Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
[ Nha Nha: Cái gì! Anh ta ôm cậu? Cmn, sở khanh ]
Y Y: Sở khanh á?
Nha Nha: Ôm đã ôm rồi, ăn đậu hũ cũng ăn rồi mà hai người còn chưa ở bên nhau, không phải sở khanh thì là cái quái gì? ]
Hình như nghĩ như vậy cũng có vẻ hợp lý?
[ Kha Kha: Em gái độc thân chưa mảnh tình vắt vai như cậu hoàn toàn bị anh ta lừa rồi, miệng đàn ông là chúa gạt người, loại giả dối chỉ nói chứ không làm, đã giám định xong
Nha Nha: Theo tớ thấy, nhân lúc bây giờ cậu còn chưa quá thích anh ta thì cắt đứt sớm một chút đi, như vậy tốt cho cậu ]
Không biết tại sao, Hoàng Y Y luôn có cảm giác muốn khóc.
Cẩn thận nghĩ lại, trong khoảng thời gian này cuộc sống của mình thật sự là bị Tần Thịnh làm xáo trộn hoàn toàn.
Hơn nữa, Tần Thịnh hoàn toàn là hình tượng một người đàn ông hoàn mỹ mà? Theo cách nói của mấy người Nha Nha, nếu tất cả những thứ này đều là lừa dối…
[ Kha Kha: Với lại, bình thường cảnh sát rất bận, sau này nếu các cậu thật sự ở bên nhau nhất định chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đến lúc đó thật sự sẽ rất khó chịu đựng ]
Một giọt nước mắt rơi xuống chăn, Đại Hoàng liếm mặt cô, khẽ bò lên đùi cô.
Nhìn lá cờ thưởng ở trên tường, trong lòng cô rất hụt hẫng.
Nhưng bà cụ đó cũng nói anh là người tốt mà.
Nhưng, giấc mơ dù có tốt đẹp đến đâu cuối cùng cũng sẽ tan biến.
Hoàng Y Y khẽ cắn răng, dằn lòng xóa WeChat của Tần Thịnh đi.
Mấy tiếng sau, Tần Thịnh gửi lời mời kết bạn, tin nhắn xác thực là “???”
Qua hơn nửa tiếng, lại có một tin nhắn xác thực được gửi tới.
“Em làm sao thế?”
Trái tim Hoàng Y Y đã khóc rồi, mặc dù cô cũng không nỡ, mặc dù cô cũng không muốn tỉnh ngộ.
Cô tắt điện thoại, sau đó đi xuống siêu thị ở dưới tầng mua sủi cảo đông lạnh, thuận tiện giải sầu một chút.
Nhiệt độ ban đêm dần hạ xuống, cô mặc thêm áo khoác mỏng xong mới xuống lầu.
Bình thường trong khu nhà luôn có các bác trai bác gái nhảy dân vũ, tối hôm nay trái lại rất vắng.
Cô đến siêu thị, sau khi cầm hai gói sủi cảo đông lạnh đi tính tiền luôn thì không khỏi liếc mắt nhìn đồng hồ ở cửa siêu thị, thì ra đã 11 giờ rưỡi, chẳng trách không nhìn thấy các cô các bác nhảy dân vũ.
Cô xách hai túi sủi cảo đông lạnh về khu nhà.
Khu nhà cực kỳ yên tĩnh, nghe thấy rõ tiếng gió thổi cỏ lay, kể cả tiếng bước chân lúc nhanh lúc chậm kia.
Cô đột nhiên quay đầu, không thấy một bóng người.
Cô hơi sợ, kinh hồn bạt vía bước nhanh hơn, nhưng tiếng bước chân sau lưng lại càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau ôm chầm lấy cô, che miệng cô lại.
Cô liều mạng giãy giụa, muốn dùng sủi cảo đông lạnh đập kẻ xấu ở phía sau, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Cô bắt đầu hô to, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng “A a a”.
Kẻ xấu kia kéo cả người cô về sau.
Cô bắt đầu cắn tay kẻ xấu, nhân lúc hắn ta buông lỏng vì đau, cô bắt đầu hô to: “Cứu với, cứu với!”
Có một chị gái ở trên tầng đang xem TV trong phòng khách, sau khi nghe thấy tiếng động lập tức đi ra ban công nhìn, vừa hay thấy cảnh này thì sợ hết hồn.
“Anh… Anh đừng chạy, tôi báo cảnh sát!”
Chị gái chạy về phòng khách, cầm điện thoại lập tức gọi 110, còn đánh thức ông xã đã ngủ say trong phòng ngủ xuống tầng đuổi theo.
Hai cảnh sát đang tuần tra ở gần đó chạy đến, sau một vòng lớn quanh khu nhà cuối cùng bắt được kẻ xấu ở một rừng cây nhỏ.
Lúc bọn họ đến, Hoàng Y Y đang rúc trong lùm cây, mặc dù không tổn hại gì, nhưng cũng bị dọa sợ chết khiếp, mặt mày trắng bệch.
Tần Thịnh chậm rãi đi vào, nghiêng đầu nhìn qua.
Anh hy vọng biết bao cô gái trước mắt này không phải Hoàng Y Y.
Anh cởi áo cảnh sát của mình ra khoác lên người Hoàng Y Y.
Tần Thịnh đỡ cô dậy, để Đại Dũng mang tên cuồng theo dõi về đồn trước, anh đợi một lát mới dẫn Hoàng Y Y đi.
Đợi sau khi Đại Dũng đi, anh kéo Hoàng Y Y ra sau cây, quát lớn tiếng: “Không phải bảo em buổi tối không được ra ngoài sao? Em không biết có bao nhiêu nguy hiểm hả?”
Hoàng Y Y cúi đầu, khịt mũi vài cái.
Tần Thịnh đau lòng nhìn cô, ôm cô vào trong ngực, nói xin lỗi: “Xin lỗi em, lúc nãy anh nặng lời quá.”
Cô đẩy anh ra, lẩm bẩm nói: “Tôi không cần anh lo.”
“Anh không lo cho em thì ai lo?”
Cô bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
“Anh là gì của tôi, dựa vào đâu mà lo cho tôi.”
Tần Thịnh tức đến mức giậm chân, sau đó anh ôm chầm lấy eo Hoàng Y Y, để Hoàng Y Y kề sát vào mình.
Giây tiếp theo, một thứ mềm mại chui vào miệng cô, cái hôn mạnh mẽ, mãnh liệt và điên cuồng.
Tay cô đặt cong cong trên ngực Tần Thịnh, ra sức đẩy ra bên ngoài, nào biết cô đẩy càng mạnh, thì Tần Thịnh càng ôm cô chặt hơn, nụ hôn cũng sâu hơn.
Dần dần, cô không đẩy Tần Thịnh nữa, vì thế Tần Thịnh lập tức buông eo cô ra, hai tay nâng hai bên má cô, dịu dàng hôn môi.
Một cảm giác trước giờ chưa từng có, rất kỳ diệu, trơn bóng, ẩm ướt, còn rất mềm.
Cứ hôn như vậy không biết bao lâu, Tần Thịnh mới thả môi Hoàng Y Y ra, tựa đầu trên vai cô, “Em nói xem anh là gì của em?”