Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu Bắc quát: “Trịnh Vi, cậu có đừng ngay lại không, cậu cứ đi đi lại lại trong phòng như vậy, chẳng khác nào con gấu bị tiêm axit sunfuric, khó chịu chết đi được”.
Trịnh Vi hét lên: “Tại sao chỉ có mỗi mình tớ làm cậu khó chịu? Trưa nay, Trác Mĩ cắn hạt dưa đến nửa tiếng đồng hồ sao cậu không nói gì? Vừa nãy Duy Quyên đeo tai nghe đi đi lại lại ở đây, hát lạc hết giọng cậu cũng không noi; tớ chỉ có đi vài bước mà cậu đã thấy ngứa mắt, các cậu đều bắt nạt tớ! Tại sao mọi người không hiểu và thông cảm cho sự đau khổ của tớ?”
Tiểu Bắc cũng chỉ nói đùa vậy, không ngờ Trịnh Vi lại phản ứng dữ dội như thế, cô đoán mình đã động phải ồ kiến lửa, bèn cười hì hì nói: “Quan trọng là vẻ mặt rầu rĩ đó không hợp với hình tượng Ngọc diện Tiểu Phi Long của cậu, tớ chỉ nói vậy thôi, cậu cứ việc đi, không sao cả, tiếp tục, tiếp tục đi đi”.
Nguyễn Quản vừa tắm xong, xõa tóc từ nhà tắm đi ra, trông thấy cảnh tượng đó, mím môi cười, nói nhỏ: “Chắc con tim của Trịnh Vi đang giằng xé dữ dội lắm đây”.
Lúc này đang là giờ ăn tối, trong phòng chỉ có ba người. Trịnh Vi nghe thấy tiếng Nguyễn Quản nói vậy, cũng chẳng buồn để ý, than thở một tiếng não ề rồi gục xuống chiếc bàn trước giường nói: “Tớ mâu thuẫn quá, mâu thuẫn quá! Rốt cuộc là phải làm gì đây?”
“Lại liên quan đến anh chàng Lâm trong truyền thuyết hả?” Nguyễn Quản vừa chải đầu vừa hỏi Trịnh Vi.
“Cậu cũng biết chuyện à?”
Tiểu Bắc cũng phải bật cười: “Chuyện đó hiện rõ trên mặt cậu rồi kia kìa, người nào mà chẳng nhận ra cơ chứ!”
“Thực sự là tớ rất mâu thuẫn, đã nửa tháng nay, anh ấy vẫn chưa đến tìm tớ, tớ cũng không tìm thấy anh ấy, liệu có phải anh ấy bị bắt cóc rồi không nhỉ? Tớ đang băn khoăn không biết có nên đến trường tìm anh ấy không?”
“Đi đi, tớ ủng hộ cậu về mặt tinh thần, phải xem tận mặt có phải anh ấy bị cô khác bắt cóc rồi hay không” Tiểu bắc nói.
“Lâm Tĩnh không phải là hạng người như vậy!” Trịnh Vi lại bắt đầu bào chữa cho thần tượng của mình, hai tay cô đâp xuống bàn, nói với vẻ cương quyết: “Anh ấy đã từng nói sẽ đợi tớ thì chắc chắn anh ấy sẽ đợi. Tớ đã quyết định rồi, Muhammad không đi tìm núi, núi sẽ tự đi tìm Muhamad, tí nữa tớ sẽ sang trường Luật”.
Tiểu Bắc vỗ đùi hưởng ứng: “Hay lắm, đây mới là phong cách của cậu”.
Nguyễn Quản đã chải đầu xong, liền nói: “Cậu cứ nghĩ cho kĩ đi, ngộ nhỡ anh ấy không có ở ký túc xá thì sao?”
Trịnh Vi nhảy lên giường vừa chúi đầu chọn quần áo vừa nói: “Anh ấy không có ở phòng thì tớ đợi cho đến khi anh ấy về mới thôi… Bộ này thế nào?... Hay là chọn bộ này nhỉ?”
Tiểu bắc cũng không biết rốt cuộc Trịnh Vi đã thay bao nhiêu bộ quần áo, mãi cho đến khi Nguyễn Quản thu dọn xong đò đạc chuẩn bị lên thư viện, Trịnh Vi mới mặc lại chiếc áo sơ mi xanh có hoa nhỏ và quần bò mà lúc đầu cô đã mặc, “Hình như bộ này hợp hơn cả."
Nguyễn Quản liếc một cái rồi nói: “Bộ này đẹp đấy, đơn giản lại đáng yêu, rất hợp với cậu”. Trịnh Vi lại soi gương rồi tỏ vẻ rầu rĩ: “Trán tớ có một cái mụn to quá, làm sao dám gặp mọi người”.
Tiểu bắc tỏ vẻ suýt ngất nói: “Tiểu thư, tên của nàng phải là Phiền hà mới đúng, tớ chán chẳng muốn nói với cậu nữa. Nguyễn Quản, có phải cậu lên thư viện không? Đợi tớ với”.
Nguyễn Quản đứng ở cửa đợi Tiểu Bắc, nhân tiện nói với TV: “Một cái mụn thì có sao, có câu thơ nói rằng ve kêu rừng càng tĩnh, chim hót núi càng mịch…”
“Ý cậu là gì vậy?” Trịnh Vi thẫn thờ nhìn Nguyễn Quản “Có sinh viên trường tự nhiên nào lại văn thơ lai láng như cậu không?” Từ nhỏ môn văn luôn là điểm yếu của Trịnh Vi, cô rất ghét những người chơi chữ nghĩa, vì thế mẹ kế vẫn là mẹ kế, chuyên nói những điều công chúa Bạch Tuyết không thể hiểu.
Bà “Mẹ kế” liền nói: “Nói một câu để cậu nghe lọt tai nhé, mụn to mặt càng trắng, cậu cứ vui tươi đi gặp chàng đi”.
“Thế hả…” Trịnh Vi mừng thầm, càng nhìn càng thấy có lý. Đến khi ngẩng đầu lên, Tiểu Bắc và Nguyễn Quản đã đi từ lúc nào không hay biết, cô bèn đuổi theo gọi với: “Này, các cậu vẫn chưa cho tớ biết đi xe bus nào để đến trường Luật đâu nhé!"
Trường Luật và trường G là hai trường đại học nổi tiếng nhất ở thành phố phía Nam này, hai trường cách nhau không xa, Trịnh Vi đi xe bus mất nửa tiếng thì đặt chân đến cổng trường Luật. Cô vừa đi vừa ngó, tưởng tượng Lâm Tĩnh cũng đã từng đi vô số lần trên con đường mà mình đang đi, nhìn thấy những phong cảnh mà cô đang thấy, bất giác cảm thấy mọi thứ lạ lẫm xung quanh trở nên thân thuộc vô cùng.
Đều là trường đại học, nhưng đến mỗi trường lại có cảm giác khác nhau. Đặc điểm nổi bật nhất của sinh viên trường G là bất kỳ lúc nào mắt cũng mở to, đeo cặp sách đi lại với vẻ tất bật, cho dù là người chậm rãi cũng phải tự nhắc mình rảo bước nhanh hơn để theo kịp với nhịp sống hối hả xung quanh, ngay cả đàn chuột trong trường cũng phải chạy nhanh hơn chuột nơi khác, sau 10 giờ tối, hầu như “Chim muông” trên các trục đường chính sẽ giải tán hết. Ngược với đó, trường Địa học Luật trước mắt cô có vẻ gần gũi hơn nhiều, các công trình kiến trú xung quanh đều mang hơi thở cuộc sống nhiều hơn; sinh viên cũng khá đông, các sinh viên nữ xinh đẹp, ăn mặc thời trang từng nhóm đi đi lại lại, nhìn hoa cả mắt, thảo nào nam sinh ở trường G coi đây là thiên đường để họ lựa chọn người yêu.
Trịnh Vi cảm thấy một cảm giác khó tả nhói lên trong tim, hóa ra ngày ngày Lâm Tĩnh sống trong vườn hoa rực rỡ như thế này, thảo nào suốt ngày anh không có ở phòng, mải chơi quên mất đường về rồi.
Cô không biết rõ phòng của Lâm Tĩnh ở đâu, nhưng con gái xinh xắn cũng lợi thật, lúc hỏi đường đã chứng minh được điều đó. Tất cả đều diễn ra rất thuận lợi, lần thứ ba Trịnh Vi hỏi đường ở gần khu ký túc xá nghiên cứu sinh, một anh sinh viên tự nhận là quen Lâm Tĩnh và đã đưa cô đến phòng của Lâm Tĩnh.
“Ờ, hình như là phòng này”.
Sau khi anh sinh viên dẫn đường đi khỏi, Trịnh Vi đứng trước cửa phòng nhìn quanh, thấy cửa phòng khép hờ, cô khẽ gõ cửa cho phải đạo rồi đẩy cửa ngó vào. Phía trong rộng hơn phòng cô đang ở, chỉ có hai giường, tầng trên để ngủ, tàng dưới đặt sách vở, đồ đạc và máy tính. Điều này cô đã từng được nghe Lâm Tĩnh kể, chỉ có điều cô nhìn thấy hai chiếc giường đó, chỉ một chiếc có chăn gối, chiếc giường còn lại để không, một anh sinh viên đang ngồi chơi điện tử, nhưng không phải là Lâm Tĩnh.
Trịnh Vi tưởng mình đã tìm sai địa chỉ, nhưng anh sinh viên đó đã nhìn thấy cô, liền dừng con chuột máy tính lại, hỏi: “Em gái, em tìm ai vậy?”
Trịnh Vi mừng quá, cô nhớ ra giọng nói này, mấy lần trước chắc đều là anh chàng này nhấc máy, lần nào cũng nói Lâm Tĩnh không có ở phòng và không hề tỏ vẻ bực bội gì, chắc là không sai đâu, cô đã yên tâm hơn, đã tìm được tổ của anh thì cứ việc ôm cây đợi thỏ thôi, không sợ không bắt được anh, đợi anh về sẽ cho anh một bài.
Nghĩ đến lát nữa sẽ gặp được Lâm Tĩnh, Trịnh Vi phấn chấn hẳn lên, ngay cả anh bạn cùng phòng anh, cô cũng cảm thấy vô cùng gần gũi, “Chào anh, em muốn hỏi có phải anh Lâm Tĩnh ở đây không ạ”?”
“Em tìm Lâm Tĩnh hả… trước kia anh ấy ở đây…”
“Hả? Thế anh ấy chuyển phòng rồi ạ?” Trịnh Vi gãi đầu, “Thảo nào em không thể gặp được anh ấy, anh có biết anh ấy chuyển đi đâu không ạ?”
Mặt anh bạn cùng phòng tỏ rõ vẻ kinh ngạc: “Cậu ấy đi từ mấy hôm trước rồi”.
“Đi? Đi đâu?” Trịnh Vi quá bất ngờ, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Đi nước ngoài, đi Mỹ, sao em không biết à?” Anh bạn cùng phòng nói với vẻ thản nhiên.
“Anh nói dối! Mấy hôm trước em mới gọi điện cho anh ấy, anh còn nói anh ấy ra ngoài, làm sao có chuyện anh ấy đi Mỹ mà không nói với em?” Trịnh Vi nhìn anh bạn nói dối với vẻ khinh bỉ.
“À, anh biết rồi, em là cô gái mấy lần gọi điện thoại tìm Lâm Tĩnh đúng không?” Anh bạn vỗ đùi vì đã hiểu ra vấn đề.
“Đúng vậy, chính là em đây, thế nên anh nói thẳng ra đi, rốt cuộc anh ấy đi đâu rồi, bao giờ quay về, chắc chắn anh không đưa số điện thoại của em cho anh ấy đúng không?” Trịnh Vi hỏi với vẻ hùng hổ.
Anh bạn mặt lộ rõ vẻ oan ức, “Anh lừa em làm gì, cậu ấy đi Los Angeles từ mấy hôm trước thật mà, khoa bọn anh chỉ có một chỉ tiêu trong danh sách trao đổi lưu học sinh, cậu ấy nằm trong danh sách đó, chuyện này có gì đáng phải bí mật đâu, không tin em cứ sang phòng bên cạnh mà hỏi, mọi người đều biết hết, việc gì anh phải lừa một cô bé như em? Còn số điện thoại của em, cậu ta đã biết từ lâu rồi, cậu ta bảo anh nói với em rằng cậu ta không có ở phòng, anh biết làm gì hơn…”
Chưa nói hết lời, anh bạn liền giật thót mình vì vẻ mặt đằng đằng sát khí của Trịnh Vi.
Trịnh Vi hoàn toàn không thể chấp nhận lời giải thích này, thật quá hoang đường. Lâm Tĩnh thích nhất là được nói chuyện điện thoại với cô, mặc dù thường là cô nói anh nghe, nhưng hai người bao giờ cũng “Nấu cháo” đến một, hai tiếng đồng hồ. Cho dù xảy ra chuyện gì, Lâm Tĩnh cũng không thể cố tình lảng tránh nghe điện thoại của cô, huống hồ đi từ Mỹ là chuyện lớn như vậy, chưa cần nói đến việc cô từ ngàn dặm xa xôi lặn lội thi vào trường đại học ở thành phố G, chắc chắn anh không thể ra đi vào lúc này, kể cả đúng là anh phải đi nước ngoài, người đầu tiên biết chuyện cũng phải là cô - Trịnh Vi.
“Chắc chắn là anh nói dối! Nếu Lâm Tĩnh đi Mỹ thật thì tại sao anh ấy không nói với em, nếu anh ấy có ở phòng thì làm sao anh ấy có thể không nghe điện thoại của em được, rốt cuộc anh có mưu mô gì?” Trịnh Vi hỏi dồn dập, cô muốn vạch trần những lời nói dối hoang đường đó.
Anh bạn lùi lại phía sau một chút, dở khóc dở cười, “ông trời có mắt, anh có mưu đồ gì đâu, em có thể xem chiếc giường để không kia, đó vốn là giường ngủ của Lâm Tĩnh mà”.
Trịnh Vi liếc anh bạn một cái với vẻ cành giác, rồi hướng về phía chiếc giường để trống mà anh bạn chỉ, tinh mắt phát hiện thấy phía đầu giường còn có một vật gì đó, từ xa trông khá quen. Cô bước đến và cầm lên, đó là một cuốn Truyện cổ tích Andersen. Cô cầm nó trong tay, cuồn sách này quen thuộc biết bao, quen thuộc đến mức cô không cần mở ra cũng biết trang 32 còn có nét chữ của cô.
Đây vốn là cuốn sách Trịnh Vi thích nhất, cuối cùng cô đã dùng nó làm quà sinh nhật cho Lâm Tĩnh - người mà cô quý nhất. Dường như muốn chứng minh mình đã sai, cô luống cuống tìm đến trang sách đó, nhìn thấy nét bút mực nghiêng ngả nhưng rất rõ nét: “Sách của Ngọc diện Tiểu Phi Long”.
Cậu sinh viên thấy cô hùng hổ một hồi rồi đột nhiên im bặt, thẫn thờ cầm cuốn sách đứng trước giường Lâm Tĩnh.
“Đấy, anh có lừa em đâu? Hành lý đều mang đi hết rồi, chỉ còn quyển sách này không mang theo”. Cậu bạn vẫn lải nhải giải thích, đột nhiên cậu giật nảy mình vì tiếng khóc thổn thức của Trịnh Vi.
“Anh ấy đã đi thật rồi, tại sao anh ấy không nói với em?!”
Trịnh Vi không thể tin, nhưng không thể không tin vào sự thật đang bày ra trước mắt cô, Lâm Tĩnh đã đi, ngay cả cuốn sách cô tặng anh, anh cũng vứt lại, cô không biết rốt cuộc là vì sao.
Trịnh Vi cũng không nhớ mình đã khóc bao lâu trong phòng cũ của Lâm Tĩnh, lúc đầu thì đứng, sau đó thì quỳ hẳn xuống, túm lấy ống quần của anh bạn đó tiếp tục khóc. Tiếng khóc của cô đã khiến rất đông sinh viên các phòng khác cùng tầng kéo đến xem, ngay cả ông bảo vệ ký túc xá cũng lên. Mọi người đều hỏi cậu sinh viên đó tại sao lại bắt nạt cô gái này, cậu bạn vừa xấu hổ vừa oan ức, kêu rằng mình bị Lâm Tĩnh hại thật rồi. Cuối cùng vừa phải dỗ dành vừa phải cầu xin mới đưa được Trịnh Vi đã mệt vì khóc tới bến xe bus, trả tiền xe cho cô, đợi chiếc xe chuyển bánh mới thở phào nhẹ nhõm. (tội nghiệp anh chàng)
Trên xe bus Trịnh Vi đã khóc sưng cả hai mắt, dường như cô muốn trút bỏ mọi sự buồn khổ, khó hiểu, thất vọng oan ức theo dòng nước mắt. Làm sao cô không đau lòng được chứ? Lâm Tĩnh của cô, anh chàng Lâm Tĩnh đã hứa sẽ đợi cô đã sang Mỹ mà không nói với cô câu nào. Cả thế giới đều biết anh sẽ đi, chì mình cô không biết, trước khi đi, ngay cả điện thoại của cô cũng không buồn nghe.
Hành khách trên xe bus chen nhau, mọi người đều dồn ánh mắt vào cô gái khóc như mưa như gió này, chắc phải có chuyện gì thương tâm lắm mới khóc thảm như vậy, một lát sau đã có người tốt bụng nhường ghế cho cô. Trịnh Vi không hề ngại ngùng, cô ngồi xuống, rồi tiếp tục lau nước mắt, cô cảm thấy mình giống như cô bé bán diêm, cùng với đốm lửa ngắn ngủi lóe lên rồi tắt ngấm, cô đã bị cả thế giới bỏ rơi.
Trịnh Vi về đến ký túc xá là 8 giờ 30 tối, bạn bè trong phòng chưa ai về, cô ngồi ở mép giường, nhớ lại vẻ hùng dũng đầy khí thế của mình lúc ra đi, cảm giác tựa như chiêm bao.
Người về phòng sớm nhất là Nguyễn Quản, vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Trịnh Vi mặt mũi lem nhem vì khóc quá nhiều đang ngồi một mình ở mép giường, vội đặt sách xuống rồi hỏi: “Sao vậy, ai bắt nạt cậu?”
Trịnh Vi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, chẳng buồn để ý đó là cô bạn Nguyễn Quản mà cô không ưa nhất, phản ứng đầu tiên là túm chặt tay áo Nguyễn Quản, nức nở nói: “Nguyễn Quản ơi, Lâm Tĩnh đi rồi.!”
Nguyễn Quản thôi không hoảng hốt nữa, cô lo nhất là Trịnh Vi một mình ra ngoài vào buổi tối bị người xấu bắt nạt, giờ mới biết, hóa ra Trịnh Vi gặp rắc rối ở chỗ Lâm Tĩnh. Nguyễn Quản ngồi xuống cạnh Trịnh Vi, hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện.
Lúc này nước mắt của Trịnh Vi đã cạn khô, nhưng cô vẫn không ngừng sụt sịt. Cô đã vắt óc suy nghĩ mà không thể hiểu nổi tại sao Lâm Tĩnh ra đi đột ngột như vậy, không một lời từ biệt với cô. Cô đã lú lẫn vì khóc quá nhiều, ngoài sự đau khổ và thất vọng cô không còn biết gì hết, Nguyễn Quản là người ngoài sẽ nhìn nhận vấn đề tỉnh táo hơn cô rất nhiều. Kể được một hồi cô lại thút thít khóc đứt quãng mấy lần cuối cùng cũng kể xong đầu đuôi câu chuyện cho Nguyễn Quản nghe.
“Tại sao lại như vậy, tớ không thể hiểu được, tớ đã làm sai chuyện gì? Trước đó tụi tớ còn nói chuyện vui vẻ với nhau, tại sao anh ấy lại đi bất ngờ như vậy. Đi thì cứ việc đi, nhưng kiểu gì cũng phải nói với tớ một câu chứ, Nguyễn Quản cậu bảo rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Nguyễn Quản cảm thấy thắc mắc, nhưng cũng không biết phải nói thế nào. Cô ngồi với Trịnh Vi một lát, thấy Trịnh Vi lẩm bẩm: “Tôi phải làm gì bây giờ!”
Cô vỗ vỗ vào tay Trịnh Vi nói: “Cậu đợi chút” Rồi cô quỳ xuống, cúi rạp người lôi từ gầm giường ra một hộp giấy nhỏ. Trịnh Vi cũng đã từng nhìn thấy hộp giấy này, cô tưởng là Nguyễn Quản dùng để đựng sách. Nguyễn Quản nhanh tay xé ngay miệng hộp được dán bằng băng dính, quả nhiên tầng trên cùng của hộp giấy là sách, rồi Nguyễn Quản nhặt sách ra, lấy ra hai lon bia như đang chơi trò ảo thuật, cô cầm một lon, một lon đưa cho Trịnh Vi.
Trịnh Vi giật mình, thẫn thờ đón lấy lon bia, quên cả thút thít, cô cũng quỳ xuống theo Nguyễn Quản, lấy tay lật hộp giấy, bất giác kêu lên “m. kiếp!” hóa ra dưới mấy cuốn sách mỏng trong hộp giấy lại toàn là bia lon.
Trịnh Vi nhìn đám bia lon rồi lại nhìn Nguyễn Quản, dụi mắt một cách vô thức, do cô quá bình thường hay mọi người xung quanh đều trở nên bất thường, tại sao chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, mọi thứ đều đảo lộn hết rồi?
“Không phải cậu hỏi tớ phải làm thế nào ư? Nói thật là lúc này đây tớ cũng không biết phải làm thế nào, chỉ có cái này là tốt thôi. Sao, cậu chưa bao giờ uống á?” Nguyễn Quản lắc lắc lon bia trên tay trước mặt Trịnh Vi.
Thực lòng mà nói, trước thời điểm này, 18 năm qua, Trịnh Vi chưa bao giờ uống bia, nhưng dĩ nhiên là cô sẽ không thừa nhận, Nguyễn Quản vừa nói dứt lời, cô liền bật ngay lon bia, cầm giơ lên cao quá đầu, “Lấy gì giải sầu, chỉ có Đỗ Khang[1]!” Nói rồi ngửa cổ rót thẳng bia vào mồm.
“Từ từ thôi, từ từ thôi”. Thấy bộ dạng của Trịnh Vi như vậy, bất giác Nguyễn Quản vừa bực vừa buồn cười, cô cũng chỉ là cô gái 18 tuổi như Trịnh Vi, mặc dù có sự từng trải trong tình yêu, nhưng chưa bao giờ gặp những vấp váp trắc trở trong tình cảm. Cô chỉ biết rằng, với hoàn cảnh như Trịnh Vi hiện nay, mọi lời an ủi đều vô ích, chi bằng để cồn làm chất xúc tác, cho bản thân được nếm mùi đau đớn một lần, có thể sẽ thấy dễ chịu hơn.
Khí thế uống bia của Trịnh Vi cao tựa như trời đất, tốc độ cũng đáng giật mình, Nguyễn Quản mới nhấp được hai ngụm Trịnh Vi đã dốc ngược vỏ lon không, ợ một cái, nghiêng người chủ động lấy tiếp bia trong hộp giấy.
“Ấy ấy, cứ từ từ, uống vừa đủ thôi, nhiều quá không tốt đâu”. Nguyễn Quản định ngăn Trịnh Vi lại. Trịnh Vi liền gạt tay Nguyễn Quản ra. “Mẹ kế! Gì mà keo kiệt thế, có mỗi tí bia mà cũng tiếc, hôm nào tớ sẽ trả cậu cả xe ô tô tải!” Nói rồi liền mở lon thứ hai.
Lon thứ hai vừa mới uống được một nửa, Trịnh Vi bắt đầu lè nhè kể hết những chuyện lặt vặt với Lâm Tĩnh từ thời còn để chỏm cho Nguyễn Quản nghe. Cô kể rằng, trong khu nhà tập thể của cơ quan bố mẹ mà cô lớn lên, cô là công chúa nhỏ trong đám trẻ ở đó, các anh chị lớn hơn đều quý cô, nhưng cô chỉ thích đi theo anh Lâm Tĩnh - người không bao giờ chơi với bọn trẻ cùng khu tập thể. Trẻ nhỏ chơi loanh quanh trong sân, trẻ lớn đi ra ngoài chơi, chỉ có Lâm Tĩnh ngồi trên lan can nhà mình luyện viết chữ, vẻ mặt chăm chú của anh nhìn nghiêng thật khôi ngô làm sao, không biết bắt đầu từ bao giờ, hình ảnh đó đã ăn sâu vào trái tim Trịnh Vi. Khi vào cấp một, cô đã trịnh trọng tuyên bố trước mặt bao người lớn: “Lâm Tĩnh, anh nghe đây, sau này em sẽ làm vợ anh” Người lớn đều cười ngặt nghẽo, lúc đó Lâm Tĩnh cũng không nhịn được cười, anh cúi đầu bẹo đôi má trên gương mặt đang lộ rỏ vẻ nghiêm túc đó: “Ngay cả Ngọc diện Tiểu Phi Long tiếng tăm lừng lẫy cũng muốn làm vợ anh, anh thật vinh hạnh, nhưng Tiểu Phi Long ạ, em còn nhỏ lắm”. Trịnh Vi đáp lại: “Anh cứ đợi em, nhất định phải đợi em, em sẽ theo anh cho coi”.
Trịnh Vi nói là làm, từ đó đến nay, trong kí ức đều là cô theo đuổi Lâm Tĩnh một cách điên cuồng. Lâm Tĩnh hơn Trịnh Vi năm tuổi, lúc cô học cấp một anh lên cấp hai, lúc cô học cấp hai anh lên cấp 3, lúc cô học cấp 3 anh đã xa nhà đi học đại học, cuối cùng cô đã theo được anh đến học đại học ở thành phố G, Tiểu Phi Long cũng đã trở thành một cô gái xinh đẹp, không nói lời nào mà đi sang Mỹ, tại sao cô mãi mãi không thể đuổi kịp anh?
“Nguyễn Quản, có phải cậu cũng giống nhu Duy Quyên, cho rằng Lâm Tĩnh không hề tồn tại mà là tớ bịa chuyện? Chắc chắn sau khi về phòng họ sẽ cười vào mũi tớ”.
Nguyễn Quản lắc đầu, “Tớ tin chứ, chắc chắn là anh ấy tồn tại, chàng trai đã khiến Tiểu Phi Long điêu đứng, chắc chắn phải cực kì siêu, vì thế anh ấy mới được đi Mỹ. Hay là do anh ấy sợ cậu buồn, nên không dám nói lời chia tay với cậu, có thể anh ấy đợi sang đó sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi mới gọi điện cho cậu”.
“Thật thế ư?” Vẻ mặt Trịnh Vi vẫn như muốn khóc, nhưng dường như cô cũng đồng tình với câu nói của Nguyễn Quản, “Tớ cũng nghĩ như vậy, rõ ràng là anh ấy cũng thích tớ, tớ biết”. Cô kéo tay Nguyễn Quản. Lần đầu tiên kể cho người khác nghe chuyện về nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên mắt cô, bí mật này ngay cả người mẹ thân thiết nhất, cô cũng không kể.Nói được một lát thì Nguyễn Quản cũng đã uống hết lon bia đang cầm trên tay, rồi lại bật tiếp lon khác, cô cũng bắt đầu kể tỉ mỉ cho Trịnh Vi nghe về anh chàng đã dạy cô biết uống bia. Anh chàng đó nói, hương vị của bia lúc mới đưa vào mồm là đắng và hơi chát, đừng vội nuốt, hãy để cho nó đọng lại trên đầu lưỡi bạn, dần dần bạn sẽ cảm nhận được hương thơm và vị ngọt tự nhiên. Cảm giác này giống như có một đóa hoa nở trên đầu lưỡi, khi Nguyễn Quản cảm nhận được những cảm giác này, anh chàng đó cũng bắt đầu có vị trí trong trái tim cô. Thời cấp ba, cả hai đều là học sinh giỏi, dần dần hai tâm hồn đã gắn bó với nhau. Không phải là không có người biết chuyện tình yêu của họ, thầy cô giáo, cha mẹ đã từng một thời lo lắng, đặc biệt là người nhà của cậu bạn, để không ảnh hưởng đến việc ôn thi đại học, mọi biện pháp mạnh đều được áp dụng. Nhưng thế gian có gì ngăn cản được tình yêu của các chàng trai cô gái đang trong độ tuổi bẻ gãy sừng trâu? Trong vô số áp lực đến từ mọi phía, cậu bạn bẽn lẽn rụt rè, lớn lên trong môi trường chỉ biết học - người thích gọi cô bằng “Chị” - khi hai người đi riêng với nhau đã nắm chặt tay cô.
Cũng không phải chưa nghĩ đến chuyện cùng thi vào một trường đại học, nhưng cậu bạn đã thi vào được trường đại học như cha mẹ mong muốn với điểm số cao, còn Nguyễn Quản vì thiếu một điểm nên chỉ đỗ theo nguyện vọng hai. Mặc dù cũng là trường đại học nổi tiếng, nên giờ đây hai người cách xa ngàn dặm. Lúc chia tay hai người đã hứa với nhau rằng, không ai được thay lòng đổi dạ mà phải chung thủy đến cùng và thế là điện thoại, thư từ, mạng Internet - mọi phương tiện thông tin có thể sử dụng, đã trở thành nhịp cầu của họ.
“Cứ cho là liên lạc thường xuyên như vậy, nhưng cách xa như thế, lẽ nào cậu không sợ một ngày nào đó, anh ấy sẽ thay lòng đổi dạ hay sao?” Trịnh Vi chăm chú lắng nghe, không quên vặn hỏi lại cô bạn.
Nguyễn Quản cắn nhẹ đôi môi xinh xắn của mình., “Tớ tin anh ấy giống như tin vào chính mình. Tại sao lại không tin cơ chứ? Nếu không thể thay đổi kết cục cuối cùng, tớ cứ tin như vậy, không phải càng vui hơn hay sao?”
Trịnh Vi chỉ hiểu được láng máng, “Nguyễn Quản, tớ thật ghen với cậu, cậu xinh đẹp hơn tớ, lại thông minh hơn tớ, ngay cả chuyện tình cảm cũng thuận buồm xuôi gió hơn tớ”.
Nguyễn Quản cười, “Ai có thể bì được với thiên hạ vô địch Ngọc diện Tiểu Phi Long? Chưa cần nói đến đám con trai, ngay cả tớ cũng thích cậu”.
Trịnh Vi khoác ngay vai Nguyễn Quản, nếu cậu có tình ý với tớ thì tớ sẽ thu nạp cậu, trong những tháng ngày không có người yêu, hãy để chúng ta an ủi nhau vậy”.
Nguyễn Quản lấy tay đỡ ngực: “Cậu kinh tởm quá đấy”.
“Kinh tởm đến mức nào cũng không thể bì được với cái tên của cậu, nói thực là tớ đã phải chịu đựng cái tên của cậu rất lâu rồi đấy, Nguyễn Quản - nghe cứ như là cái ống, ống dẫn trứng ấy! Thôi thế này nhé, từ nay trở đi tớ sẽ gọi cậu là Nguyễn Nguyễn, cái tên ấy nghe hay hơn tên thật của cậu nhiều”.br />
Nguyễn Quản cười ngặt nghẽo, “Bạn trai tớ cũng gọi tớ như vậy đấy, Nguyễn Nguyễn thì Nguyễn Nguyễn chứ sao, thực ra tên cũng chỉ là một kí hiệu thay thế mà thôi”.
Trịnh Vi uống thêm ngụm bia nữa, rồi vỗ vai Nguyễn Quản, cô đã quên việc tại sao trước đây mình lại ghét cô gái nằm giường trên. Nàng công chúa Bạch Tuyết không tìm được hoàng tử của mình, về đến hoàng cung trong tâm trạng đau khổ muôn phần, không ngờ cuối cùng người an ủi cô lại là mụ hoàng hậu độc ác. Tình bạn của con gái hóa ra lại đến tự nhiên như vậy, hôm nay, Trịnh Vi đã mất đi Lâm Tĩnh - người mà cô dựa dẫm nhiều nhất từ thưở bé - nhưng lại có thêm môt cô bạn tốt bụng với cái tên Nguyễn Nguyễn, để rồi sau khi nhớ lại buổi tối uống say túy lúy đó, ngoài nỗi buồn day dứt, cô còn cảm thấy mình thật may mắn.
Lúc Tiểu Bắc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh Trịnh Vi và Nguyễn Quản, ngồi bệt trên nền nhà, lưng dựa vào thành giường, vai kề vai, trước mặt còn có mấy vỏ bia lăn lông lốc.
“Ôi mẹ ơi, chuyện gì thế này!” Tiểu Bắc chặc lưỡi bước tới, “Trịnh Vi, trông mắt cậu hoành tráng quá nhỉ, có phải bị bọ cạp đốt không đây?”
Trịnh Vi cũng không không buồn chấp, đạp tay xuống nền nhà rồi hét: “Trư Bắc[2] kia, mau lại đây, ở đây có thùng bia Thạch Sanh, mau lên, ngồi sát lại đây”.
Tiểu bắc cười khảy: “Mọi người điên hết rồi à, Nguyễn Quản, cậu cũng khùng theo Trịnh Vi à?” mặc dù nói vậy, nhưng Tiểu Bắc cũng chủ động bước tới, nhặt một lon bia trong thùng giấy, “Cái này hay lắm đấy, dù không so được với rượu cao lương ở vùng Đông Bắc của tớ, nhưng cũng có thể nhâm nhi tạm”.
Người ta đều nói ba mụ đàn bà cộng với một con vịt thành một cái chợ, ba cô gái cũng chẳng có gì khác, sau một hồi nghiêng ngả chúc tụng, cả ba đều cười ngặt nghẽo, nói năng lảm nhảm. Nguyễn Quản còn khá hơn một chút, Trịnh Vi và Tiểu Bắc động một tí lại ôm bụng cười, thỉnh thoảng Nguyễn Quản lại hỏi: “Vừa nãy các cậu cười gì vậy”.
Trịnh Vi “Hêhê” một tiếng, “Tớ cũng không biết là cười cái gì, Trư bắc cười, tớ cũng cười, hahaha…”
Tiểu Bắc chỉ vào Trịnh Vi, nói: “Tớ trông thấy cậu cười buồn cười quá nên mới cười, cái mặt lem nhem của cậu trông như khủng long, hí hí hí…” Nói rồi cả ba lại cười như nắc nẻ.
Sau khi cười đã thấm mệt, Trịnh Vi liền líu lưỡi hỏi: “Các cậu thử nói xem, ước mơ của các cậu là gì? Chúng ta đều là con gái thời đại mới có nhiều ước mơ, Nguyễn Nguyễn, cậu nói trước đi”.
“Tớ à?” Nguyễn Quản cúi đầu trầm ngâm: “Tớ chẳng có chí hướng gì to tát đâu, chẳng cần cầu gì xa xôi, chỉ mong được thư thái an nhàn. Nói về ước mơ, thì ước mơ duy nhất của tớ là tuổi trẻ vĩnh hằng, buồn cười lắm phải không? Bản thân tớ không thể tưởng tượng ra lúc về già sẽ như thế nào?”
“Đúng đấy, tớ cũng thế”. Trịnh Vi hùa theo, “Thỉnh thoảng đi trên đường gặp các bà mặt mày đen sạm, các ông đầu thì trọc, bụng thì phệ, thật kinh khủng”.
Tiểu Bắc nói: “Tuổi trẻ của phụ nữ ngắn ngủi lắm, chỉ cần sang tuổi 25 là bắt đầu già rồi, đến 30 thì khỏi phải nói nữa, đặc biệt là vùng Đông Bắc bọn tớ, con gái lấy chồng sớm nên già nhanh, chị họ tớ, 23 tuổi, hai đứa con, nhìn cứ như 32 ấy”.
Trịnh Vi đấm ngực nói: “Các cô gái xinh đẹp như chúng ta phải giữ mãi tuổi xuân!”
Nguyễn Nguyễn cũng đế theo: “Vì thế, ước mơ của tớ là mãi mãi trẻ trung, hạnh phúc an nhàn, sau đó được chết đi trong niềm hạnh phúc lớn lao, tớ thích có một kết cục như vậy”.
“Cậu ngốc thế, chết rồi còn hạnh phúc cái quái gì nữa”. Tiểu Bắc nói với vẻ coi thường: “Ước mơ của tớ là trong lúc còn đang trẻ trung xinh đẹp, người mà tớ yêu thầm nói với rằng hóa ra anh ấy cũng đang yêu thầm tớ, và đã yêu từ rất lâu rồi”. Dường như Trịnh Vi đang mường tượng ra cảnh đó mà cười hạnh phúc.
“Chuyện vặt, không ngờ cậu cũng còn chơi trò yêu thầm nữa đấy?” Trịnh Vi đẩy Tiểu Bắc một cái, “Tớ ghét nhất là những người như cậu, rõ ràng là có tình ý với người ta lại còn giấu với chả giếm, cậu không nói thì ai mà biết?” Trịnh Vi đã ngà ngà say, trước mắt cô, Tiểu Bắc đã biến thành vô số Tiểu Bắc.
“Thế thì cậu không hiểu rồi, tình cảm phải mông lung mới thấy đẹp, nếu tớ tỏ tình, người ta không có tình ý đó thì tớ xấu hổ biết bao, chỉ cần không nói ra thì mãi mãi tớ sẽ có hi vọng, cũng có cái để nhớ. Biết đâu đến một ngày nào đó ước mơ sẽ biến thành hiện thực, hóa ra anh ấy cũng yêu thầm tớ."
“Thôi cậu cứ việc mơ hão đi”. Trịnh Vi nói, “Biết đâu đến khi các cậu gặp nhau trong trường đại học dành cho người già, cả hai đều đã chết vợ chết chồng, anh ấy mới nói với cậu như vậy”.
“Xí” Tiểu Bắc lảo đảo vồ tới, Nguyễn Quản vội can ra: “Trịnh Vi, thử kể về ước mơ lớn lao của cậu xem nào”.
Trịnh Vi chống tay lên chiếc cằm đỏ ửng: “Các cậu có biết vùng dất có tên là Vụ nguyên không?”
“Biết, có phải cái khu du lịch rất nổi iếng vì mùa hoa cải không?” Tiểu Bắc nhanh miệng trả lời ngay.
“Ừ, đúng là nơi đấy. Ước mơ của tớ là được đi Vụ nguyên”.
Nguyễn Quản liền cười, “Nếu tớ nhớ không nhầm thì Vụ nguyên thuộc quê cậu, muốn đi thì có gì là khó, cần gì phải mơ với chả ước?”
“Đúng đấy, uống say quá rồi”. Lưỡi Tiểu Bắc có phần líu lại.
Trịnh Vi khua khua tay, “Các cậu không hiểu. Đúng là Vụ nguyên cách nhà tớ không xa, nhưng tớ chưa bao giờ đến nơi đó; từ nhỏ, tớ hay được nghe mẹ kể, ở Vụ Nguyên có một làng nhỏ tên là làng Lý, là nơi ngày xưa mẹ tớ về tham gia lao động, trong làng Lý có một cây hòe già. Mẹ tớ bảo, năm đó bà đã gặp mối tình đầu của mình ở dưới cây hòa đó, và cũng tự đính ước chuyện trăm năm ở đó, cuối cùng còn đưa tiễn người mà bà yêu thương nhất ở mảnh đất đó. Mọi nỗi yêu thương, thù hận của bà thời trẻ, đều có cây hòe già làm chứng, lãng mạn vô cùng. Tớ luôn nghĩ đến cây hòe già đó, cảm thấy nó tựa như đang ở trong lòng mình, vì thế nhất định tớ phải đi Vụ Nguyên để tìm cây hòe đó. Dĩ nhiên không phải đi một mình, mà là đi với người yêu đó - và cũng là người yêu tớ, để cho cây hòe già đó cũng làm chứng một lần cho tình yêu của tớ”. Nói rồi, vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc của Trịnh Vi lại sầm xuống, “Lúc đầu cứ tưởng rằng, tớ có thể đi với Lâm Tĩnh, nhưng bây giờ thì tớ cũng không biết nữa”.
“Các cậu đang làm gì vậy?” Chủ đề của Trịnh Vi đang bàn bị ngắt quãng bởi tiếng đẩy cửa, Duy Quyên và Lục Nha về cùng một lúc, nhìn thấy bộ dạng của họ, Lục Nha liền há hốc mồm vì ngạc nhiên, còn Duy Quyên thì dậm chân kêu: “Ba cậu uống bia trong phòng, sao lại như thế được, nếu để thầy cô giáo à cô quản lý ký túc xá nhìn thấy thì gay to, thật sa đọa quá!”
Trịnh Vi nhếch mép, “Kể cả thầy cô giáo có đến, người gặp rắc rối cũng chỉ có ba chúng tớ thôi, làm sao dám liên lụy đến cậu, cậu giãy lên như đĩa phải vôi thế làm gì?”
Tiểu Bắc phủi phủi mông rồi đứng lên, “Đồng chí Duy Quyên, hình như trưởng phòng của chúng ta không phải là cậu đúng không nhỉ? Vì thế cậu cũng không đáng phải lo lắng quá như vậy bọn tớ biết nên làm gì, sa đọa là việc của bọn tớ, cậu cứ việc giữ vẻ cao thương của cậu có được không?”
Chỉ có Nguyễn Quản cúi đầu vừa thu dọn đám vỏ bia vừa nói: “Thôi mỗi người bớt một câu có được không?”