Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi mở toang ngăn tủ quần áo, nghía qua một vòng, chọn những thứ cần thiết nhất bỏ vào vali. Duẫn Thành vẫn chưa ngủ dậy, haiz, cậu ấy vẫn cứ luôn như thế, cả hai chúng tôi đều thuộc tuýp người không cần thiết thì nhất quyết không chịu tỉnh. Tôi lấy chân đá đá mấy cái, cậu ấy lại lăn sang hướng khác, vùi mặt vào trong chăn.
"Dậy đi, sắp muộn rồi."
"Mấy giờ rồi?"
"Bảy rưỡi rồi."
"Trời ạ, chín giờ mới đi cơ mà. Tám giờ dậy vẫn kịp."
Củ Lạc nhảy phắt lên giường, cố gắng dùng móng vuốt kéo kéo tấm chăn, cuối cùng bỏ cuộc mà trực tiếp chui vào bên trong. Duẫn Thành ôm đống lông màu trắng nhẹ giọng dỗ.
"Con yêu, ra với mẹ đi, để yên cho bố ngủ."
Hôm nay là ngày cả nhóm tôi đã hẹn cùng nhau đi du lịch, ở một khu nghỉ dưỡng cách đây rất xa. Chín giờ là chúng tôi phải gặp mặt nhau rồi, thế nhưng đến bây giờ người đàn ông của gia đình kiêm người cầm lái vẫn đang lăn quay ra ngủ đây.
"Này, mày đừng quên là chúng ta phải đưa Củ Lạc qua nhà mẹ đấy nhé. Mày định để nó ở nhà một mình trong hai ngày tới đấy à?"
Mặc dù đã kết hôn được một năm rồi, chúng tôi vẫn không đổi xưng hô. Mẹ tôi không thiếu lần nói gọi nhau "anh – em" thì khó lắm hay gì, nghe hai đứa nói chuyện có khác gì phường chợ búa không, mẹ còn tưởng đang nghe mấy bà bán cá nói chuyện ấy. Nhưng mà tôi không quen, thật đấy, nên Duẫn Thành bảo cứ xưng hô như thế nào mà tôi thấy thoải mái nhất là được.
"Con chiều nó quá nó lại leo lên đầu con ngồi đấy con rể ạ."
Thời gian đầu mới lấy nhau, cậu ấy rất chiều tôi. Sáng sớm bảnh mắt, Duẫn Thành sẽ là người nấu cơm, sau đó sẽ vào phòng đánh thức người đang ngủ say là tôi dậy, rồi chở nhau đến công ty. Nhưng sau vài ngày nhìn món trứng cháy hơi quá đà và xúc xích bên ngoài cháy bên trong vẫn còn đá thì tôi nhất quyết bảo đồ ăn từ nay về sau để tôi lo.
"Em đã nói bao nhiêu lần là anh phải bỏ xúc xích xuống khỏi ngăn đá cho tan đá rồi mới rán cơ mà. Lửa lại còn để mức to nhất nữa, anh định độc chết em đấy à?" Khi ấy chúng tôi vẫn đang cố gắng thay đổi xưng hô, và đó là lần duy nhất tôi nói mượt được như thế.
Thế nhưng Duẫn Thành vẫn muốn nấu ăn cho tôi, nói gì thì nói cũng không thể để tôi một ngày ba bữa đều nấu cơm được, cậu ấy vẫn đang cố gắng cải thiện qua từng ngày. Chí ít thì bây giờ tôi đã có thể ăn được món cơm cà ri được nêm nếm khá ổn cùng với thịt gà chiên xù đen một tí.
"Cơ mà nồi đen thui rồi."
"Mày lại quên lắc cho rơi bớt bột chiên ra trước khi thả vào rán đúng không? Bột rán lâu quá lại chả thành cháy à."
Thôi, có vẫn còn hơn không.
Cậu ấy đã bò dậy sau khi Củ Lạc vẫn cứ cố chấp chui vào trong chăn, dụi dụi vào cổ cậu ấy. Tôi cầm mấy bộ quần áo đã soạn sẵn ra, chìa ra hỏi.
"Mang hết mấy cái này đi nhớ? Có bộ nào muốn mang thêm hay bỏ lại không?"
"Không, đúng ý tao rồi, mang hết đi."
Lần này cả Hoàng và Tuấn đều về nước, hai người họ xung phong mang thức ăn. Chúng tôi thuê hai căn biệt thự sát cạnh nhau, còn muốn tổ chức tiệc nướng ở ngoài vườn nữa, nên sẽ cần rất rất nhiều thịt. Duẫn Thành và Vũ nói sẽ mang rượu, hôm qua bọn họ cùng nhau đi chọn rượu đến tận tối, Duẫn Thành còn nói sẽ mang thêm chai rượu bố chồng tôi tặng đi.
Chúng tôi xếp toàn bộ đồ đạc vào cốp xe, sau đó tôi bế Củ Lạc cùng túi thức ăn của nó ngồi vào ghế phụ, khởi hành đến nhà mẹ. Mẹ vui vẻ ôm bé mèo từ tay tôi, à không, giờ thì bé bỏng gì nữa, sắp thành một quý cô ngạo kiều thích quay mông vào mặt tôi rồi. Trên đường đi, chúng tôi còn qua đón Kim Hoa nữa. Kim Hoa gần đây đang hẹn hò với một anh chàng cô ấy gặp trong thời gian đi du lịch Pháp, chắc nay mai là cưới thôi, Kim Hoa bảo tôi thế.
Mấy người chúng tôi ồn ào kéo vào hai căn biệt thự, bọn họ còn tâm lý để hai vợ chồng tôi, hai vợ chồng Tú Anh và Kim Hoa ở một căn riêng, những người còn lại ở một căn riêng. Thời tiết mát mẻ như thế này rất thích hợp để làm BBQ, nên khi trời vừa sẩm tối, Quân và Tuấn đã xắn tay áo lên, đứng một bên hỗ trợ Kim Hoa và tôi nướng thịt.
"Này, mày ăn thử xem, chín chưa?" Tôi nhấc một miếng thịt từ trên vỉ nướng, cẩn thận thổi cho bớt nóng rồi mới đút cho cậu ấy. Duẫn Thành vừa nhai vừa hà hà hơi mấy cái, bật ngón cái.
"Ngon đấy, vừa vặn luôn."
Chúng tôi chén hết năm cân thịt, vô số xúc xích cùng xiên nướng. Hoàng bảo để chúng nó rửa bát cho, đẩy tôi với Kim Hoa lên phòng, nhất quyết không để chúng tôi đụng tay vào nữa.
Tôi cầm ly nước cam bỏ thêm ít đá, mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài ban công. Gió biển thổi vào mát rượi, Duẫn Thành đưa cho tôi một cái áo khoác, rồi dặn lát nữa lạnh quá thì nhớ vào.
"Duẫn Thành đối xử với mày tốt thật đấy." Kim Hoa mỉm cười chìa viên kẹo bọc socola ra cho tôi, tôi liền cầm lấy bỏ vào miệng. Tan ngay lập tức.
"Nói thật, tao từng là một đứa mang rất nhiều những suy nghĩ tiêu cực. Luôn cảm thấy bản thân mình không đủ tốt, không đủ giỏi, không đủ đẹp, ngay cả khi Duẫn Thành khen tao đẹp, tao còn chẳng dám nhận lời nói ấy, chỉ dám dối lòng rằng nó gõ nhầm bàn phím thôi. Nhưng tao quên mất rằng những người như bọn tao, những lời tốt đẹp ra khỏi miệng đều thành cà khịa, mỗi khi mở lời khen ngợi thật lòng ai đó đều là dùng hết dũng khí của bản thân, nghĩa là người đó phải rất quan trọng với bọn tao rồi."
"Cũng vì tự ti, nên mỗi khi có người nói thích tao, tao đều không tin. Không tin tại sao bọn họ không chọn những người ưu tú khác, như mày chẳng hạn, vì nhiều người thích mày lắm, mà lại chọn một đứa mờ nhạt chẳng có gì như tao. Thế nên tao chọn cách trốn tránh, đẩy họ ra thật ra. Tao không muốn bọn họ khi tìm hiểu về tao nhiều hơn lại cảm thấy tao chẳng có gì đặc biệt cả. Nhưng tao quên mất, chuyện tao hành xử như vậy khiến bọn họ nghĩ rằng thích tao là một tội lỗi."
Kim Hoa im lặng một hồi, lên tiếng.
"Duẫn Thành cũng có tự ti của riêng anh ấy, anh ấy từng nói rất nhiều lần với tao là anh ấy cảm thấy không xứng với mày. Mày trong mắt anh ấy có rất nhiều ưu điểm, giống như là ngôi sao mà anh ấy không thể với tới. Anh ấy biết mày tự ti, nên khi ấy chỉ mong mày có thể ngẩng cao đầu yêu bản thân mà sống, ngoài ra không mong gì hơn cả.". Truyện Xuyên Nhanh
"Anh hy vọng Thư Hoa có thể tự tin với bản thân nó, vì nó sống quá tiêu cực ấy. Nó luôn nghĩ mình không xứng đáng với những gì tốt đẹp xung quanh nó, luôn nghĩ rằng mọi lời tốt đẹp chỉ là nịnh bợ giả dối. Kể cả như thế thật, anh chỉ mong mình có thể là những gì thật lòng nhất của nó."
Tôi lặng lẽ quay đầu nhìn vào trong nhà, thấy cậu ấy đang vui vẻ uống bia cùng mấy người khác, khẽ mỉm cười. Trong lòng tôi giống như lại có thêm một bông hoa nhỏ vừa hé nở, từ từ dùng tình yêu của cậu ấy làm chất dinh dưỡng để lớn lên.
- -----------------------------------------------------------------
Duẫn Thành vừa tắm xong, ngồi xuống bên cạnh giường nhìn tôi bĩu môi như một đứa trẻ.
"Vợ ơi, môi tao lại chảy máu rồi."
Môi cậu ấy dễ bị nẻ, Duẫn Thành lại hay thích bóc da môi, tôi nhiều lần nhắc nhở mà cậu ấy chẳng chịu nghe lời gì cả, da môi trông như vảy cá ấy. Tôi chỉ chỉ cái túi xách đặt trên tủ đầu giường, cậu ấy rất hiểu ý mà lấy cho tôi, sau đó lấy ra thỏi son dưỡng.
"Lấy cái này thoa một lớp thật dày lên môi đi." Duẫn Thành ngoan ngoãn làm theo tôi. "Sau đấy ra đây em sấy đầu cho, vác cái đầu ướt sũng này đi chơi thì ốm đấy."
Duẫn Thành ngẩn người ra một lúc lâu, lâu ơi là lâu.
"Mày vừa xưng hô là cái gì cơ?"
"Không phải anh luôn muốn xưng hô như thế à?" Thực ra tôi biết, Duẫn Thành thật sự muốn chúng tôi xưng hô như thế này, nhưng vì tôi tỏ thái độ không thích, nên cậu ấy không miễn cưỡng tôi phải làm, mà muốn tôi làm những gì tôi muốn. "Em cảm thấy xưng hô như này cũng không tệ lắm."
Tôi lùa tay vào tóc cậu ấy, dùng máy sấy thổi tung từng lọn tóc ướt đẫm.
"Anh lại không lau đầu kỹ rồi này, thế này đến bao giờ tóc mới khô?"
"Mười phút không khô thì nửa tiếng, chỉ cần là em thì bao lâu anh cũng đợi được."
Ôi trời ạ cái tên này.
"Lấy hộ em cái bông tẩy trang, em giúp anh tẩy da chết."
Tôi cúi đầu, chăm chú lau đi phần da chết ở môi đã sớm mềm ra.
"Chịu khó một chút nhé, sẽ hơi đau đấy."
"Ờm, sẽ hơi đau đấy, mày có chịu được không?"
Tôi cầm bông tẩy trang, nhìn Duẫn Thành đứng trước mặt đang chăm chú săm soi phần môi trông không khác gì vẩy cá trong gương.
"Không sao, triển đi."
Từ trước đến nay tôi chưa tẩy da chết môi cho người khác bao giờ, nên bây giờ có chút khó khăn.
"Giữ đầu mày đứng yên đi xem nào, đừng có động đậy không thì không đủ mạnh để tẩy đống này đi đâu… Này, hay là tự cầm bông mà lau đi."
"Tao có biết đâu, mày làm cho tao đi."
Tôi giữ chặt cần cổ cậu ấy, cố gắng chà siết bông thật mạnh. Hình như son dưỡng chưa đủ dày, da chết chưa đủ mềm thì phải.
"Này, nhìn chúng mày không khác gì cặp vợ chồng hạnh phúc cả nhá."
Cô bạn cùng lớp đi qua cười cười nhìn chúng tôi. Tôi nghe thấy rất rõ, nhưng vẫn giả điếc hỏi lại.
"Mày bảo cái gì cơ?"
Cô ấy chỉ cười, rồi đi mất. Tôi quay sang nhìn Duẫn Thành, mắt đầy dấu chấm hỏi, nhưng cậu ấy cũng chỉ xoa đầu tôi rồi cười.
Mười năm trước tôi vì anh mà làm những thứ mình chưa từng làm, thử những thứ mình chưa từng thử, học những thứ mình chưa từng biết. Mười năm sau, và mãi đến về sau nữa, hy vọng có thể cùng anh hoàn thành chặng đường của cuộc đời mình, gấp lại cuốn sách một cách toàn vẹn nhất.
"Anh không phải là nam chính ngôn tình mà em vẫn hay mơ, nhưng anh hứa sẽ cho em cuộc sống hạnh phúc mà em hằng mong muốn. Thư Hoa, lấy anh nhé?"
"Em đồng ý."
Hoàn chính văn.