Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Thanh Na
Tuy nói căn hộ ở trung tâm cách công ty và quán ăn đều gần, đi đâu cũng tiện lợi, nhưng hai ngày sau Mạnh đại gia đã đóng gói mang Đỗ Tiểu Mạn đưa về khu biệt thự. Dù sao, ở khu trung tâm chợ búa ồn ào, không tốt cho phụ nữ có thai tịnh dưỡng… Lời này trước mắt là do Hồ đại bác sĩ quyền uy ngập trời nói.
Bước vào căn nhà đã lâu không ở, Mạnh Cảnh Vấn cảm thấy không thích hợp lắm, anh cau mày dùng sức suy nghĩ cả hồi lâu, cũng không nghĩ ra chỗ nào không thích hợp, anh khẽ ho một tiếng, dặn dò “hàng dễ vỡ” Đỗ Tiểu Mạn: “Anh…”
“Ái chà! Thì ra con trai mẹ đang ở thành phố R à?” Trên lầu truyền xuống giọng nói hưng phấn cắt đứt lời anh muốn nói.
“Mẹ?” Mạnh Cảnh Vấn nheo mắt lại, nhìn chăm chú người mẹ cả năm không gặp được mấy lần.
Ai cơ? Đỗ Tiểu Mạn theo bản năng nắm chặt vạt áo Mạnh Cảnh Vấn, hơi căng thẳng nhìn người trên lầu.
Mạnh Cảnh Vấn nắm ngược lại tay cô, bình tĩnh cùng cô ngồi xuống ghế sofa: “Sao đột nhiên hai người lại về?”
“Đợi một chút! Nhóc con yêu đương đấy à?” Bà mẹ đại nhân đứng trên lầu không thể tin được chỉ vào Đỗ Tiểu Mạn, giọng nói hơi run run.
“Đây là vợ con.” Hiển nhiên giọng lớn là do người mẹ yêu thương của anh di truyền.
Sau khi nghe Mạnh Cảnh Vấn xác thực, bà nhanh chóng chạy ngược lên lầu: “Lão Mạnh, lão Mạnh! Con của ông kết hôn rồi kìa!”
Đỗ Tiểu Mạn trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Anh không nói cho ba mẹ anh biết à?”
“Anh nhớ là anh nói rồi.” Mạnh đại gia không để ý nhún vai, “Trí nhớ của mẹ anh gần đây không tốt lắm.”
Mấy phút sau, ba Mạnh và mẹ Mạnh nghiêm túc ngồi đối diện hai vợ chồng. Qua một phen giới thiệu không khuôn phép của Mạnh Cảnh Vấn, hai bên cũng biết kha khá về nhau. Đỗ Tiểu Mạn không biết nên theo Mạnh Cảnh Vấn gọi ba mẹ, vì vậy sau một hồi rối rắm cô gọi: “Chào chú dì ạ.”
“Vì sao không gọi ba mẹ?” Mạnh đại gia lẩm bẩm biểu đạt bất mãn của mình.
“Khụ, con kết hôn khi nào vậy?” Ba Mạnh cố gắng phô bày uy nghiêm, chỉ có điều ánh mắt không thắng nổi tò mò, nghiêng đầu nhìn Đỗ Tiểu Mạn.
“Không phải con đã gọi điện thoại cho hai người rồi sao? Nói mới hai câu đã bị ba cúp.” Mạnh Cảnh Vấn vạch trần sự thật, thuận tiện đánh một ánh mắt khinh bỉ qua, nhất định là buổi tối nào đó bị ngắt điện thoại, nên không nghe anh nói gì.
Quả nhiên, ba Mạnh ngẩn ngơ, quay đầu nhìn ánh mắt tò mò của mẹ Mạnh, ông chột dạ nhỏ giọng hỏi: “Hình như là có chuyện đó.” Mẹ Mạnh vụng trộm dùng sức nhéo hông ông một cái, chuyện chung thân đại sự của con trai sao có thể qua loa như thế được!
“Ngược lại là ba mẹ về khi nào?” Mạnh Cảnh Vấn ghét bỏ nhìn hai vợ chồng đã bó tuổi rồi còn ân ân ái ái.
“Đúng rồi, mẹ hỏi con, sao hai ngày trước mẹ gọi cho con, con lại tắt máy?”
“A, thì ra cú điện thoại đó là của hai người.” Mạnh đại gia hiểu rõ gật đầu, “Hai người về định ở lại mấy ngày? Con đã mua một căn nhà ở gần công ty, hai người có thể qua bên kia ở…”
Mẹ Mạnh quay đầu đi không đếm xỉa, “Mẹ muốn ở cùng con dâu trao đổi tình cảm, hai cha con con qua bên nơi mát mẻ đó ở đi.” Dứt lời, bà vẫy tay với Đỗ Tiểu Mạn, dẫn theo cô lên lầu về phòng.
Mạnh Cảnh Vấn lập tức căng thẳng, bị ba Mạnh giữ chặt bả vai.
“Ba!”
“Mẹ con thấy Tiểu Mạn quá kích động nên quên, còn ba thì vẫn nhớ rõ.” Ba Mạnh đau đầu xoa huyệt thái dương, “Ai bảo ngày đó con không nghe? Đáng đời!”
“Chuyện gì?” Mạnh Cảnh Vấn trở lại chỗ ngồi, nếu không phải là có chuyện lớn gì thì ba anh sẽ không có vẻ mặt này.
“…Mẹ con lo con đã 28 tuổi mà chưa kết hôn, nên, khụ khụ, đã giúp con hứa hôn rồi…”
Mạnh đại gia vỗ bàn, nhưng anh cật lực đè giọng nói xuống mức thấp nhất, không để trên lầu nghe được, “Cái gì? Ba nói đùa gì vậy, việc này không được để cho Tiểu Mạn biết được!” Anh càng nghĩ càng lo lắng, “Con lên lầu một chút.”
Ba Mạnh bình tĩnh nhìn anh một cái, “Đối tượng hẹn hò của con có thể mai sẽ đến công ty.”
“Ba! Nếu như mẹ muốn mau chóng bồng cháu thì… mau chóng tìm lý do đuổi người phụ nữ kia đi đi.” Đầu bếp nhỏ nhà anh ngộ nhỡ không chịu nổi kích động, thời gian đầu mang thai là lúc nguy hiểm nhất. Mạnh Cảnh Vấn tỉnh táo lại: “Hoặc là hôm nào muốn ăn cơm Tiểu Mạn nấu…”
Ba Mạnh kích động, với cái miệng bắt bẻ chết người của con trai mà khen người khác thì vô cùng đáng mong chờ.
Phía dưới hai cha con đang chụm đầu giao dịch, Đỗ Tiểu Mạn và mẹ Mạnh đi đến phía sau hai người không một tiếng động.
“A Vấn, anh với ba đang làm gì đó?”
Hai người có tật giật mình bị dọa vỗ ngực, Mạnh Cảnh Vấn nhân cơ hội ôm người về tay, nhìn trên ngó dưới xem cô có té ngã ở đâu không. “Gọi là gì? Em đổi xưng hô rồi à?” Mạnh đại gia mới phát hiện cô đã thay đổi xưng hô, “Em với mẹ anh đã nói gì vậy?”
“Vậy anh nói em biết trước, hai người ở dưới lầu nói chuyện khe khẽ là đang âm mưu chuyện gì?” Đỗ Tiểu Mạn hỏi ngược lại.
“Không có gì…” bên này Mạnh Cảnh Vấn còn đang liều chết cố thủ, bên kia ba đại nhân đã không chịu nổi bức cung.
“Nó chỉ nói Tiểu Mạn nấu ăn vô cùng ngon thôi, thật sự không còn gì nữa đâu.”
Đỗ Tiểu Mạn cười muốn gãy lưng, Mạnh Cảnh Vấn có tính tình như thế này là gì đã lớn lên trong gia đình như vầy ư? Cô hâm mộ nhìn ba người, cười híp mắt nói: “Buổi tối mọi người muốn ăn gì? Con nấu cho mọi người ăn.”
Ba giây đồng hồ im lặng quỷ dị.
“… Thịt bò kho?” Mẹ chồng đại nhân là người đầu tiên lên tiếng.
“Trứng chiên cà chua?” Ba chồng đại nhân cảm thấy nên rụt rè một chút, nói một món ăn gia đình ra.
Mạnh Cảnh Vấn tiến lên ngăn cô ở phía sau, “Cô ấy bây giờ đang… ối!” Anh vừa định nói cô bây giờ mang thai thì đã bị cô ngắt, anh là ông chồng khổ sở nhất trần đời. Mạnh đại gia rơi lệ nhìn về phía đầu bếp nhỏ: “Vậy thì, tôm luộc?”
Rất tốt, cô đã xác định, ba người này là người một nhà của cô!
Sau khi Mạnh đại gia bị nô dịch đi siêu thị mua đồ, Đỗ Tiểu Mạn đeo tạp dề lên đóng cửa phòng bếp. Trong đại sảnh ba người nhìn nhau, cuối cùng mẹ Mạnh nghiêm túc nói: “A Vấn, lúc tụi con kết hôn có mở tiệc không?”
“Không.”
“Chẳng lẽ ngay cả cha mẹ của người ta con cũng không ra mắt à? Không có cả sính lễ?”
“Cô ấy không liên lạc với người nhà, quan hệ trong đó rất phức tạp mẹ không hiểu đâu.”
“Không hiểu cái gì! Sao tôi lại sinh phải đứa con đần thế này!” Mẹ Mạnh lập tức phát hỏa, “Không có cấp bậc lễ nghĩa gì cả, những thứ này phải bổ sung cho mẹ!”
Mạnh Cảnh Vấn nhíu mày lắc đầu: “Tiểu Mạn không thích, cô ấy sợ người lạ.”
“Con trai, con đúng là thật lòng thương người ta rồi.” Mẹ Mạnh nói rất chắc chắn. Làm sao mẹ không hiểu con trai? Vì đối phương suy nghĩ như vậy, trước khi ở với Đỗ Tiểu Mạn, con trai bà thích nhất là phô trương, vậy không phải chứng tỏ con trai bà yêu chết con gái nhà người ta rồi à?
“Nói nhảm.” Mạnh Cảnh Vấn thấy bọn họ không bình luận gì về đầu bếp nhỏ, cuối cùng cũng nhịn không được hỏi: “Ba mẹ thì sao?”
Mẹ Mạnh cười tươi: “Cái gì thì sao?”
“Con hỏi ba mẹ có thích vợ con không?” Mạnh đại gia nóng nảy. Thật ra đã lâu không gặp ba mẹ, trong lòng Mạnh Cảnh Vấn vẫn rất vui, bị bọn họ mắng hai câu cũng được, chỉ sợ là sau khi cơm nước xong bọn họ không đi nữa thôi…
Vì vậy, trên bàn cơm tối hiếm khi không xuất hiện cảnh Mạnh Cảnh Vấn ăn như lang như hổ, điều này cũng khiến Đỗ Tiểu Mạn căng thẳng, cô lặng lẽ đá đá anh dưới bàn, nhỏ giọng hỏi: “Vị thức ăn hôm nay lạ lắm sao?”
Lắc đầu, ánh mắt theo sát hành động của cha Mạnh mẹ Mạnh.
Không thể trông cậy gì vào tên tham ăn này, Đỗ Tiểu Mạn quyết tâm tự mình hỏi: “À, ba mẹ…? Thức ăn ăn được không ạ?
Mẹ Mạnh dùng đũa chỉ chỉ Mạnh Cảnh Vấn, một lời trực tiếp đâm vào nỗi đau của con trai, “Tiểu Mạn, không phải vì cái này mà nó cười con chứ?”
“Mẹ!” Anh mới ém việc này vào quá khứ, mẹ nhà mình lại cứ thích lấy ra, rốt cục có phải là mẹ ruột của anh không?
Cả bàn lớn chỉ có một mình Mạnh Cảnh Vấn gấp đến độ giơ chân. Kẻ trong cuộc thì mê, ngay cả Đỗ Tiểu Mạn cũng nhìn ra mẹ Mạnh đang trêu anh mà thôi, cô vỗ vỗ ngực anh giúp anh thuận khí, cho anh viên thuốc an thần: “Em biết là không phải rồi.” Bởi vì, cô có thể cảm giác được, bây giờ anh đối với cô tốt, sao chỉ vì tài nấu nướng của cô được?
“Bà xã, chỉ mỗi em hiểu anh.” Mạnh đại gia hóa thân thành chó nhỏ cố gắng bán manh cầu an ủi, mãi đến khi ba Mạnh mẹ Mạnh há hốc mồm.
“Tiểu Mạn, cơm nước xong mẹ có lời muốn nói với con.” Mẹ Mạnh vừa ăn được hương vị thịt bò hầm ngon tuyệt đỉnh, vừa dặn dò.
“Dạ được.”
“Hai người ở đây không vấn đề gì,” Mạnh Cảnh Vấn cảnh giác nhìn họ, “Nhưng mà Tiểu Mạn không phải đầu bếp.”
Mẹ Mạnh ném cho anh ánh mắt khinh bỉ, nói đường hoàng như vậy, xem ra bộ dáng tham ăn của nó đã sớm bại lộ. “Có con mới đem con dâu mẹ thành đầu bếp để sai bảo thì có? Buổi tối mẹ định lấy bức ảnh con mất mặt lúc nhỏ cho Tiểu Mạn xem, thuận tiện nói vài chuyện xấu của con thôi, tăng tình cảm vợ chồng cho tụi con, không được sao?”
Đỗ Tiểu Mạn tò mò liên tục gật đầu, là ảnh chụp ngày bé của ông chủ Mạnh đó! Lực hấp dẫn quá lớn! Đây là một trong trao đổi thuộc hàng kinh điển của mẹ chồng nàng dâu đó!
“Không được!” Mạnh đại gia e ngại hình tượng cao lớn vĩ đại của mình sẽ bị tàn phá không còn gì, vội vàng ngăn cản hai người rõ là mới lần đầu tiên gặp nhau nhưng không hề có mâu thuẫn giữa phụ nữ với nhau.
“Phản đối vô hiệu.”
“Ha ha ha…, tấm này…” Đỗ Tiểu Mạn vốn muốn dè dặt một chút, kết quả nhìn thấy bé trai đầu để tóc trái đào thì không thể hold được nữa, cười đến bụng cũng đau.
Mẹ Mạnh híp mắt giải thích: “Đây có lẽ là nó đi nhà trẻ, khi bé nó thanh tú lắm, như con gái vậy, nên khi mẹ dẫn nó ra ngoài ai cũng hỏi “Con gái của chị….”, vậy nên ba mẹ bực mình, trực tiếp cạo đầu cho người ta khỏi nhận nhầm.”
“Khi bé anh ấy dễ thương quá.” Đỗ Tiểu Mạn xem từng tấm từng tấm thật chậm.
“Tiểu Mạn, A Vấn không cho con một hôn lễ đường hoàng, con thật không ngại sao?” Ngay cả ảnh cưới cũng không có một bức.
Đỗ Tiểu Mạn lắc đầu: “Trên người con nhiều thịt thừa lắm, nếu mặc áo cưới thì không đẹp chút nào.” Cô có vẻ xấu hổ cúi đầu: “Hơn nữa, người nhà của con không thích hợp tham gia buổi tiệc.” ba mẹ cô đã bỏ mặc cô lâu lắm rồi, bây giờ cô cũng không liên lạc với họ nữa.
Mẹ Mạnh sờ sờ tóc cô, đột nhiên bà thay đổi chủ đề: “Tiểu Mạn, có phải con từng học qua nấu ăn không?”
“Con đã từng học qua làm đồ ngọt. Món ăn gia đình là do con làm từ nhỏ nên xem như có chút kinh nghiệm thôi ạ.” Đỗ Tiểu Mạn thật không dám đối mặt với mẹ Mạnh, cửa hàng tên “Quán ăn bà chủ Mạnh” cô nói không nên lời. “Nếu mẹ thích thì con sẽ thường xuyên làm cho mẹ ăn.”
“Ha ha, thằng nhóc kia không nỡ đâu.” Mẹ Mạnh không thèm để ý, dù sao sau này hai vợ chồng bọn họ cũng phải ra ngoài tìm mỹ thực khác. Nhưng mà bà không ngờ, dạ dày Mạnh Cảnh Vấn thật sự bị bắt nhốt rồi. Vậy là bà đỡ phải lo lắng tính tính dữ dội của nó không ai thèm yêu, cho nên bà mới sốt ruột giúp nó xem mắt… Xem mắt! Bà chột dạ nhìn con dâu bên cạnh vừa nhu thuận vừa nấu ăn ngon, bà chưa hỏi ý kiến con mà đã cáp hôn với người ta. Càng nghĩ càng hối hận, không được, ngay sáng mai phải ‘tẩu vi là thượng sách’.
Về phần chuyện này có nên nói với con dâu không, hay là để cho con trai ngoan tự mình xử lý? Bà nhanh chóng nói trước, “Tiểu Mạn, ngay mai ba với mẹ có việc phải đi trước, hai người các con cố gắng, tốt nhất là mang thai nhanh nhanh để mẹ có cháu ẵm bông.” Mẹ Mạnh nói xong, đưa toàn bộ ảnh cho cô, “Nhìn vui thì phóng to ra treo trong phòng.” Nói óng bà đưa một túi khá nặng cho cô: “Phim ảnh trong này, A Vấn muốn tiêu hủy lắm, lâu lắm mới tìm được, toàn bộ giao cho con.”
“Da, không thành vấn đề.” Cô rất muốn phóng to tấm hình Mạnh đại gia để tóc quả đào., dễ thương đến nghiện! Nhưng mà, cho dù bây giờ anh không làm được gì cô, nhưng sau này cô sin hem bé xong, chắc chắn anh sẽ không buông tha cho cô dễ dàng… Cho nên, chủ ý này tạm thời hoãn lại.
Thấy hai người ở trong phòng hồi lâu, hai cha con không có vợ bên cạnh đứng ngồi không yên, rốt cục Mạnh đại gia không nhịn được lên lầu gõ cửa trước: “Mẹ! Ba tìm mẹ có việc gì kia, mau mở cửa ra!”
“Khỏi nói, mẹ biết tỏng là con muốn mang Tiểu Mạn về, nhưng hôm nay hai mẹ con mẹ ngủ, không có việc gì thì đừng làm phiền.” Mẹ Mạnh vội vã đuổi con trai đi, bà không thể để Tiểu Mạn nói tin tức sáng mai hai vợ chồng bà chuồn trước cho nó biết được.
Vẫn là ba Mạnh bình tĩnh gọi con trai xuống lầu, thừa cơ hội này tâm sự.
Trên lầu, mẹ Mạnh kể chuyện lý thú lúc bé của Mạnh Cảnh Vấn cho Đỗ Tiểu Mạn nghe, mãi đến khi Đỗ Tiểu Mạn ngủ mất bà mới nghiêng đầu nhìn cô ngủ, rồi cười cười đắp chăn lại cho cô.
Cuối cùng vẫn là thằng bé Mạnh Cảnh Vấn tự mình tìm được một người vợ thích hợp với nó. Bà làm điều thừa rồi, nhưng mà, cứ xem như đây là tình thú của hai vợ chồng chúng nó đi.Người tên Chu Oánh Duyệt kia, trước mặt bà cũng không biểu hiện được thục nữ như vậy, trước khi ngủ, bà trao đổi tin tức cho ba Mạnh, một là nói chuyện ngày mai đi, thứ hai là bảo ông sáng mai gọi điện qua nhà họ chu nói rõ tình hình, đồng thời xin lỗi họ, kết quả, Chu Oánh Duyệt vẫn quyết định ngày mai muốn đi gặp Mạnh Cảnh Vấn.
Mẹ Mạnh thở dài, trong lòng bà dâng tràn cảm giác tội lỗi vi diệu. Tuy quyết định cuối cùng không như ý bà, nhưng dù sao bà cũng … Bà ngó sang Đỗ Tiểu Mạn đang ngủ say, lập tức nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, bà muốn tìm chồng mình cầu an ủi:(
Ngày thứ tư là ngày trước không thôn xóm, sau không nhà trọ, đối với dân đi làm mà nói thì một ngày giữa tuần là một ngày đau khổ. Mà buổi sáng hôm nay, vốn đợi đầu bếp nhỏ thức dậy hôn tiễn anh đi làm, vậy mà ông chủ Mạnh đã bị cha mẹ minh liên thủ đá ra khỏi nhà, bảo anh kiếm tiền cho giỏi về nuôi gia đình. Vì vậy, có lẽ là qua 12 tiếng đồng hồ không được gặp bà xã, tính tình của ông chủ Mạnh hôm nay bạo phát!
“Lão đại, cuối cùng cũng gặp anh.”
“Tôi nhớ hôm nay không có hội nghị gì mà?” Mạnh Cảnh Vấn không chịu được đẩy Mã Thần Thần đang bổ nhào qua, giọng điệu bất thiện: “Chuyện gì?”
“Nghiệp chủ của quảng trường thương mại muốn qua đây.”
“Hạng mục này không phải do Vương Công chịu trách nhiệm à? Còn cần tôi ra mặt sao?” Chuyện trên tay anh còn một đống, bây giờ còn phải chia một nửa thời gian và tinh lúc trên người đầu bếp nhỏ, nào có thời gian ở không “chùi đít” cho bọn họ?
Mã Thần Thần bước từng bước nhỏ, “Nghiệp chủ không hài lòng, dù sao đối với thương nhân thì đây là một hạng mục lớn, hì hì, lão đại, em muốn hỏi một chút, chị dâu mang thai vậy quán còn mở cửa không?”
Mạnh đại gia hiển nhiên ngửi được mùi âm mưu: “Cậu quan tâm vậy làm gì? Nói năng đàng hoàng cho ông!”
“Không có gì, trong tiệm chị dâu có em gái làm thêm, nếu chị dâu không bán thì em gái…”
“Cút đi, nhìn trúng người ta thì tự mình theo đuổi, dù sao Đỗ Tiểu Mạn không có việc gì thì không đi đâu cả.” Mạnh Cảnh Vấn giải quyết vấn đề tình cảm cho cấp dưới, lập tức một cước đá ra, “Sáng sớm đừng nói với tôi mấy lời không có dinh dưỡng đó, bản vẽ sửa xong chưa?”
Mã Thần Thần không cần anh hét đã tự giác biến mất khỏi phòng nhanh như tia chớp.
Mạnh Cảnh Vấn miễn cưỡng uống miếng cà phê, giữ vững tinh thần làm việc. Mới tiến vào trạng thái làm việc chưa được chốc lát lại có người gõ cửa.
“Có phải tôi đối với các cậu tốt quá hả? Bây giờ cả đám không ai coi tôi là cô chủ hả? Lại chuyện gì?” gân xanh trên trán Mạnh Cảnh Vấn muốn nhảy lên.
“Hạng mục trung tâm thương mại LK mới nhận kia, tất cả mọi người đều chuẩn bị xong rồi, có phải mở cuộc họp nhỏ không ạ?”
Mạnh Cảnh Vấn văng tục, ngược lại ở nhà không nói được, chỉ nói được ở mỗi công ty: “Mẹ nó! Vào phòng họp!”
Đối với ông chủ Mạnh mà nói, thì buổi sáng cũng là một ngày bi kịch. Tới gần mười một giờ anh mới có thời gian gọi điện thoại về nhà, nhưng lại cẩn thận tuân theo ‘phụ nữ có thai không được tiếp xúc phóng xạ’, tận lực nói thật ít, tranh thủ được vài câu rồi hôn gió với vợ, anh bất đắc dĩ cúp máy.
Còn chưa kịp để xuống thì cửa lại bị gõ.
“Lão đại, bên ngoài có một người phụ nữ đến tìm anh, còn nói…” Mã Thần Thần nhiều chuyện xông vào tuyến đầu, đương nhiên, khi anh phát hiện sắc mặt Mạnh Cảnh Vấn khó coi đến cực điểm thì thức thời nuốt lời xuống bụng.
Cô ta nói, cô ta là vị hôn thê của lão đại.