Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một tuần sau đó, Cố Nam Phong không quay trở lại nhà. Hạ Nhiễm Tuyết thấy nhẹ nhõm, cô thấy mình có thể sống vui vẻ nếu không gặp anh ta.
Hạ Nhiễm Tuyết nhận được điện thoại của Lý Bắc Thần, anh hẹn cô ra quán cafe mà khi xưa họ hay lui tới. Một tháng nay, anh bận bịu với dự án đang được triển khai tại thành phố A nên phải đi công tác, rất lâu chưa tới thăm hai mẹ con cô. Khi anh trở về đã thấy Hạ Nhiễm Tuyết chuyển nhà tới chỗ Cố Nam Phong.
Năm nay, tập đoàn Lý Bắc Thần điều hành đã đạt được một số thành tựu nhất định. Nói không ngoa khi tập đoàn Lạc Thần này đang bá chiếm toàn bộ lĩnh vực trong nước. Từ sau khi được Lý Bắc Thần tiếp quản, các nhánh công ty nhỏ phất lên như diều gặp gió, trở thành đối thủ cạnh tranh số một của Cố Nam Phong, thậm chí còn thắng thế. Không chỉ vậy, Lý Bắc Thần còn trở thành người đàn ông hoàng kim số 1 của thành phố, xuất hiện thường niên trên các mặt báo. Người ta cũng truyền tai nhau rằng, chủ tịch trẻ tuổi kia tuy độc thân nhưng yêu thầm một người con gái hơn mười năm, chấp nhận làm nam phụ si tình tận mắt nhìn cô lên lễ đường. Nhưng cụ thể người phụ nữ đó là ai, không một ai biết được.
Hạ Nhiễm Tuyết đi tới quán cafe, đã thấy Lý Bắc Thần ngồi chờ ở đó từ lúc nào. Cô ngại ngùng chào anh, sau đó ngồi xuống. Lý Bắc Thần sau khi thấy cô đã ổn định liền hỏi:
- Nghe nói em chuyển tới nhà Cố Nam Phong? Anh ta uy hiếp em sao.
Thấy Hạ Nhiễm Tuyết lắc đầu không nói, Lý Bắc Thần thở dài:
- Mối quan hệ giữa chúng ta trước đây không xa cách như vậy. Em hãy nhớ rằng, cho dù cả thế giới này vứt bỏ em, anh luôn đứng đây chờ đợi, coi em như trân bảo mà nâng niu, chỉ cần em ngoảnh lại. Nên em hãy chia sẻ hết nỗi buồn của mình cho tôi, đừng giữ trong lòng. Nghe lời, được không.
Hạ Nhiễm Tuyết nhìn anh, rưng rưng nước mắt. Người đàn ông trước mặt này đã đồng hành cùng cô suốt những năm tháng thanh xuân, là người anh trai mà cô kính trọng nhất. Những tháng năm này, nhìn sự hy sinh của anh dành cho mình cô thấy rất áy náy, cô sợ rằng mình không đủ khả năng cho anh được điều anh muốn, bởi lẽ tình yêu đâu thể nảy sinh trong một khắc. Hơn nữa, cô cũng từng yêu, cũng từng thất bại trong tình yêu. Khi một người bị tổn thương, như những cây đinh bén nhọn đâm vào tường, dù có rút ra vẫn để lại dấu vết. Thất bại trong hôn nhân làm Hạ Nhiễm Tuyết tự ti về bản thân, cô luôn hoài nghi liệu rằng mình có đang làm sai điều gì sao. Nỗi đau của cô, có lẽ rất lâu sau, hoặc có thể vĩnh viễn không lành lại. “ Vậy nên, Lý Bắc Thần, em thực sự xin lỗi, ở thời điểm này, em thực sự không thể hồi đáp tình cảm của ai được “.
Sau đó, Hạ Nhiễm Tuyết cắn môi, nói với Lý Bắc Thần:
- Không phải. Đều là do em tự nguyện. Cô thực sự không muốn phiền tới anh nữa, những thứ cô nợ anh đã quá nhiều rồi.
Lý Bắc Thần nhìn cô gái mảnh khảnh trước mặt, tựa như một cơn gió thổi thôi có thể cuốn cô đi mất. Xem ra, cô vẫn chưa thực sự mở lòng với anh. Cuối cùng, anh liền lên tiếng cắt đứt sự im lặng gượng gạo giữa hai người:
- Bất cứ khi nào em cần giúp đỡ anh đều sẵn sàng. Chúng ta hãy bắt đầu dưới cương vị một người bạn, em có thể chia sẻ cho anh bất kì điều gì em bận lòng. Vậy nên,…
Lý Bắc Thần đưa tay ra:
- Cô Hạ, rất vui được gặp.
Hạ Nhiễm Tuyết mỉm cười:
- Được. Tiện thể, cho em gửi thăm lời chúc sức khỏe tới hai bác.
Dường như nhận ra điều gì đó không đúng lắm, Hạ Nhiễm Tuyết dành sửa lại:
- Tới bố mẹ anh.
Trước đây, khi Hạ Nhiễm Tuyết còn là thiên kim danh môn khuê các, cô đã được hứa hôn với Lý Bắc Thần. Bố mẹ anh cũng thầm định trong lòng cô chính là con dâu tương lai của họ. Họ từng đối xử với cô như con ruột. Nhưng con người ta luôn mềm lòng trước danh lợi, nên khi nhà họ Hạ phá sản, dường như Hạ Nhiễm Tuyết chỉ là một quân cờ bị bỏ đi, vốn dĩ không có lợi ích. Trong cái giới thường lưu phức tạp này, tình thân vốn là thứ không tồn tại, cho nên một quân cờ bỏ đi sẽ chẳng được ai quan tâm. Bố mẹ Lý cũng vậy, họ đối với cô không nóng không lạnh, nhưng cũng dần xa cách. Khi cô cầu xin sự giúp đỡ của họ để giúp đỡ ba, họ làm ngơ, không nghe những lời cô nói lọt vào tai nổi lấy một từ. Đó cũng là lý do khi Lý Bắc Thần biết chuyện, trong lòng anh hình thành lên một tảng đá trong lòng, chia cách chính mình với ba mẹ. Vì thế anh dọn ra ở riêng, rất ít khi về thăm nhà. Có lẽ niềm tin của anh đã vỡ vụn, bởi anh không thể tin nổi bố mẹ từng yêu thương Hạ Nhiễm Tuyết như vậy, khi cô đang tay cầu xin giúp đỡ, họ lại mảy may không quan tâm.
Cuộc trò chuyện của hai người kéo dài hơn một tiếng, họ ôn lại chút chuyện cũ, sau đó cười với nhau vì sự ấu trĩ của mình. Sau đó, Lý Bắc Thần ngỏ ý muốn đưa Hạ Nhiễm Tuyết về nhà. Ban đầu cô cũng phân vân một lúc, rồi cuối cùng cũng đồng ý.
Buổi chiều tà nắng chói chang, chiếu lên mái tóc nâu của Hạ Nhiễm Tuyết, như thể cô được bao quanh bởi một tầng ánh sáng. Lý Bắc Thần nhìn tới ngơ ngẩn. Lái xe gần nửa tiếng, xe dừng ở trước cửa nhà cô. Hạ Nhiễm Tuyết xuống xe, vẫy tay tạm biệt anh. Lý Bắc Thần mỉm cười sau đó rời đi. Mà cảnh này thật không may được Cố Nam Phong bắt gặp, anh giận dữ tiến tới nắm lấy cổ tay cô.