Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đến tháng tư, trời bắt đầu nóng dần lên.
Khóa bọn tôi bắt đầu vào giai đoạn gấp rút ôn thi Đại học. Thi học kỳ đã kết thúc từ đầu tháng tư, điểm phẩy và hạnh kiểm cũng sẽ sớm chốt vào cuối tháng. Người người nhà nhà lăn xả vào học, chỉ mong đỗ vào trường mà mình mong muốn. Không khí tòa nhà khối mười hai lúc đó vô cùng căng thẳng, chuông ra chơi reo lên mà chả có mấy người ra ngoài, ngó bừa vào một lớp nào đó cũng có thể thấy những mái đầu đang cặm cụi chăm chỉ làm đề.
Ai lăn vào học chứ không phải là chúng tôi. Chúng tôi ở đây là bao gồm tôi, Kim Hoa, Duẫn Thành và Tuấn.
Kim Hoa và Tuấn đã sớm xác định là sẽ đi du học, hai người họ chỉ cần đủ tốt nghiệp là được, còn Duẫn Thành đã có học bổng 100% vào trường mà cậu ấy muốn. Tại sao tôi lại có tên trong cái danh sách không học ấy hả? Vì tôi ngồi gần bọn họ, đám chúng tôi ngồi thành một nhóm bốn người. Mấy người họ không học, nên bình thường sẽ đến lớp để tám chuyện, ăn uống, chơi mèo nổ ma sói gì đó. Tôi thì, haiz, không cưỡng lại được những thú vui đang mời gọi như thế. Cho nên có những hôm cảm thấy lo lắng cho sự nghiệp học hành của mình, tôi sẽ nghỉ học một hôm để tập trung ôn bài.
"Ngưng lươn lẹo đi, mày chỉ muốn trốn học thôi." Duẫn Thành rep lại tin nhắn của tôi sau khi tôi nhắn bảo cậu ấy mình sẽ nghỉ học hôm nay.
Gần đến cuối năm học rồi, mấy loại hoạt động nhằm mục đích nâng cao tinh thần đoàn kết bắt đầu được triển khai. Chuyện đầu tiên đám chúng tôi muốn làm chính là bốc thăm chỗ ngồi. Lúc nghe đến Tú Anh đề xuất, tự dưng tim tôi giật thót một cái.
" Cứ một tuần bốc thăm một lần nhá, bốc cùng số với nhau thì ngồi cạnh nhau. Cuối năm rồi, ngồi cạnh ai chả được, tăng tình đoàn kết, nhỡ có ngồi cạnh người mình chả mấy khi nói chuyện thì coi như làm quen lần cuối. Còn nhỡ ngồi cạnh phải đứa chúng mày ghét thì thôi, do ăn ở."
Đấy là Tú Anh nói thế. Tôi thì rất sợ việc phải ngồi cạnh một đứa con trai nào đấy mà tôi không thân, mà nếu điều đấy thật sự xảy ra chắc hai chúng tôi sẽ câm như hến cả giờ mất. Tôi thấp thỏm lo lắng nhìn mấy tờ giấy gấp tư nằm gọn trong tay Tú Anh, trước khi bốc còn phải cầu trời khấn phật phù hộ cho mình bốc trúng đứa nào mình quen, không thân cũng được.
Chỉ là ông trời thương tôi vô cùng. Hai lần bốc thăm, một lần tôi bốc cùng số với Duẫn Thành, một lần với Kim Hoa. Chúng tôi "hợp pháp" trở thành bạn cùng bàn, Duẫn Thành cũng không đổi chỗ đi lung tung nữa. Mỗi lần tôi đến lớp, vừa mới bước đến đầu dãy, đón tiếp tôi sẽ là gương mặt nhe nhởn của cậu ấy.
"Chào nhé, bạn cùng bàn."
Tôi phì cười, hất hất tay ý bảo cậu ấy ngồi gọn vào cho tôi còn ngồi, Duẫn Thành còn vui vẻ ngồi tít sang đầu bên kia, để chỗ tôi ngồi rõ là rộng.
Vũ, nói trắng ra là cậu ấy không hề thích chuyện này một chút nào. Bốc thăm chỗ ngồi xong, cậu ấy không nói chuyện với tôi, đi mua đồ thì trả tiền xong là đi thẳng không đợi, đồ vừa mua cũng để tôi xách. Tôi hỏi có chuyện gì khiến mày khó chịu à, cậu ấy bảo không có gì đâu, nhưng mặt thì hiện rõ mấy chữ tao đang giận đấy dỗ tao đi. Được rồi, từ trước đến nay tôi tưởng đây chỉ là trò của đám con gái hơi tí là giận dỗi đòi người yêu dỗ, chứ hình ảnh này đột nhiên áp lên cậu con trai thân cao mét tám như Vũ thì hơi kỳ. Mà rõ ràng có phải tôi chơi ăn gian để được ngồi cạnh Duẫn Thành đâu, chưa kể chính Vũ cũng bốc được cùng số với Thái Linh cơ mà, tôi đâu có giận dỗi gì chuyện cậu ấy ngồi chung với con gái đâu nhỉ. Tự dưng hình ảnh Vũ trong mắt tôi xấu đi hai phần.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trước đây, Duẫn Thành không dùng Iphone, nên khi thấy cậu ấy lôi ra con Iphone mới toe, tôi mới ngạc nhiên hỏi
"Đổi điện thoại rồi?"
"Ờ, bác tao cho."
"Nhà mày như buôn điện thoại ấy nhỉ, đợt trước tao nhớ mày bảo mày có tận ba cái cơ mà."
"Cơ mà mấy cái đấy xấu, tao không thích dùng."
"Cái này có cài được vân tay không?"
Tôi rất thích cảm giác xòe móng heo ra một cách sang chảnh là sẽ mở được cái gì đó. Chỉ tiếc là tôi dùng Samsung, và dòng máy của tôi lúc đó không cài đặt được vân tay.
"Có."
"Uầy thế á? Cho tao thử cài vân tay vào máy mày đi, tao chưa dùng vân tay bao giờ. Đi nhé nhé nhé. Vân tay tao vô dụng mười bảy năm rồi, cho tao thử rồi mày xóa đi cũng được."
"Ờ cũng được.". 𝚁a chương nhanh nhất tại ﹙ T𝚁𝐔𝖬T𝚁 𝐔YỆN.𝙑N ﹚
Thực ra không hề dễ dàng như thế đâu, trước đó là cả một quá trình xin xỏ của tôi với Duẫn Thành đấy. Duẫn Thành mở Cài đặt lên, sau đấy chìa điện thoại ra cho tôi ấn vân tay vào.
Và thế là tôi hiên ngang có một chiếc vân tay trong máy cậu ấy. Ban đầu tôi tưởng cậu ấy chỉ cho tôi cài chơi chơi rồi xóa đi, ai ngờ mấy lần sau đó, tôi thử bằng vân tay của mình vẫn có thể đăng nhập được.
Kỳ lạ là, nhiều khi Thành không thể mở được máy bằng vân tay của cậu ấy, nhưng khi tôi thò ngón tay của mình ra, chưa bao giờ cái máy từ chối tôi. Tôi thường hay dụ dỗ, nói cái máy nhận tôi làm chủ rồi, hay mày đưa nó cho tao đi. Cậu ấy chỉ khinh bỉ nhìn tôi.
"Chờ nó hỏng rồi tao sẽ đưa cho mày."
Tôi cũng không rõ sau khi tốt nghiệp, Duẫn Thành đã xóa vân tay tôi đi hay chưa nữa.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Này, Thư Hoa."
Tuấn Anh từ dãy bàn bên cạnh ghé người sang, liếc nhìn xung quanh xem có ai nghe không rồi mới cẩn thận gọi tôi. Tuấn Anh là một cậu bạn to lớn, cục mịch, tính cách vô cùng tốt, tôi và Kim Hoa hay bảo nhau cậu ấy có thần thái của CEO ghê, sau này chắc sẽ giàu lắm đó.
"Hửm, sao thế? Kim Hoa, mày đè lên sách của tao rồi, nhấc cái tay ra cái." Tôi vừa chép nốt bài Sinh học của tiết trước, vừa càu nhàu với Kim Hoa, vừa ngoảnh mặt sang đáp lại cậu ấy. Giờ Sinh nào chúng tôi cũng sẽ có một tờ bài tập nho nhỏ để lấy điểm mười lăm phút, tôi vẫn hay tập trung làm hết tờ đề rồi mới chép bài sau, đề phòng nhỡ cô kiểm tra vở thì đi tong con mười.
"Mày với Vũ chia tay rồi hả?"
Tôi ngừng ghi chép hẳn, cau mày một cái. Tin đồn từ đâu ra đấy?
"Không có, bọn tao vẫn bình thường mà."
Tuấn Anh lại quay đầu nhìn quanh vài cái rồi nói tiếp.
"Trưa hôm thứ sáu tuần trước, tao với người yêu tao đi ăn trưa, thấy Vũ với con bé Châu lớp Văn chở nhau đi ăn mà. Người yêu tao còn hỏi tao có phải chúng mày chia tay rồi không."
Người yêu Tuấn Anh là một em gái khóa dưới, kém chúng tôi một tuổi, giờ nghỉ trưa nào Tuấn Anh cũng đưa em ấy về lớp tôi nghỉ trưa, vì lớp em ấy đông con gái, chỗ nằm lại không đủ, cho nên chuyện em ấy biết quan hệ chúng tôi là điều dễ hiểu, mặc dù tôi còn chưa từng nói chuyện với em ấy bao giờ.
"Này, quản lại nó cho tốt, không thì toang đấy. Châu không phải dạng vừa đâu, đợt trước chuyện tao với nó mày cũng biết mà, tao có người yêu rồi nó vẫn đeo bám không ngừng ấy, đến lúc tao phải chửi ầm lên mới chịu thôi."
Cô bạn đó, tôi quả thật có biết. Vũ vẫn hay nói với tôi, cô bạn ấy là soulmate của cậu ấy.
Vũ tham gia một dự án về bắt nạt học đường của trường tôi, ban đầu cậu ấy còn phân vân vì chúng tôi sắp thi đại học rồi, thành tích của cậu ấy lại không tốt, sợ tham gia sẽ bị phân tâm, nhưng tôi bảo nếu mày thật sự muốn thì cứ tham gia đi, không sau này lại tiếc. Vũ làm trong ban Nội dung, còn Châu vừa là Chủ tịch dự án đó, vừa là trưởng ban Nội dung, hai người họ vì lý do công việc mà tiếp xúc với nhau rất nhiều. Vũ kể với tôi hai người họ từng chở nhau đi ăn riêng chỉ hai người để bàn công việc với nhau, tôi nhếch môi cười khẩy một cái.
"Ồ, cả dự án có hai người thôi hay sao mà lại phải đi ăn riêng thế?"
Tôi không có ý định ngăn cấm cậu ấy, vì giữa hai người yêu nhau thì vẫn nên có sự tin tưởng nhất định, nhưng giới hạn giữa người đã có người yêu rồi và những người khác thì phải rõ ràng.
"Tao tin tưởng mày nên không cấm mày gặp nó thế này thế kia, nhưng làm ơn nghĩ cho tao một tí. Gặp nhau thì đừng có gặp riêng, dự án chúng mày không ít người như thế, càng đừng chở nhau, tao không thoải mái, và người khác nhìn vào cũng không hay đâu. Hoặc ít nhất, báo trước với tao một tiếng là mày sẽ đi đâu đó với nó, tao cũng sẽ không ngăn mày lại. Tao chỉ cần sự tôn trọng thôi."
Vũ hứa đi hứa lại rằng sẽ đáp ứng, nhưng đến khi Tuấn Anh nói với tôi, cậu ấy đã không giữ lời hứa của mình lần thứ hai rồi. Tối về, tôi nhắn cho Vũ một cái tin.
"Tao nhắc lại lần cuối, nếu còn để tao phải nhìn thấy cảnh này thêm một lần nữa, mày cứ xác định đừng đến gần tao trong vòng một mét suốt một tuần đi. Mày nói vì tao là người yêu mày nên tao không được thế này thế kia, nhưng chính bản thân mày lại đang là đứa nói mà không làm đấy. Và tao ghét nhất những thằng như thế."
Trưa ngày thứ sáu, tôi với Thái Linh rủ nhau đi ăn trưa, dắt nhau sang quán ăn đối diện trường gọi mỗi đứa một suất bánh mì chảo to bự. Bình thường chúng tôi đều mang cơm hộp nhà làm đi cho sạch sẽ, lại tiết kiệm, nhưng gần đây thời tiết nóng nực quá, tôi có chút lười biếng nên trực tiếp ra ăn ngoài một bữa. Thái Linh cũng thế, hai người chúng tôi bắt đầu chơi thân với nhau kể từ khi chuẩn bị cho Boys' Day năm lớp mười một, xưng hô "tao – em" đầy tình cảm đến mức người yêu cũ kiêm bạn thân là con trai hiện tại của Thái Linh còn trợn mắt lên ghen tị.
"Sao, ghen tị vì không được gọi người ta là em à? Yêu nhau lại đi rồi mày thích gọi gì chả được."
Quán ăn này rất phổ biến với học sinh trường tôi, họ còn có thêm cả dịch vụ giữ xe, năm nghìn một lần, thế nên vào giờ nghỉ trưa đông nghịt học sinh mặc đồng phục dắt xe đi qua đi lại. Thái Linh cẩn thận rút khăn lau sạch sẽ chỗ ngồi, còn lau một lượt đũa muỗng rồi mới đưa sang cho tôi.
"Chờ đồ ăn hơi lâu đấy, em có muốn ăn tạm khoai tây chiên hay phở cuốn thì ra kia mua đi, tao ở đây trông chỗ cho."
Tôi lắc lắc đầu, ngồi gấp khăn giấy trên bàn thành hình một con hạc màu trắng. Hầy, học sinh Hà Nội văn minh thanh lịch thì phải biết kiên nhẫn chờ đợi chứ.
"Này, người yêu em kia à? Lại đi với con nào thế kia?"
Tôi quay phắt ra sau, quả nhiên thấy Vũ đang dắt xe đi vào, đi bên cạnh vẫn là cô bạn quen thuộc, nhếch môi một cái.
"Ồ, trò này vui đấy."
Tú Anh đang ngồi đối diện tôi vẫy tay gọi Vũ vào ngồi cùng, cậu ấy nhìn thấy tôi thì mặt tái mét như bị bắt gian.
"Vừa đi đâu về đấy? Người yêu mày ngồi đây mà mày lại đi chơi với gái à?"
"À không, tao đi phát vé cho dự án thôi."
"Ò, người ta đi công chuyện thôi, mày đừng có tức giận với nó nhé." Tú Anh cười cười nhìn tôi, tôi chỉ chẹp một cái rồi bảo.
"Vẫn như chúng ta đã giao hẹn với nhau nhé, mày vi phạm rồi thì chấp nhận đi. Tao không quan tâm lý do, tao chỉ quan tâm kết quả thôi." Bánh mì chảo được đưa ra đúng lúc, tôi nhường cho Thái Linh trước rồi mới lấy phần của mình, bẻ miếng bánh mì ra rồi chấm vào sốt ăn, đặt Vũ ra ngoài tầm mắt. Ừm, sốt này không tệ, tâm trạng tự dưng tốt lên mười lần.
"Được."
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bọn lớp tôi rất thích chơi ma sói, từ lớp mười một cứ đến giờ ra chơi chúng nó sẽ tụ lại một đống, cãi nhau ỏm tỏi. Tôi thì chả thích tí nào, cảm thấy chơi trò này mất đoàn kết chết đi được, chưa kể, tôi lại không thích cãi nhau lắm, thành ra khi bị vote giết cũng chả biện hộ cái gì, trực tiếp chết luôn cho xong. Hơn nữa, tôi thường không rõ luật chơi, toàn nhầm lẫn các nhiệm vụ và chức năng với nhau, mỗi lần làm sói đều chết đầu tiên.
"Bọn sói mà phân vân giết ai lâu quá, chắc chắn là có mấy đứa ít chơi, kiểu gì cũng có mày."
Nhưng sau này có muốn cũng không chơi được nữa.
Cho nên lần đầu tiên, mười bảy người tham gia chơi ma sói. Quản trò than vãn, mọe, tao gọi tên cũng loạn cả lên rồi, nhỡ có sai sót gì mong các bạn tha thứ.
Tôi được giao vai quạ, cái vai mà một lần vote được tính hai phiếu ấy. Trước đây có lần chơi ma sói bản mở rộng, vì là em út của lớp nên một vote của tôi cũng được tính tận ba phiếu, cảm thấy cực kỳ quyền lực luôn, vai này chả cần nói gì, mà muốn giết ai thì kiểu gì cũng giết được. Duẫn Thành ngồi ngay cạnh tôi, qua một phút lỡ làng mà tôi biết cậu ấy là người bảo vệ.
Hai đứa chúng tôi tự biết đối phương thuộc phe dân làng, nên cả ván cứ thì thà thì thụt đoán xem đứa nào phe sói.
"Theo như tao thấy, Thái Linh thuộc phe sói. Mày thấy không, bình thường nó nói nhiều lắm, bữa nay tự dưng im hẳn."
"Tao thì nghĩ là Tùng. Lúc Tú Anh bị vote giết mỗi mình nó phản đối."
"Ầy, chắc gì, nó diễn kịch thì làm sao."
"Tao nghi cả Thái Anh nữa. Đứa nào im im thường là những đứa nguy hiểm."
Duẫn Thành cẩn thận vẽ cả sơ đồ ra vở nháp, viết suy luận của mình lên đó. Tôi vừa liếc mắt canh chừng những người xung quanh, vừa ngó sang chỉ cho cậu ấy những cái tôi đoán.
"Này này, Thư Hoa, Duẫn Thành, chúng mày đang thì thầm cái gì đấy? Chúng mày phe sói à?"
Tôi yên ổn thuận lợi đi đến cuối, còn Duẫn Thành giữa chừng bị giết rồi, cậu ấy hay bị nghi ngờ lắm, lần nào giết hết mấy đứa lắm mồm xong sẽ đến lượt cậu ấy chết. Duẫn Thành đứng ngoài xem, nhân lúc mọi người đang hỗn loạn chỉ trích nhau bèn ghé vào tai tôi bảo.
"Dự đoán của mình sai hết rồi. Nhớ, sai hết rồi." Còn nháy với tôi một cái.
Đến cuối cùng phe dân làng vẫn thua. Quản trò nói với tôi, trước lúc bị giết, trừ ván đầu tiên cậu ấy tự bảo vệ mình, Duẫn Thành đều chỉ tay nói muốn bảo vệ tôi, cuối cùng ngay cả mạng mình cũng không giữ được.
"Tao biết mày là người tốt."
Sau này tôi không còn chơi ma sói, cảm thấy không có cảm giác như lúc chơi với bọn họ. Cũng bởi vì không còn có ai bảo vệ tôi suốt cả ván bài như thế nữa.
Hết chương 12.