Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cạch!”, tiếng cửa phòng được khóa lại vang lên khi bị anh quăng trên giường. Anh đè tôi xuống, ép hôn tôi. Tôi nhắm mắt, chịu đựng một hồi, mới phát hiện, anh đang cố cởi đồ tôi ra. Hoảng hốt, tôi kháng cự lại “Không! Dừng, dừng lại!”. Đúng là con người của thể thao có khác, anh mạnh một cách phi thường, dù tôi chống lại thế nào, anh vẫn tiếp tục được hành vi của mình. Khi mà người tôi chẳng còn miếng vải nào che thân, anh nhẹ nhàng đưa tay lướt từ bụng tôi lên cằm, mắt nhìn thẳng vào mắt đang bối rối kèm với sợ hãi của tôi. Mắt anh đẹp lắm, cái nhìn đó như muốn hút hồn tôi vậy. Anh cởi áo, áp sát người vào tôi, rồi dần đưa mắt xuống nhìn cơ thể tôi đang run lên. Tôi phản xạ kịp thời, lấy tay mình che mắt anh lại, ngập ngừng “Anh...không được...nhìn đâu...”. Anh im một hồi, tay lần lần trải ra khắp cơ thể tôi, rồi cười, bảo “Được rồi, không nhìn đâu.”. Môi anh kề sát cổ tôi, chạm nhẹ vào khiến người tôi run cả lên. “Dừng, dừng lại đi mà...” tôi rên lên khi anh cứ âu yếm lấy cơ thể này.
Bỗng, anh dừng lại, đứng dậy, đi đến tủ đồ, quăng cho tôi cái áo cái quần của anh, bảo “Mặc vào đi, trời lạnh lắm, không nhanh là anh sẽ không kiềm chế được nữa đâu ấy.” Tôi chụp lấy bộ đồ, gấp gáp mặc vào. Anh cũng thay bộ đồ ướt vì phải kéo tôi vào dưới mưa. Tôi xong, ngồi đó, không nói gì. Anh mở cửa phòng, ra ngoài lấy hộp sữa chua lúc nãy vào, mở nắp, bắt tôi uống. Bầu không khí im lặng lạ thường, tôi thấy hơi sợ với gương mặt nghiêm túc của anh, đành ngoan ngoãn cầm uống. “Nhiều vô, hết luôn.” Tôi ừng ực liên tục đến nỗi sặc, hổ ra tiếng. Anh cười, đỡ tôi, còn bảo tôi ngu ngốc. Tôi liếc mắt nhìn anh, rồi quay sang chỗ khác.