Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Làm ơn...đừng đánh nữa...!buông tha cho tôi đi...làm ơn...KHÔNG!"
"Sao chị đổ mồ hôi nhiều vậy, mơ thấy ác mộng hả?"
Thiên Trường Cửu chậm rãi nhìn sang thì thấy một câụ trai trẻ với mái tóc đỏ rực như ngọn lửa, cùng với khuôn miệng đang nở một nụ cười ôn nhu nhìn cô.
Anh vắt khăn sau đó nhẹ nhàng lau lên gương mặt đang tái mét có 3 phần hoảng sợ 7 phần khó hiểu của cô.
Trường Cửu hất tay anh ra, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.
"Anh là ai?"
Chàng trai làm vẻ giận dỗi bĩu môi: "Gì vậy? Chị vậy mà dám quên em à.
Tiểu mít ướt của chị nè" anh chỉ hai tay vào mặt và cười tươi.
"Tiểu mít ướt? Lạc Dĩ Dương?!"
Trường Cửu giật mình nhìn người thiếu niên trước mặt.
Khi còn trong cô nhi viện, vì nhỏ con và nhút nhát nên Dĩ Dương luôn là mục tiêu của đám bắt nạt và Trường Cửu luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cậu.
Hễ thấy cậu bị bắt nạt, Trường Cửu khí thế hùng hổ như chị đại dắt theo ba người bạn thân - cũng chính là ba chiếc lá trên vòng cỏ bốn lá của cô, đi đến và bảo vệ Dĩ Dương.
Chính vì tính tình nhát cấy và hay khóc nè của cậu nên Trường Cửu gọi cậu là Tiểu mít ướt.
"Haha cứ nghĩ chị quên em rồi chứ, chị-"
Dĩ Dương còn chưa nói hết câu thì Trường Cửu đã ôm chặt lấy cậu và khóc lớn, cô trút bỏ hết mọi uất ức và đau đớn qua nước mắt của mình.
Dĩ Dương thấy vậy cũng ôm chặt, xoa đầu cô và cười khẽ.
"Giờ ai mới là tiểu mít ướt đây.
Ổn rồi, từ giờ em sẽ bảo vệ chị"
15 phút sau Trường Cửu thả cậu ra, vẫn còn thút thít một chút nhưng cô đã thoải mái hơn rất nhiều.
Trường Cửu e dè nhìn người con trai trước mặt, muốn nói gì đó nhưng cô không dám.
"Hết người để cưới rồi hay sao mà chị lại gả cho tên điên đó"
Cô ngơ ngác nhìn, sao cậu lại biết việc cô gã cho Hàn Tư Phong?
"Em...điều tra chị?"
"Nhìn chị tàn tạ như vậy lại thêm cái tính luôn giấu mọi người mà âm thầm chịu đựng đó.
Em hỏi thì chị sẽ nói à?"
Dĩ Dương hờn dỗi trách móc Trường Cửu.
Khi nhỏ cô có uất ức gì hay bị thương đều giấu nhẹm đi vì sợ mọi người lo lắng.
Từ khi 3 tuổi Trường Cửu đã là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Hiểu chuyện đến đau lòng...
Trường Cửu lãng tránh ánh mắt của cậu.
Cãi thế nào được trong khi Dĩ Dương nói đúng quá mà
"Ừ thì...à mà em có liên lạc được với Nam Phong không"
"Nam Phong? Không, anh ấy ra nước ngoài thì thôi đi lại còn mất liên lạc nữa"
Lạc Dĩ Dương vò đầu, với thế lực hiện tại thì đương nhiên chuyện gì cậu cũng có thể làm.
Thế mà lại không tìm được tung tích của Nam Phong.
Cậu vừa định đứng dậy thì Trường Cửu liền nắm chặt tay cậu.
"Em đi đâu vậy...?"
Có lẽ Trường Cửu vẫn còn sợ, sợ nguồn ánh sáng duy nhất sẽ một lần nữa bỏ cô mà đi.
Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, Trường Cửu đương nhiên sẽ lo sợ bản thân sẽ lại bị bỏ rơi và một lần nữa rơi vào địa ngục.
"Em chỉ muốn lấy chút đồ ăn cho chị thôi.
À còn nữa, bộ đồ ngủ của chị là do nữ giúp việc nhà em thay đó, đừng nghĩ bậy nha"
Lạc Dĩ Dương mỉm cười nói với Thiên Trường Cửu.
Nụ cười ấm áp ấy làm cô cảm thấy an tâm hơn và buông tay cậu ra.
Liệu đây có phải là mơ?
Nếu như đây là một giấc mơ thì cô sẽ không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Trường Cửu lấy tay nhéo mạnh vào má mình.
Tuyệt! Đây không phải là mơ! Tự do rồi cô thật sự tự do rồi!!
Dĩ Dương vừa đi xuống nhà thì quản gia đã thông báo "Hàn tổng đã đến nhà ta, Thiếu gia có muốn tôi mời Hàn tổng về không?"
"Đến đòi người à? Ha, cho vào"
Lạc Dĩ Dương cười lạnh và ngồi xuống ghế.
Khác hẳn với bộ mặt tươi cười như ánh ban mai khi nói chuyện với Thiên Trường Cửu, giờ đây khuôn mặt của cậu như một con ác quỷ máu lạnh ngồi ung dung trên sofa chờ đợi Hàn Tư Phong.
"Hể~ Ngọn gió nào đã đưa Hàn tổng đến đây vậy?~"
Dĩ Dương mỉa mai nói khi vừa thấy anh bước vào, dáng vẻ dương dương tự đắc
"Tôi chỉ muốn lấy lại vài thứ thôi" Hàn Tư Phong ngồi xuống và nở nụ cười lạnh nói với Dĩ Dương
"Đồ gì ta?~ Tôi có tranh giành hợp đồng nào của anh à?"
"Ha.
Lạc tổng thật hài hước.
Sao nào, nuôi vợ của người khác trông nhà không thấy mất mặt à.
À đúng rồi, Lạc tổng vốn không cần mặt mà."
Hàn Tư Phong cười khẩy và buông lời mỉa mai với Lạc Dĩ Dương.
Nhưng với phong thái của những kẻ đứng đầu thì đương nhiên Dĩ Dương không thể vì lời nói ấy mà dao động.
"Vợ hả? Ô thế hoá ra Hàn tổng lấy vợ rồi à, sao tôi chưa bao giờ nghe đến.
Mà nếu trên giấy tờ anh thật sự có vợ nhưng...Anh có bao giờ coi cô ấy là vợ hả?"
Hàn Tư Phong tức điên lên đập mạnh vào bàn.
Anh ta lấy tư cách gì để tức giận? Lạc Dĩ Dương nói đúng mà, hắn ta căn bản chưa bao giờ coi Thiên Trường Cửu là vợ.
"M.ẹ ki.ếp, tốt nhất mày nên thả vợ tao ra nếu không thì đừng trách".