng là không thể. Nguyễn Ưu vẫn phải dựa vào chồng của mình.
Lục Quan Triều nhíu mày càng sâu, anh hỏi ngược lại: " Chỉ cần đưa cho cậu tiền là có thể ư?". Nguyễn Ưu không rõ Lục Quan Triều tại sao lại mất hứng. Cậu nhớ rõ ràng trên các diễn đàn trực tuyến đều nói rằng có thể để omega tùy ý tiêu tiền của mình xem như là một chuyện thỏa mãn lòng hư vinh của alpha nhất. Có lẽ là do mình mở miệng không nể mặt, ngược lại khiến sắc mặt của Lục Quan Triều càng khó coi hơn.
Nguyễn Ưu đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề của Lục Quan Triều như thế nào. Lục Quan Triều liền từ trong ví tiền rút ra một tấm thẻ ném cho Nguyễn Ưu: " Mật mã là sinh nhật của tôi, thẻ vô hạn hạn mức, cậu cầm lấy đi."
Dường như không đủ hả giận, Lục Quan Triều lại rút ra một tấm thẻ: " Trong thẻ này có một ít tiền, còn lại mỗi tháng tôi sẽ gửi vào đúng hạn."
Nguyễn Ưu nhanh chóng cất hai tấm thẻ vào túi và nói: " Cảm ơn anh."
Thời điểm nói chuyện Nguyễn Ưu khẽ mỉm cười, mặt mày cong lên, mềm mại và thân mật, rốt cuộc " lấy của người tay ngắn " (4), Nguyễn Ưu lại càng phải lấy lòng chồng mình.
Tục ngữ nói thật đúng, đưa tay không đánh người mặt tươi cười (5). Lục Quan Triều dù có không vui đến mấy cũng không nói được gì khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Nguyễn Ưu. Vì vậy Nguyễn Ưu liền nhân cơ hội nói lời tạm biệt với anh.
Sau khi cùng Lục Quan Triều tách ra, Nguyễn Ưu thực sự bước vào trạm tàu điện ngầm. Lục Quan Triều ma xui quỷ khiến đi theo, thấy Nguyễn Ưu mua vé vào ga, thân ảnh rất nhanh hòa vào trong biển người. Lục Quan Triều tìm khắp nơi không có kết quả, chính vào lúc cảm thấy lo lắng, điện thoại di động lại "keng" một tiếng reo lên.
" Không cần theo đến ga tàu điện ngầm, tôi đã lên tàu rồi, anh hãy đi làm đi." Là Nguyễn Ưu gửi tới.
Nguyễn Ưu thỉnh thoảng sẽ gửi cho Lục Quan Triều một vài tin nhắn. Vì sợ làm phiền Lục Quan Triều, lời nói trở nên đơn giản và rõ ràng hết sức có thể. Tất nhiên là Lục Quan Triều hồi âm cũng không nhiều.
Câu nói này hóa ra là tin nhắn dài nhất mà hai người gửi trong nửa năm kết hôn.
Lục Quan Triều nhìn một lúc lâu, lửa giận trong lòng mơ hồ bị nhen lửa. Anh tức giận cất điện thoại lại vào túi, sau đó lái xe rời đi.